Đọc truyện Vu Vơ Lớp 10 – Chương 46
– Chắc các bạn vẫn còn nhớ hôm thứ sáu tuần trước tôi xin từ chức lớp trưởng. Lúc đó tôi cho rằng tôi không đủ khả năng. Tôi tưởng rằng mình kém cỏi. Nhưng thật ra tôi chỉ là một thằng hèn, tôi đã không dám đối mặt với khó khăn. Nhưng hôm nay tôi xin khẳng định lại một lần nữa: tôi xin nhận lấy mọi trách nhiệm của lớp mình. Tôi xin hứa sẽ gắn bó với lớp trong suốt ba năm học.
Hơn sáu mươi khuôn mặt ngẩng lên nhìn nó một cách chăm chú và đầy tin tưởng. Nó nhận ra những cái nhìn ấy – những cái nhìn trao cho nó niềm tin. Nhưng nó muốn làm một điều gì đó để những niềm tin ấy được thể hiện rõ ràng hơn. Nó muốn sự ủng hộ.
– Vậy bạn nào đồng ý tôi làm lớp trưởng, xin giơ tay lên. Giơ tay thật cao lên!
Lớp đã thực sự tin tưởng nó. Tin vào tài năng của nó. Và sẵn sàng ủng hộ nó. Nhưng không một bàn tay nào giơ lên. Mà là tiếng vỗ tay rầm rộ. Những tràng pháo tay rào rào muốn nổ tung cả lớp. Tiếng hò reo động viên. Tiếng huýt sáo quá khích. Cả căn phòng như muốn vỡ ra. Hơn sáu mươi con người đang tung hô và rót đầy niềm tin cho nó. Nó bất giác nhìn sang cô chủ nhiệm, để đón nhận một nụ cười.
Nó xuống lớp A23, để cảm ơn một người bạn đã giúp nó đứng dậy, để xin lỗi người bạn đã cho nó một cái tát khi nó sai lầm. Một người đã giúp nó hiểu ra tình bạn là gì.
Nó bay qua sân trường với tâm trạng hồi hộp. Nó không biết cô bé sẽ nghĩ gì nếu nó đã trở lại làm lớp trưởng. Một nụ cười? Không chắc. Cô bé có lẽ sẽ không bất ngờ, bởi cô bé biết nó sẽ vươn lên, nó sẽ thành công.
Nó dừng lại ở cửa lớp, định sẽ hỏi thăm. Nó không dám vào tận nơi để nói chuyện. Tim nó đập nhanh hơn, và run hơn.
– Xin lỗi bạn – Nó rụt rè hỏi một bạn nữ vừa vào. – Bạn vui lòng cho hỏi bạn Mai Lan Anh, lớp trưởng…
Nó chưa nói hết câu thì cô bạn kia đã vội dừng lại, và nhìn nó khó hiểu.
– Bạn là gì của Lan Anh?
– Tớ là… – Nó ấp úng – … bạn của bạn ấy.
– Bạn của Lan Anh à? – Cô bạn kia ngạc nhiên – Thế mà bạn không biết gì à?
– Biết gì? – Nó cũng ngạc nhiên.
Cô bạn lại nhìn nó một cách khó hiểu.
– Lan Anh về quê rồi, bạn không biết thật à?
– Về quê? – Nó sửng sốt. – Thế bao giờ bạn ấy lên?
– Bạn ấy không lên nữa – Cô bạn nhún vai – Bạn ấy phải bỏ học để về quê rồi. Tội lắm! Bác của bạn ấy ốm nặng, hai bác cho không đủ tiền nhà nên phải về quê ở. Bạn ấy phải bỏ học.
– Sao lại thế được? Bạn ấy làm thêm ở quán Game World mà?
– Đúng, bạn ấy còn làm thêm ở một quán nữa cơ, nhưng vẫn không đủ tiền. Bác của Lan Anh bị ung thư gan, tiền thuốc hình như đã hơn triệu rồi. Bạn ấy đi làm thêm chỉ đủ tiền cho bạn ấy học thêm.
Nó choáng váng. Cô bạn kia quay mặt nhìn xuống đất: