Vu Vơ Lớp 10

Chương 21


Đọc truyện Vu Vơ Lớp 10 – Chương 21

– Mày chưa biết à? Trường mình mới chuyển vào gần 100 đứa học sinh “thừa chỉ tiêu” ở bên trường Quang Trung loại ra đấy. Phân ra đều cho 30 lớp 10. Thành ra mỗi lớp được nhận thêm ba, bốn đứa chuyển vào. Vừa nãy tao hỏi là lớp mày chuyển thêm bao nhiêu đứa ấy?
– Chuyển vào? – Nó giật nảy mình – Hóa ra 5 đứa “đầu gấu” ngồi bên lớp tao là chuyển vào lớp tao à? – Mặt nó gần như tái đi – Thế thì tao chết thật rồi!
Điệu bộ nó như hết hơi khiến ba đứa kia buồn cười. Nhưng bọn này không cười, bởi sự việc này không lấy gì làm hay ho mà cười.
– “Đầu gấu”? – Thịnh “ộp” hỏi lại – Sao mày biết cả năm thằng mới vào lớp mày là đầu gấu?

– Sao tao lại không biết cơ chứ – Nó còn chưa hết “bàng hoàng” – Năm thằng, thằng thì khuyên tai, thằng thì cắt đầu đinh hai phân, toàn mặt dữ tướng, quần áo thì xịn đứt đuôi. Không phải hạng ăn chơi thì còn gì nữa! Thế là tiêu rồi.
Thịnh “ộp” bỗng lên tiếng:
– Chứ sao nữa. Năm nay chắc chắn lớp trưởng bọn mình “mệt” rồi – Giọng Thịnh “ộp” thấy rõ sự chán nản – Chỉ khổ những thằng lớp trưởng như tao…
Không ai bảo ai, nhưng tự nhiên nó và Thịnh “ộp” cùng thở dài. Thịnh “ộp” có vẻ chán nản hơn cả nó. Nó bất chợt sực nhớ ra điều gì, vội làm bộ mặt tươi tỉnh và thu hết sự chú ý của ba đứa bạn:
– Ê này, nói về chuyện cái lớp trưởng 10A23…
– Tùng! Tùng! Tùng! Tùng Tùng Tùng! Tùng! Tùng! – Một hồi trống nổ lên cắt ngang lời nó. Trống vào lớp. Nó còn chưa kịp nói ra chuyện. Ba đứa kia đứng phắt dậy. Nó phải về lớp.

Những đứa mới chuyển đến đã thực sự trở thành cái gai trong mắt nó. Năm thằng con nhà giàu, với đủ mọi thứ tật xấu của loại học sinh cá biệt, cộng thêm “bệnh” của những thằng nhà giàu, khiến nó luôn luôn muốn tống cổ từng thằng ra khỏi lớp.
Giờ truy bài, cô chủ nhiệm vào, giới thiệu năm đứa trước lớp và xếp chỗ ngồi. Tiết đầu là tiết toán. Cả năm đứa lần lượt bị gọi lên – vì mới vào, hay vì quá nổi thì không biết, cả năm đều cạy răng không nói được chữ nào cho ra hồn. Cô chỉ hỏi kiến thức hồi lớp 9. Nhưng hình như những thằng này không biết xấu hổ, vừa ngồi xuống đã vội nói chuyện. Nó tự nhiên bóp chặt ngón tay lại.
Tiết hai, tiết sử. Tình hình còn tồi tệ hơn. Năm đứa không biết đã xuống căn tin lúc nào, khuân về lớp một ôm những bọc hướng dương, chia cho cả lớp với cái tên “lễ ra mắt”. Tất nhiên trong lớp nó đứa nào lại từ chối? Cắn hướng dương trong giờ ra chơi rồi lan sang cả giờ tiết sử. Vỏ hướng dương đầy lớp đã khiến thầy giáo khó chịu, lại đôi lúc tiếng lách tách buộc thầy phải ngừng giảng. Nó quát một câu ngang lớp. Nhưng càng khiến nó bực bội hơn. Bởi cái gì đang diễn ra thì cứ tiếp tục diễn ra, và nó chả là cái gì cả.
Trống đánh ba tiếng, thầy bước luôn ra ngoài. Nó bước vội lên trước lớp, khi chưa đứa nào kịp ra ngoài. Nó nói, nó phải nói cho ra nhẽ, mặc dù chưa biết nói gì. Tất cả đều nằm trong sự bức xúc, khó chịu của nó suốt từ đầu buổi học.
– Lớp mình hôm nay thật làm cho tớ thất vọng quá! – Câu nói của nó được cả lớp chú ý – Có phải lớp mình đói ăn hay không mà phải ăn cả trong giờ thế? Mà sao tớ đã nhắc bao nhiêu lần, thầy giáo đã ngừng giảng bao nhiêu lần mà các bạn không biết xấu hổ à? Thầy đã không muốn nhắc thì thôi các bạn còn làm tới nữa? Hay là các bạn thích làm cho các thầy cô vào dậy ghét lớp mình? – Không khí lớp như chùng xuống. Lại những cái mặt cúi vẻ hối lỗi, nhưng nó biết rất rõ là chẳng mấy đứa hối hận thực sự cả. Năm đứa mới chuyển vào bộ mặt vẫn câng câng, rất thách thức, như muốn chọi với nó. Rồi bỗng đứa đeo khuyên tai lên tiếng:

– Lớp trưởng phát biểu hay quá! – Thằng này cười một tràng rất vô ý thức. Nhưng gần như cả lớp nó hưởng ứng, cười rúc rích dưới bàn. Hai tai nó đỏ gay.
Lớp im được một chút, nhưng rồi thằng cắt đầu đinh lại pha một câu rõ muốn chống đối nó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.