Đọc truyện Vũ Trụ Huyền Kỳ – Chương 39: Vòng ba kết thúc, vòng bốn bắt đầu
Vòng đấu thứ hai có vẻ diễn ra nhanh hơn so với vòng đầu, ngoài mấy trận diễn ra khá căng thẳng gay cấn giữa các đệ tử tinh anh trong đại gia tộc ra, những trận khác của bốn nhân vật tâm điểm lại không có bao nhiêu đặc sắc. Cũng dễ hiểu thôi, bốn người này đều được xem là bốn thanh niên mạnh nhất trong mỗi đại gia tộc, cũng là bốn thí sinh có tu vi và thực lực cao nhất, gặp đối thủ nào đều là dễ dàng giải quyết, đã số chỉ cần dăm ba chiêu là xong. Giống như Phương Thiên Phú trong trận vừa rồi, đơn giản chỉ như chơi đùa với Lâm Kiệt. Mạnh Tinh Đấu thì một quyền hai cước đập bay đối thủ. Trần Nhất Long chưởng kình nghiến ép đối phương. Đặc biệt là Lâm Phong kiếm còn chưa rút, chỉ dùng kiếm để trong bao đã làm đối thủ không sao thở nổi, phải tự động giơ tay đầu hàng…Có thể nói gần như bốn vị trí đầu cuộc tỷ thí này đã thuộc về họ, những tinh anh tộc khác chủ yếu tranh giành vị trí thứ năm mà thôi.
Trần Thu Nguyệt cũng gặp được một đối thủ khá là lợi hại của Phương gia, nhưng cuối cùng vẫn dành được chiến thắng, dù có hơi chật vật một chút, vẫn có thể tiếp tục tiến vào vòng sau rồi.
Kết thúc vòng đấu thứ hai, lại có thêm 19 người nữa bị loại, còn lại 19 thí sinh trụ vững, đây là những người có thực lực không tồi rồi. Trải qua nửa canh giờ sau, lão trọng tài bước lên võ đài, miệng hô to:
“Vì số thí sinh còn lại là lẻ nên hiện tại sẽ tiến hành bốc thăm đặc biệt, người được bốc trúng sẽ được vào thẳng vòng thứ tư, vòng ba này sẽ chỉ có 18 người thi đấu!”.
Nói xong trọng tài nhanh chóng trộn tất cả số phiếu còn lại vào với nhau, cũng chẳng còn bao nhiêu tấm. Lão trọng tài này bốc thăm rất khéo, từ đầu tới giờ không để bốn nhân vật tâm điểm chạm mặt nhau lần nào. Lão làm vậy cũng phải, những người mạnh nhất nên để tới cuối cùng so tài với nhau mới thú vị, nếu ngay từ đầu tỷ thí với nhau rồi bị loại thì sự việc sẽ không được hay ho cho lắm. Cuối cùng trọng tài thò tay vào bốc ra một tấm phiếu, nhìn nhìn một lúc, miệng lại hô lớn:
“Trần Thu Nguyệt!”.
“Ồ!”.
Lâm Phi Yến ồ lên một tiếng, sau đó nói:
“Thu Nguyệt muội muội cũng may mắn đấy chứ, được vào thẳng vòng thứ tư”.
“Cũng không thể nói lên điều gì được, vào vòng sau lại gặp phải nhiều cao thủ khó đối phó hơn, không biết tỷ ấy có thể lấy được hạng mấy đây?”.
Trần Phàm lắc đầu nói. Đúng như vậy, cái này cũng chẳng xem như may mắn gì, bởi vì vòng bốn sẽ chỉ còn lại 10 người đấu với nhau, nhìn qua thì cứ nghĩ là gặp may nhưng thực tế là bị chuyển sang cửa ải khó hơn mà thôi.
“Đệ nói cũng phải, Thu Nguyệt vì lần thi đấu này đã khổ luyện rất nhiều, hy vọng muội ấy có thể lấy được hạng năm”.
Lâm Phi Yến gật gật đầu.
Trần Thu Nguyệt đương nhiên cũng hiểu điều này, cho nên thấy mình được vào vòng sau cũng không tỏ vẻ vui mừng gì, nàng lẳng lặng lui về khu vực thứ ba, hiện tại dưới võ đài quyết đấu còn lại đúng 18 người.
“Giờ bắt đầu trận thứ nhất vòng ba, Trần Cương đấu với Phương Tiểu Mạn, mới hai thí sinh lên võ đài!”.
Hai bóng người nghe gọi phóng lên, là một nam một nữ. Nam tuổi chừng 23, nữ tuổi khoảng 21, cả hai phong thái nhẹ nhàng.
“Phương tiểu thư, Mời!”.
