Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 6: Săn thú


Đọc truyện Vũ Trụ Huyền Kỳ – Chương 6: Săn thú

Trần Phàm lại tiếp tục khổ công tu luyện. Ngày qua ngày, cường độ luyện tập càng lúc càng lớn. Hắn cứ luyện, luyện, luyện…Căn bản không hề ngại gian khổ, cũng chẳng sợ đau đớn, ngược lại đau đớn còn là thuốc bổ dành cho hắn.

Sau mỗi lần khổ luyện, cơ thể hắn lại được bao phủ bởi một lớp màng đen mỏng, nhầy nhụa vô cùng, nếu để khô sẽ cứng lại thành một lớp vảy đất đen xì, trông rất là khó coi bẩn thỉu. Đây chính là những tạp chất của cơ thể hắn theo lỗ chân lông được bài tiết ra ngoài. Khi các tế bào được thức tỉnh thì tạp chất bên trong cũng theo đó mà bị đẩy ra. Nhưng Trần Phàm cũng chẳng hề quan tâm điều này, mặc dù cả người hắn giống như vừa sẩy chân xuống cống nhưng chỉ cần tìm một con suối tắm rửa sạch sẽ là xong. Sau khi gột rửa lớp tạp chất đi, da dẻ trên người hắn lại ngày càng trắng trẻo, mà quan trọng nhất là lực lượng lại càng được gia tăng.

Đói thì kiếm thịt thú rừng, khát thì đi tìm quả dại, uống nước suối trong. Lực lượng càng gia tăng thì sức ăn cũng càng lớn. Giờ một ngày hắn có thể ăn hết một con heo rừng.

Trần Phàm vẫn chỉ dám săn giết những con dã thú bình thường. Bởi yêu tộc khác với nhân loại, đối với chúng luyện thể tầng thấp nhất đã có lực lượng 1000 cân rồi. Hắn phải cẩn thận từng li từng tí để tránh gặp phải những yêu thú như vậy, đây không còn là dã thú bình thường nữa, có thể lấy mạng hắn như chơi.

Ngoài phương pháp Man Nhân Hý Thạch ra, Trần Phàm còn đeo đá lên người rồi tiến hành tập luyện. Các hình thức như chống đẩy, lên xà, chạy đường dài, leo cây…Những đệ tử trong Trần gia chính là được huấn luyện như vậy. Nhưng hắn còn làm theo cách khắc khổ hơn bọn họ, tập luyện gần như quên ăn quên ngủ.

Dần dần thân thể Trần Phàm bắt đầu thoát thai hoán cốt. Làn da ngày trước vừa đen thui lại thô kệch xấu xí giờ đã trở nên sáng bóng hơn nhiều. Ánh mắt dần dần tỏa ra anh khí. Thân thể trở nên cường tráng hơn rất nhiều. Cơ bắp, xương cốt bản thân đã mạnh mẽ hơn không ít.

Rục rịch…rục rịch…

Các tế bào trong cơ thể bắt đầu thức tỉnh.

Một cái, hai cái, ba cái…

Thoáng cái mà có 10 tế bào đã được ngọc hóa. Mười tế bào này trở nên lấp lánh trong suốt, chúng tỏa ra ánh sáng lờ mờ mà tinh khiết, y như những viên ngọc thạch, tinh thuần tới cực điểm. Các tế bào trong thể cũng chia làm mấy loại, phân loại khác nhau thì kích thước và hình dạng cũng sẽ khác. Dĩ nhiên Trần Phàm không thể nào nhìn thấy 10 tế bào ngọc này bởi chúng cực kỳ nhỏ, nhưng hắn có thể cảm giác được lực lượng đang gia tăng như tên lửa.


Ba trăm cân, 400 cân, 500 cân…1000 cân. Mười tế bào sau khi thức tỉnh đã khiến cho hắn đạt tới 1000 cân lực lượng.

Mà điều đáng nói là Trần Phàm vẫn chỉ đang ở tầng một của luyện thể cảnh. Điều này làm hắn hết sức ngạc nhiên, không phải luyện thể tầng một chỉ có tối đa 500 cân thôi sao?

Hệ thống liền giải thích:

“Tế bào thức tỉnh đương nhiên cơ thể sẽ không còn giống như bình thường. Lực lượng càng lớn thì trình độ thân thể càng phải cao mới có thể tiếp nhận được. Ví dụ như nếu ký chủ có đủ lực đánh vỡ một khối đá, nhưng thân thể không đủ cứng rắn thì không những đã không vỡ được mà chính nắm đấm của người sẽ bể nát. Thức tỉnh tế bào chính là nâng cao trình độ của thân thể, cho nên lực lượng chứa được sẽ càng lớn. Mỗi người đều có một cực hạn nhất định. Mà trình độ thân thể càng cao sẽ khiến cho cực hạn bản thân cũng tăng lên. Mỗi một cảnh giới của tu sĩ chính là đột phá cái cực hạn đó. Điều này lý giải tại sao ký chủ đã có lực lượng 1000 cân mà vẫn ở luyện thể tầng một”.

“Hóa ra là vậy”.

