Đọc truyện Vũ Trụ Huyền Kỳ – Chương 60: Huyết Dạ
Trần Thương Hải chỉ mỉm cười không nói, cũng chẳng đợi cho đối phương mời mọc câu gì, hắn nhẹ nhàng kiếm ghế rồi ngồi đối đối diện với Phương Thiên Hùng, cặp mắt lóe lên từng tia gian xảo.
“Có lẽ thành chủ còn chưa biết, sau lưng Trần Phàm kia có một nhân vật rất lợi hại, nhưng bản thân ta không mấy tin tưởng cho lắm, tuy nhiên cũng không chắc chắn là giả, nếu thành chủ muốn ám toán tiểu tử đó thì không thể không đề phòng vị cao nhân này”.
“Hừ! Vậy kế hoạch của ngươi là gì? Không phải ngươi cũng muốn lấy mạng tiểu tử đó đấy chứ?”.
Phương Thiên Hùng cười nhạt.
“Không sai, ta chính là muốn lấy mạng thằng nhãi đó, nếu có thể được bằm thây nó ra thì càng tốt”.
Trần Thương Hải thay đổi giọng điệu một cách đột ngột, từ ôn hòa nhã nhặn bỗng chốc như muốn nổi khùng lên, hắn gằn ra từng chữ, vẻ mặt của hắn lúc này vô cùng đáng sợ, cặp mắt sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống một ai đó. Điều này khiến cho Phương Thiên Hùng có chút giật mình, cảm giác như tên này đã hoàn toàn biến thành người khác. Nhưng chỉ một giây sau là bộ mặt đáng sợ đó đã hoàn toàn biến mất, giống như chưa hề tồn tại. Sâu trong nội tâm thành chủ lập tức dâng lên một ý nghĩ “kẻ này không thể xem thường”.
“Thật ngại quá, tiểu đệ đúng là thất lễ! Vì nghĩ đến nhi tử ở nhà bị Trần Phàm kia khiến cho sống dở chết dở mà ta không nhìn được, mong thành chủ thứ lỗi cho!”.
Trần Thương Hải lại biến thành bộ dạng như lúc mới vào, quả thực là thay mặt còn nhanh hơn lật sách.
“Bỏ đi, nói ta nghe xem kế hoạch của ngươi”.
Phương Thiên Hùng phất tay, sâu trong nội tâm vẫn hết sức đề phòng.
“Trước ta muốn hỏi thành chủ câu này, có phải chiều nay ngài đã phái người liên lạc với Ám Ảnh Môn không?”.
“Cái gì?”.
Lần này thì Phương Thiên Hùng đã thực sự giật mình, mà không chỉ riêng hắn, ngay cả đại thống lĩnh vẫn đứng cạnh đó nãy giờ cũng giật mình không kém. Thành chủ nuốt ngụm nước miếng hỏi lại:
“Làm sao mà ngươi biết?”.
Phương Thiên Hùng và thuộc hạ sao có thể không giật mình cho được. Ngay sau khí nghe được tin tức về tiểu tử Trần Phàm, thành chủ trong lòng chỉ có duy nhất một ý niệm là báo thù cho nhi tử, kể cả phải trả bất cứ giá nào đi chăng nữa, vậy nên việc đầu tiên là phái thân tín nhất của mình đi liên lạc với Ám Ảnh Môn, sự việc được làm vô cùng cẩn mật, tại sao vẫn có kẻ thứ ba biết được, hơn nữa còn biết nhanh như thế? Quả thực cứ như nhất cử nhất động của hắn đều bị nắm trong tay, điều này không khỏi khiến cho thành chủ toát mồ hôi lạnh.
Ám Ảnh Môn, tổ chức sát thủ mà mới chỉ nghe tên đã gieo giắc nỗi ám ảnh cho biết bao kẻ không may trên đời này, cho dù một quái vật như Vạn Linh Tông cũng phải ba phần kiêng kị. Phạm vi hoạt động của chúng không biết trải rộng tới đâu, có bao nhiêu thành viên, càng là không biết kẻ đứng đầu là thần thánh phương nào? Chỉ biết một khi bị sát thủ của Ám Ảnh Môn nhắm tới thì tuyệt đối không còn đường sống nổi.