Trần Cương khách sáo nói nhỏ một tiếng, lập tức nắm tay đã ngưng tụ quyền kình, trở nên cứng như sắt thép, nắm đấm tỏa ra kình khí lăng lệ làm cho người ta không dám khinh thường. Hắn cũng tu luyện Khai Sơn Chưởng của gia tộc, đây là một môn công phu hệ thổ, Trần Cương đã đem nó áp dụng vào trong Toái Thạch Quyền, đây là hai võ kỹ cùng thuộc tính, quả nhiên uy lực đã xảy ra biến hóa, nắm đấm của hắn trở nên uy mãnh hơn nhiều.
“Mời!”.
Phương Tiểu Mạn cũng ôm quyền đáp, nội lực trong người bắt đầu vận chuyển, bản thân là nhân tài trong gia tộc, tu luyện võ kỹ đâu phải loại yếu đuối gì, nàng cũng tinh thông Thái Cực Đao Pháp của Phương gia.
Cuối cùng nữ tử họ Phương xuất thủ ra tay trước, thân hình như mũi tên bắn về phía mục tiêu, ngay sau đó Trần Cương cũng không chịu yếu thế, bàn chân đạp mạnh súc lực tấn công, cả hai bắt đầu giao phong kịch liệt, khí kình của hai người tỏa ra làm không khí gần đó như có chút vặn vẹo. Mấy triệu khán giả xung quanh trở nên yên tĩnh hẳn, im lặng nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh đang giao đấu.
…
Kết quả trận đấu là Trần Cương dành chiến thắng, dù sao thực lực tương đương nhau, hai người cũng phải giao phong gần trăm chiêu mới phân định được kết quả.
“Trận tiếp theo, Trần Nhất Long đấu với Lâm Ngạn!”.
Tiếng trọng tài hô vang một lần nữa.
Trần Nhất Long cũng như kiểu cùng một giuộc với Phương Thiên Phú, nghe gọi tới tên mình liền nhìn nhìn đối phương với ánh mắt mười phần coi thường, đí lên võ đài…
“Trần Nhất Long thắng!”.
Quả nhiên hắn cũng có vốn để kiêu ngạo, tuy rằng mất thời gian hơn một chút so với vòng trước, đối thủ của hắn cầm cự được khá lâu, nhưng cũng chẳng làm nên chuyện gì, cuối cùng vẫn bị đánh bay. Trần Nhất Long tuy không tàn nhẫn như Phương Thiên Phú nhưng cũng đã khiến Lâm Ngạn không mấy dễ chịu, thương thế có lẽ phải tĩnh dưỡng vài tháng mới có thể lành lặn được.
“Tiếp theo, Phương Lập đấu với Mạnh Tinh Đấu!”.
Thiếu chủ Mạnh gia quả nhiên là một trong bốn người tâm điểm, tuổi còn trẻ mà vạm vỡ vô cùng, ở hắn vừa có chút thô thiển lại pha thêm vài phần dũng mãnh, giống như một con hổ to lớn, dùng lực lượng quyền cước đập bẹp đối phương. Võ kỹ mà hắn sử dụng có tên là Long Hình Kim Cang Thủ, không sai khi nói đây chính là môn công phu lợi hại nhất của Mạnh gia. Long thủ vừa ra, đối phương không đứt gân thì gãy cốt, tên này ra tay cũng tàn độc không kém những kẻ còn lại.
Trần gia có Khai Sơn Chưởng, Phương Gia có Thiết Phiến Công, Lâm gia là Đoạn Phong Thập Tam Kiếm, và Mạnh gia có Kim Cương Long Trảo Thủ.
…
“Trận cuối cùng của vòng ba, Lâm Phong đấu với Mạnh Tiểu Tấn!”.
Trong trận này, kiếm của Lâm Phong chỉ rút ra ba tấc, kề lên cổ đối phương liền dừng lại, chỉ thế đã khiến Mạnh Tiểu Tấn lạnh buốt tận sống lưng. Lâm Phong tuy lạnh lùng nhưng không phải người khát máu, điểm đến thì dừng, có thể nói là người dễ chịu nhất trong số bốn nhân vật trung tâm. Từ đầu đến giờ ai đấu với hắn đều là giơ tay xin hàng, bình yên mà lui xuống võ đài, cũng không có thương tích nhiều lắm, nhưng trong lòng đều là tâm phục khẩu phục.
“Mạc huynh, ngươi thấy trong số bốn tiểu tử kia ai là người nhiều khả năng trở thành đệ tử Vạn Linh Tông chúng ta nhất?”.
Hàn trưởng lão là người ngồi bên trái trong ba vị chủ khảo lên tiếng hỏi.
“Bốn người này có thể nói tư chất đều không tồi, tuy nhiên ta vẫn giữ nguyên nhận định lúc trước của mình, cảm thấy tiểu tử Lâm Phong kia là người đáng để tài bồi nhất”.
