Đọc truyện Vu Vơ Lớp 10 – Chương 42
– Vì tất cả những gì bạn vừa nói – Thằng Thịnh ngẩng mặt lên nhìn, một cái nhìn trân trọng – Vì đã giúp tôi nhận ra được sai lầm của mình. Tôi đúng là một thằng hèn.
Cô bé cúi mặt xuống, thở dài và lại ngẩng lên, khuôn mặt “sắc” lộ ra giữa hai làn tóc đến ngang vai. Cô bé hơi cười.
– Không ai là thằng hèn cả! – Cô bé cũng nhìn lại thằng Thịnh – Khi đã biết sai lầm thì không ai hèn cả.
Thằng Thịnh cũng cười – một điệu cười buồn. Cô bé quay mặt bước tiếp ra khỏi lớp rồi khuất sau khung cửa.
Nó đi lang thang giữa đường. Hàng cây và vạch sơn đường băng qua nó. Nó đang đi trên làn đường của xe có động cơ. Nó lái bạt mạng, may là không có tai nạn nào xảy ra. Nó đã về đến nhà. Nó không hiểu sao nó lại về nhà.
Nó vào phòng vệ sinh, xả đầy bồn nước, rồi nhúng đầu mình vào đó. Nước xộc vào mũi nó. Nó nhấc đầu lên, ho sặc sụa. Nó lại nhúng đầu vào. Và lại ho sặc lên.
Lần thứ ba thì nó vuốt hết nước trên mặt, rồi bỏ lên phòng. Nó quăng mình xuống giường. Nó cứ nằm thế, cho đến chiều.
Rồi nó bỗng bật dậy. Nó đứng như chết trân, tháo kính ra đặt lên bàn. Nó giơ tay lên và tự tát mình một cái. Cái tát mạnh như sự ân hận của nó.
Nó xuống nhà gọi điện cho thằng Thịnh.
Đã 5 giờ, điện thoại nhà nó để kênh máy lúc nào mà nó không để ý. Nó ấn lại để gọi nhưng lập tức chuông điện thoại reo lên. Nó hơi giật mình. Có người đang gọi đến nhà nó, mà vào giờ này thì chỉ có thể là cho nó.
Nó chưa áp ống nghe vào tai, nhưng đã nghe thấy tiếng từ đầu bên kia.
– Alô, Hải à? Tao, Thịnh đây.
– Thịnh à? – Nó lấy giọng rõ ràng và rành mạch – Chuyện gì thế?
– Tao… nợ mày một lời xin lỗi.
Nó chợt im lặng. Tim nó bỗng đập nhanh và thở mạnh hơn. Nó bất ngờ. Nó cũng đang định xin lỗi thằng Thịnh. Nên nó vội nói ngay khi đã có dũng khí, nó sợ không nói rồi sẽ không nói được nữa.
– Tao cũng thế. Tao cũng nợ mày một lời xin lỗi.
– Mày có lỗi gì? Chuyện ấy không phải tại mày.
– Không. Tại tao, tất cả là tại tao. Mọi chuyện đều tại tao.
Điệu bộ của nó khiến thằng Thịnh buồn cười nhưng thằng này không cười. Cả hai đều chẳng có tâm trạng nào mà cười.
– Thôi bỏ qua đi mày ạ – Thằng Thịnh chép miệng – Đằng nào thì chuyện cũng qua rồi, tao không muốn nhắc lại nữa.