“Ha ha…Cái này không quan trọng, quan trọng là chúng ta đều có chung mục đích. Thành chủ có thể yên tâm, giờ chúng ta đã đứng trên cùng một con thuyền, tiểu đệ sao có thể làm ra chuyện bất lợi với Phương huynh được chứ?”.
Trần Thương Hải cười lên đắc ý, bộ dáng ngày càng thân thiện, nhưng có quỷ mới biết tâm địa hắn có máu sắc thế nào.
“Ngươi theo dõi ta sao?”.
Đại thống lĩnh không nhìn được bèn hỏi. Hắn chính là người thần bí đến cửa tiệm bán quan tài lúc chiều. Hiện giờ nghe Trần Thương Hải nói vậy thì cảm thấy vô cùng nghi hoặc, thực lực của hắn so với tên gia chủ này không kém hơn là mấy, làm sao có chuyện bị theo dõi mà hoàn toàn không mảy may phát giác? Trừ khi tên này có bí pháp ẩn thân đặc biệt.
“Phải thì sao mà không phải thì sao? Cách thức liên lạc của Ám Ảnh Môn cũng đâu phải là không ai biết. Nói thật chuyện này ta chỉ tình cờ mà thôi, ngươi không cần bận tâm làm gì”.
Trần Thương Hải ra vẻ thần bí đáp.
Đại thống lĩnh và thành chủ hai mặt nhìn nhau, Phương Thiên Hùng vừa tính mở miệng định nói gì đó…Thì đột nhiên đúng lúc này…
“Haiz! Nghe mấy con kiến nói chuyện mà ta sắp buồn ngủ tới nơi rồi”.
Một giọng nói không biết từ đâu vọng đến, ba người có mặt trong phòng lúc này sửng sốt ngồi bật dậy, thành chủ theo bản năng lớn tiếng quát:
“Ai?”.
Khi tất cả kịp định thần lại mới phát hiện tiếng nói vừa nãy hóa ra được phát từ trên trần nhà, cả đám đều lắp bắp kinh hãi, ngay cả Trần Thương Hải vừa rồi điềm tĩnh là thế cũng không khỏi gai người, tên này nằm trên xà nhà nghe ba người nói chuyện mà tuyệt nhiên chẳng ai hay biết, nếu như hắn muốn ra tay lấy mạng người nào ở đây chỉ sợ là không một ai thoát được.
“Đây là vẻ mặt mỗi khi tiếp khách của ngươi sao, thành chủ Vân Long thành?”.
Người mới đến kia…không, phải nói là hắn đã đến đây từ sớm rồi. Kẻ này sau khi xuất hiện vẫn nằm vắt vẻo trên cây xà lớn bắc ngang mái nhà, bộ dáng thản nhiên, hắn cất cái giọng điệu từ tốn mà âm u như ma quỷ dưới địa ngục lên mà hỏi. Lấy một tay làm gối, tay kia của hắn đang chầm chậm xoay một thứ gì đó trên ngón trỏ, không ai nhìn rõ là vật gì, khuôn mặt tên này vẫn hướng lên trần nhà, hình như còn chưa có ý định đi xuống.
“Khách thì phải từ cửa chính bước vào, ngươi từ trên trời rơi xuống ta thật không hiểu là loại khách gì đây”.
Đại thống lĩnh khó chịu nói, hắn nheo mắt cố nhìn xem vật mà tên kia đang xoay là gì. Kỳ lạ là vật đó dù có quay chậm nhưng hắn vẫn không sao biết được rốt cục đó là thứ gì.
“Hừ!”.
Người mới đến kia không nói không rằng, chỉ hừ nhẹ một cái, vật quái dị trên tay khẽ rung lên, xoay một vòng một liệng xuống sàn nhà, theo một quỹ tích vô cùng quỷ dị lướt qua đầu đại thống lĩnh, đơn giản là cắt đi một lọn tóc trên đầu, mái tóc dài vốn được búi gọn bỗng chốc xỏa ra.