Mạc trưởng lão ngồi giữa đáp.
“Ừm, xem ra ta và Mạc huynh đều giống nhau, tuy nhiên ta còn cảm thấy có tiểu tử Trần Nhất Long kia cũng là một hạt giống tốt. Từ đầu đến giờ vẫn chưa phải dùng tới lá bài tẩy của mình, nếu đánh với Lâm Phong có lẽ cũng phải ngang tài ngang sức. Đáng tiếc, tông môn chúng ta mỗi 10 năm chỉ có một cái danh ngạch”.
“Quy định này cũng là để tăng thêm tính cạnh tranh giữa nhiều người mà thôi, có như vậy mới tìm ra được người đáng để tông môn bồi dưỡng. Nếu tăng thêm một danh ngạch không phải tính cạnh tranh sẽ giảm đi một phần sao?”.
Tiêu trưởng lão ngồi bên phải cũng tham gia bình luận.
“Tiêu huynh nói rất phải”.
Hai vị trưởng lão kia đều gật đầu.
Kết thúc vòng thứ ba, chín cao thủ tinh anh bị loại, chiến đấu đúng là đặc sắc mà gay cấn hơn hai trận kia nhiều, chẳng khó để biết bốn nhân vật trung tâm đã chiến thắng tuyệt đối và lọt vào vòng sau. Lúc này bầu trời cũng đã tang tảng sáng, bắt đầu một ngày mới, vậy mà đã qua một ngày một đêm diễn ra cuộc tỷ võ chiêu sinh rồi. Gần khu vực thứ ba hiện tại chỉ còn có chín người, cộng thêm Trần Thu Nguyệt nữa là mười cao thủ trẻ tuổi, cho dù sau đó kết quả thế nào thì hàng triệu khán giả ở đây cũng đã nhận định, đây chính là 10 tinh anh mạnh nhất của thành Vân Long.
Vòng thứ tư cũng đã sắp sửa được bắt đầu.
Lúc này, lão trọng tài đi lên võ đài lần nữa, cuộc tỷ thí đã gần đi đến những vòng chiến cuối cùng.
“Các thí sinh chú ý, hiện tại chỉ còn 10 người các ngươi mà thôi, tất cả sẽ có năm cặp đấu để tiến vào vòng cuối cùng của cuộc tỷ võ chiêu sinh lần này. Người vừa được vào thẳng vòng thứ bốn mau bước lên đây, ta sẽ đọc tên đối thủ của ngươi”.
Trần Thu Nguyệt không nhanh không chậm, nhẹ nhàng thả mình lên lôi đài, chờ đợi đối thủ của mình trong trận đấu. Vừa rồi nàng đã được vào thẳng vòng này, đương nhiên phải là người đánh trận đầu tiên.
“Trận thứ nhất vòng bốn, Trần Thu Nguyệt đấu với Phương Thiên Phú!”.
Nghe tới đây, không ít người ngồi trên khán đài đều than thở lắc đầu, có ai mà không biết danh hiệu của tên này, vừa là hung danh vừa là xú danh. Như trận đấu vòng trước mọi người đã biết Phương Thiên Phú tàn độc vô cùng, ra tay không chút kiêng nể, gần như chả ai làm gì được hắn, dù là đối với nữ nhân cũng vậy, chỉ là khi gặp nữ nhân hắn sẽ tàn độc theo cách khác mà thôi.
“Xong rồi xong rồi, đây là nhị tiểu thư của Trần gia đúng không? Tên Phương thiếu này nổi tiếng vùi hoa dập liễu, một mỹ nhân như vậy hôm nay không biết sẽ có kết cục gì?”.
“Ta hình như nghe phong phanh được vị hôn thê tiếp theo của hắn chính là Trần Thu Nguyệt này mà, với lại dù gì cũng là nhị tiểu thư trong đại gia tộc, hắn không thể làm càn”.
“Cúng khó nói lắm, trong thành Vân Long này ngoài cha hắn ra có ai quản được hắn, mà thành chủ lại dung túng để cho nhi tử của mình như vậy, thật là không còn thiên lý”.
“Không hay rồi Phàm đệ, Thu Nguyệt không ngờ lại đụng mặt tên họ Phương kia, tuy không muốn chấp nhận điều này nhưng thực sự muội ấy không phải đối thủ của hắn đâu, làm sao bây giờ?”.
“Không sao đâu Lâm tỷ, tùy cơ ứng biến. Nếu thực sự Phương Thiên Phú dám làm gì nhị tỷ, đến lúc đó…ta sẽ không bỏ qua cho hắn”.
Trần Phàm mặt lạnh như băng, hắn vẫn thản nhiên nói, thế nhưng nội kình trong cơ thể đang dần dần hội tụ, như thể súc thế chuẩn bị làm một cái gì đó kinh thiên động địa.