Trần Phàm nghe xong liền hiểu được. Thực ra cũng không quá kỳ lạ cho lắm. Dù sao đây cũng là một công pháp thuộc dạng nghịch thiên. Nói như thế thì hiện tại hắn đã có thực lực có thể so sánh với yêu tộc rồi.

“Nếu đã như vậy ta cũng nên tìm một con yêu thú có cảnh giới luyện thể tầng một giao đấu thử xem”.

Nói là làm. Trần Phàm bắt đầu tìm kiếm. Nơi này chỉ là rìa ngoài cùng của sơn mạch. Đa số chỉ toàn dã thú sinh sống và một yêu thú cấp thấp, từ luyện thể cảnh trở xuống. Hắn đương nhiên sẽ không đi sâu vào. Dù là tu vi của nhị tiểu thư cũng không dám huống chi là hắn. Sự việc có yêu thú như Địa Ngục Hỏa Lang kia chỉ là cực kỳ hy hữu, nếu không bị đám người thần bí kia truy đuổi nó cũng không chạy tới chỗ của đám người Trần gia.

Yêu thú cấp cao sẽ có địa bàn của riêng mình, lúc cần mới ra ngoài săn mồi, nếu như cẩn thận không bước vào địa bàn của nó thì sẽ an toàn.

Nga!


Trần Phàm Cuối cùng cũng tìm được mục tiêu là một con yêu thú. Không, nói đúng hơn hắn đã trở thành mục tiêu, bởi hắn đang bị yêu thú kia rượt đuổi. Đây là một con Nhím Yêu luyện thể tầng một, nhưng thực lực đã tương đương với nhân loại luyện thể tầng ba rồi. Toàn thân chĩa ra tua tủa những chiếc gai độc nhọn hoắt. Nếu bị gai của nó găm phải cho dù là luyện thể tầng bốn cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Nhím Yêu thường tấn công người khác bằng cách cuộn tròn thân thể lại rồi lao tới. Nó lúc này y như một quả cầu gai to lớn đang lao về phía Trần Hạo, thân hình phải lớn gấp ba bốn lần một con nhím bình thường, luyện thể tầng ba nếu ngạnh kháng lập tức sẽ bị đụng tan xác.

Trần Phàm nhanh chóng né qua một bên. Hắn tuy không có võ kỹ gì phòng thân nhưng thời gian qua cũng khổ công luyện tập không ít, phản ứng và tốc độ đã nhanh hơn người thường kha khá. Nhím Yêu sau khi trượt mục tiêu lập tức phóng ra gai độc sắc nhọn. Trần Phàm không hề nao núng, hắn xoay tít cây giáo trước mặt, mấy cái gai độc đều bị đánh bay. Đây cũng là vũ khí lấy được từ đám người Trần gia lúc trước. Ngay sau đó, không để cho yêu thú ra chiêu lần nữa, hắn cầm ngọn giáo dùng sức thật mạnh phóng tới, ngọn giáo nhắm ngay mắt Nhím Yêu mà đâm, đây cũng là điểm yếu của nó. Trần Phàm không ngờ chỉ trong tích tắc đã nhìn ra. Hạt giống vong ngã trong đầu luôn để cho hắn có được trạng thái vô cùng bình tĩnh. Đây là một lợi thế không nhỏ khi giao đấu.

Tâm tĩnh thì thân ổn, tâm loạn thì thân hư. Luôn giữ tâm thần bình tĩnh thì bất luận ở dưới trạng thái nào đều có thể phát huy thực lực một cách hoàn mỹ, thậm chí còn có thể phát huy vượt xa người thường.

Yêu thú rống lên giận dữ, lại cuộn tròn người rồi lao tới, nhưng do bị thương một bên mắt nên khả năng định vị đã kém đi phân nửa. Trần Phàm tung người nhảy lên một cành cây gần đó. Ngay khi Nhím Yêu vừa dừng lại, chớp lấy thời cơ hắn liền dùng hết sức vung mạnh chiến phủ trong tay bổ xuống một nhát, đầu con nhím to lớn đã lăn đi lông lốc. Lực lượng của hắn kém hơn yêu thú này một chút, nếu không nhờ nhìn ra được điểm yếu thì cũng không thể chiến thắng nó dễ dàng vậy được.

Yêu thú có thân thể cường hãn hơn so với con người nhiều, nếu một tu luyện giả đồng cấp không được trang bị binh khí lợi lại thì chết là cái chắc. Mặc dù thân thể Trần Phàm không tồi nhưng nhiều gai độc như vậy tấn công thì không có gì đảm bảo sẽ không ăn thiệt thòi. Hắn lại không có đem theo thuốc giải độc, cho nên tốt nhất vẫn là tốc chiến tốc thắng.

“Ký chủ vừa diệt sát thành công một con yêu thú. Có muốn trao đổi cho hệ thống để đổi lấy điểm năng lượng hay không? Lựa chọn là của ký chủ”.

Ngay khi Nhím Yêu vừa chết, hệ thống trong đầu chợt vang lên thanh âm thông báo.

“Ồ! Có thể đổi được bao nhiêu điểm năng lượng?”.