Đại thống lĩnh bị tấn công bất ngờ, thậm chí còn chẳng kịp phản ứng, lúc nhận ra thì một nhúm tóc đã rơi nhẹ xuống đất, hắn theo phản xạ giật mình lùi lại, nhìn vào lọn tóc dưới đất mà không khỏi cả giận nói:
“Ngươi…”
Đại thống lĩnh sấn sổ muốn lao lên động thủ, dù sao hắn cũng là thống lĩnh dưới một người trên vạn người, hôm nay lại bị một kẻ lạ mặt trêu đùa bỡn cợt như thế, mặc kệ tên này là ai hắn cũng không thể nín nhịn.
Tuy nhiên một cánh giơ lên đã ngăn cản đại thống lĩnh, thành chủ trở nên điềm tĩnh, ánh mắt vẫn không rời khỏi xà nhà, hắn từ tốn hỏi:
“Các hạ là người của Ám Ảnh Môn?”.
Người được hỏi khẽ nghiêng đầu liếc mắt một cái xuống dưới, sau đó lại ngửa lên trần nhà, hắn thở ra một hơi…
“Ám Ảnh Môn Huyết Dạ, ta đến để xem kẻ được đặt quan tài”.
Ba người ở đây lại khiếp vía thêm lần nữa, bởi vì lúc này cái tên kia rõ ràng là đã đứng ở cửa ngoài, không biết làm cách nào nhưng đúng là như vậy, mắt ai ở đây cũng không hoa, có thể nhìn ra được đó chính xác không phải là ảo ảnh, người nằm trên xà ngang đã biến mất, nói đúng hơn là hắn vừa nhảy xuống rồi lại đi vào từ phía cửa, nhưng động tác nhanh tới mức như người vừa thuấn di (dịch chuyển tức thời) vậy.
Ực…
Cả ba người đồng thời nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh túa ra, da gà thay phiên nhau nổi lên từng đợt. Giờ mới có cơ hội nhìn kỹ tên này, là một nam nhân toàn thân hắc y, khuôn mặt được che đi bởi một chiếc mặt nạ kỳ quái, có màu đỏ sẫm giống như huyết dịch đã đông kết lâu ngày, một đôi con ngươi như ưng như sói, sắc nhọn vô cùng, trên người tản mát ra một loại khí tức tử vong lạnh lẽo. Không ai biết đằng sau lớp mặt nạ kia là khuôn mặt ra sao? Chỉ biết khi nhìn vào chiếc mặt nạ quỷ đỏ sẫm ấy sẽ khiến người khác luôn có một cảm giác tanh tưởi.
“Nếu ngươi đã chọn làm ăn với Ám Ảnh Môn hẳn phải biết rõ quy củ rồi chứ?”.
Kẻ tự xưng là Huyết Dạ không thèm để ý đến thái độ của ba người trước mặt, thân hình dựa bên mép cửa, hắn thản nhiên khoanh tay hỏi.
“Các hạ mời ngồi”.
Phương Thiên Hùng chỉ tay vào một chiếc ghế đối diện.
Huyết Dạ đột nhiên quay sang nhìn, ánh mắt đỏ tươi màu máu xoáy vào tên thành chủ một cái rồi mỉm cười nhàn nhạt, nói:
“Bỏ đi, nay giờ ta nằm chơi cũng nghe các ngươi nói chuyện rồi, lẽ nào là muốn ta đi ám sát một thằng nhóc sao?”.
“Tiểu tử đó không phải tầm thường, nó là quán quân của tỷ võ chiêu sinh lần này, tên Trần Phàm, hiện tại có thể xem như một đệ tử của Vạn Linh Tông”.
Phương Thiên Hùng đáp.
“Ồ! Đệ tử của danh môn chính phái sao? Nếu vậy ta đúng là có thể suy nghĩ một chút. Máu của bọn chúng mới khiến ta cảm thấy hứng thú”.