“Yêu thú này chỉ là luyện thể tầng một, giá trị của nó là một điểm năng lượng”.

“Cái gì? Chỉ có một điểm thôi sao?”.

Trần Phàm sửng sốt, cái hệ thống này sao mà ki bo quá vậy.

“Luyện thể tầng một là một điểm, tầng hai hai điểm…Tương tự như vậy yêu thú luyện thể tầng 10 sẽ được 10 điểm. Yêu thú từ hư khí trở lên sẽ có giá trị từ 20 đến 60 điểm…Mong ký chủ hãy chú ý”.

“Vậy một bộ công pháp võ kỹ thì ít nhất cần bao nhiêu điểm năng lượng để đổi đây?”.

“Công pháp võ kỹ trong không gian thư viện vô cùng đa dạng và phong phú. Ký chủ cần ít nhất là 1000 điểm năng lượng để giải khai một cái phong ấn”.

“Thôi được rồi!”.

Trần Phàm chỉ còn biết thở dài thườn thượt, sắc mặt vô cùng bất đắc dĩ, hệ thống này có thể gọi là hệ thống đồ tể đi là vừa. Con yêu thú vừa rồi hắn cũng phải tốn không ít công sức mới hạ được, thế mà cũng chỉ tương đương với một điểm ít ỏi thôi sao.

“Ký chủ có muốn trao đổi hay không?”.

“Bỏ đi. Con yêu thú này ta sẽ dùng”.

Trần Phàm sau đó cần thận vác con yêu thú về hang của mình. Đây là một cái sơn động nhỏ mà hắn tìm được trong núi. Bên ngoài có cây cối rậm rạp che phủ, rất thích hợp làm nơi tạm trú. Hắn có bố trí ở ngoài cửa hang một ít bẫy rập nhỏ, chủ yếu để đánh động nếu có kẻ địch tập kích. Sinh tồn nơi hoang sơn dã lĩnh thì không thể xem thường được.

Hắn quăng con nhím cái bịch xuống đất, bắt đầu tiến hành mổ xẻ. Khí nãy quyết định không đổi cho hệ thống bởi hắn đã có kế hoạch của mình. Việc này sẽ giúp hắn săn giết được nhiều yêu thú hơn. Với lại nghe nói thịt yêu thú chứa rất nhiều năng lượng và bổ dưỡng hơn so với dã thú bình thường không ít cho nên hắn muốn thưởng thức một chút.


“Chính là mấy cái gai này”.

Trần Phàm chăm chú quan sát mấy cây gai nhọn hoắt trên mình con nhím, sau đó cẩn thận từng ly từng tí nhổ ra…

Không bao lâu sau, hắn tổng cộng thu được 33 cái gai nhím. Những cái này mới phù hợp tiêu chuẩn của hắn. Trên thân Nhím Yêu cũng chỉ có bộ phận này là giá trị nhất.

Trần Phàm lúc này mới lấy ra một cây cung đã được làm từ trước. Bên cạnh có mấy đoạn gỗ nhỏ được vót thẳng tắp, tựa như tên cung, chỉ là chưa có đầu nhọn mà thôi.

Hắn lại tiếp tục khéo léo lấy đoản đao chặt từng đầu gai nhọn ra, chỉ lấy phần đầu nhọn của gai, bỏ đi đoạn dưới, mỗi cái đầu nhọn dài khoảng một tấc (10 cm). Cuối cùng là lắp chúng vào mấy đoạn gỗ nhỏ thẳng tắp kia. Như vậy là đã hoàn thành một bộ cung tên đơn giản. Tuy nhiên không nên coi thường mấy mũi tên này, gai của yêu nhím có chứa nọc độc mà Trần Phàm cũng không dám đụng tới. Có bộ vũ khí tự chế này trong tay, từ nay hắn đi săn yêu thú khác sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Rón rén.

Lúc này Trần Phàm như thợ săn đang ẩn nấp trong một lùm cây. Mục tiêu hiện tại của hắn là một con yêu báo đang uống nước cạnh bờ suối. Hắn làm rất nhẹ nhàng, con yêu thú vẫn chưa phát hiện ra, quả thực giống như một thợ săn chuyên nghiệp.

Vút…Phập!

Một con báo lớn bị Trần Phàm lấy ra thử tên, nó rống lên một tiếng đau đớn, quay đầu nhìn về chỗ hắn đang ẩn nấp với ánh mắt thù hận. Sau đó vù một cái lao như bay tới tấn công kẻ vừa làm mình bị thương.

“Hả? Vậy mà không chết sao?”.

Sự việc đã hơi nằm ngoài dự đoán, hắn cũng không hề nao núng. lập tức bỏ chạy. Dù sao mũi tên chỉ là gai của yêu thú luyện thể tầng một, độc tính có hạn. Trần Phàm cũng dự đoán được mũi tên này nhiều nhất chỉ có thể giết được yêu thú tầng một tầng hai, làm bị thương được yêu thú tầng ba tầng bốn, còn tầng năm thì chắc hoàn toàn vô dụng. Nói như vậy con yêu báo kia rất có thể là cảnh giới luyện thể tầng ba rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.