Huyết Dạ khẽ liếm mép một cái rồi nói tiếp:
“Nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, Ám Ảnh Môn xưa nay làm việc luôn đặt hai chữ lợi ích lên đầu. Chỉ cần có đủ lợi ích thì cho dù là thiên vương lão tử chúng ta cũng có thể đắc tội, bằng không thì một con kiến cũng chẳng thèm đụng tới, ngươi hiểu rồi chứ?”.
“Cái này đương nhiên, ta cũng đã chuẩn bị một phần hậu lễ dành cho Huyết Dạ đại nhân”.
Phương Thiên Hùng mỉm cười rồi đưa tay luồn vào ống áo, một cái hộp ngọc vuông nhỏ được hắn từ từ lấy ra, khẽ mở nắp hộp, hóa ra là một viên đan dược có màu trắng thủy tinh óng ánh, như một viên dạ minh châu tỏa sáng trong đêm. Sát thủ của Ám Ảnh Môn từ xưa tới nay luôn có một quy tắc không thay đổi, đó là không nhận tiền chỉ nhận bảo, lấy bảo mua mạng, cho nên kẻ không biết lại cứ lấy tiền ra mua chuộc bọn chúng thì coi như đã làm một việc ngu ngốc rồi. Thành chủ đương nhiên biết điều đó nên đã có chuẩn bị từ trước món đồ này.
Quả nhiên, chỉ vừa nhìn thấy viên đan dược kia là đôi con ngươi đỏ máu của Huyết Dạ lập tức sáng rực, có một cảm xúc muốn lao lên cướp lấy, tuy nhiên hắn vẫn có thể dằn xuống được. Ám Ảnh Môn không chỉ khét tiếng về hai chữ =ám ảnh= mà còn về một thứ nữa, đó chính là uy tín. Nếu như ngày hôm nay Huyết Dạ cướp được viên đan kia đi thì chỉ e là bản thân hắn không có phước mà dùng, bởi sự việc đồn ra ngoài thì hắn sẽ bị chính người trong tổ chức thanh lý môn hộ.
Sở dĩ tên Huyết Dạ trở nên kích động như vậy là vì viên dược mà Phương Thiên Hùng vừa lấy ra đó chính là Dịch Nguyên Đan, một loại đan mà đối với hầu hết người trong thành này đã sớm coi nó là thứ xa không thể với.
Dịch Nguyên Đan có bản chất và tác dụng cũng giống như Chân Nguyên Đan, chỉ khác ở chỗ là nó dành cho cao thủ cảnh giới chân khí đột phá lên Ngưng Dịch cảnh, cho nên xét về mặt giá trị thì Chân Nguyên Đan hoàn toàn không thể so sánh. Một viên Dịch Nguyên Đan thậm chí có thể đổi lấy cả một tòa thành như thành Vân Long còn là rẻ. Vốn dĩ Phương Thiên Hùng muốn để dành đan dược này chờ khi lên tới chân khí đại viên mãn sẽ đem ra phục dụng, đến lúc đó nói không chừng hắn có thể tấn thăng lên cảnh giới Ngưng Dịch, đây chẳng khác nào là trái tim thứ hai của hắn, thế mà giờ phải lấy ra làm cái giá giết chết Trần Phàm, đủ thấy thành chủ này căm hận tiểu tử đó như thế nào.
Còn Trần Thương Hải giờ phút này cảm thấy đầu óc mình sắp hỏng tới nơi, tên thành chủ này có phải hận quá hóa điên rồi không? Hắn tưởng rằng Phương Thiên Hùng cũng căm hận Trần Phàm như hắn, nào ngờ nỗi hận của tên này còn lớn hơn mình gấp trăm lần, bởi nếu là Trần Thương Hải thì tuyệt đối sẽ không bỏ ra cái giá lớn như thế. Phải biết một nơi tài nguyên nghèo nàn như thành Vân Long thì cảnh giới chân khí chính là cực hạn, đột phá lên ngưng dịch cảnh là mơ ước của bất cứ tên sừng sỏ nào ngự ở đây, có thể chân chính trở thành chúa tể một vùng, người người kính sợ, mà thứ để thực hiện giấc mơ đó không gì khác chính là Dịch Nguyên Đan, loại đan dược mà dù ở trong Vạn Linh Tông cũng được xem như bảo vật.