Đọc truyện Vũ Trụ Huyền Kỳ – Chương 175: Thủy Liên Hoa
“Lữ Bố, mấy tháng vừa qua săn kiếm được nhiều chứ hả?”.
Trên đường đi, Trần Phàm quay sang hỏi vị gia tướng của mình, nửa năm trôi qua, trong lòng hắn cũng rất chờ mong nhánh quân này có thể mang đến cho mình bao nhiêu điểm năng lượng, hẳn là sẽ không để hắn thất vọng đi.
“Hồi bẩm chủ thượng, dựa theo người phân phó, mạt tướng sau khi vào trong sơn vạch liền chia nhóm làm chín tiểu đội, mỗi đội năm người, riêng ta thì đi cùng với mấy thanh niên kia, linh dược thu được tất cả đều ở trong nhẫn trữ vật này, còn về yêu thú săn giết được mạt tướng đã bàn giao cho Hồ Đồ đại nhân, thời gian qua thu hoạch thực sự rất khả quan, mấy thanh niên kia cũng có đóng góp không nhỏ, mời chủ thượng xem qua”.
Lữ Bố cung kính nói, đoạn lấy ra một cái nhẫn trữ vật giao cho Trần Phàm.
“Ha ha ha…ngươi vừa nói cái gì, Hồ Đồ đại nhân? Tên nhóc đó mà đại nhân cái khỉ gì, có mà là…”
Vừa nghe thấy bốn chữ này, Trần Phàm liền không nhịn nổi bật cười, cái gì mà Hồ Đồ đại nhân, hắn còn đang định nói tiếp lại thôi, hiện tại cũng không nên sính miệng lưỡi với tên hòa thượng kia làm gì, thế là ho khan khụ khụ hai tiếng, hắn không khỏi hài lòng nói:
“Rất tốt, Lữ tướng quân, lần này vất vả cho ngươi rồi”.
“Vì chủ thượng phân ưu là trách nhiệm của thuộc hạ”.
Lữ Bố cương nghị đáp.
“Đúng rồi, trong đội có thương vong hay là không?”.
“Có, nhóm chúng ta có hai đội gặp phải phiền phức, một đội bị tiêu diệt toàn bộ, là bị một con yêu thú cường đại tấn công, còn đội kia bị chết mất ba người, là gặp phải một nhóm dong binh khá là lợi hại, còn may bỏ chạy được hai người, khi mạt tướng đến nơi thì đám dong binh kia cũng đã chạy mất, tuy nhiên nhìn hiện trường giao chiến có thể thấy bọn chúng cũng tổn thất không nhỏ”.
“Vậy là mất đi tám người sao?”.
Trần Phàm lặng lẽ gật đầu, cũng không nói gì nữa, đối với cái này từ chối cho ý kiến, có được thì phải có mất, những chiến sĩ kia mất đi về sau chỉ cần tốn điểm năng lượng triệu hồi lại là được, cho nên cũng không phải là chân chính bị chết, kể cả đại thống lĩnh cũng vậy.
“Tiểu Hồ Đồ, nói nghe coi ta hiện tại có bao nhiêu điểm năng lượng nào?”.
“Vốn dĩ là 852 triệu, nhưng khi nãy ký chủ tiêu tốn 100, hiện tại điểm năng lượng tất cả còn thừa là 752.370.000”.
“Nhiều như vậy!”.
Ngay cả Trần Phàm cũng có chút giật mình, không nghĩ tới lại nhiều như vậy, còn vượt ra ngoài dự đoán của hắn, nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, với sự thiện chiến của huyết kỵ đoàn xông xáo trong sơn mạch đúng là có thể đạt tới con số khổng lồ đó, hơn tám ức năng lượng, lần này tuy là mất đi tám vị chiến binh, nhưng thu hoạch lại khả quan như vậy, thật sự là quá mức có lời, điều này nhất thời khiến cho hắn có một loại cảm giác vô cùng sảng khoái.
“Lữ tướng quân, triệu tập bĩnh sĩ về sơn động nghỉ ngơi đi, trước các ngươi tá túc ở đâu thì bây giờ về chỗ đó, ta sẽ đi gọi đám huynh đệ của mình”.
Trần Phàm phân phó một tiếng, ngay sau đó lấy ra truyền tấn phù gọi Dương Khôi cùng mấy người kia trở về, hỏi ra mới biết thời gian qua đám người này tìm được một sơn cốc bị bỏ hoang, cứ tối đến sẽ cùng với huyết kỵ đoàn đóng quân ở đó, Đỗ Mậu thế mà lôi ra một món pháp bảo, thình lình là một cái đình viện di động, cũng không có công năng gì khác ngoài việc dùng để ở, có thể chứa được khoảng hai ba chục người, vô cùng tiện dụng, cùng với một bộ tiểu trần ký bố trí ở xung quanh có thể báo động bất cứ kẻ ngoại lai nào lui tới, mọi người trong sáu tháng qua lịch duyệt cũng đã rất có kinh nghiệm, trừ việc gặp phải yêu thú hung mãnh có chút phiền phức ra thì ban đêm một số a miêu a cẩu đều bị bọn họ giải quyết rất là đơn giản nhẹ nhàng.
Lữ Bố về sau đem một số chuyện phát sinh từng cái báo cáo với hắn, đại khái là trong quá trình săn giết và thu thập linh dược cũng gặp phải một vài đội dong binh hoặc thợ săn, thậm chí cũng có cả đệ tử của các môn phái khác, yếu có mạnh có, nếu là cảm thấy không “ăn” được mọi người không hẹn mà cùng nhau nhượng bộ lui binh, còn nếu là đối phương yếu hơn mình mà lại không biết điều vậy thì xui xẻo cho bọn chúng rồi, huyết kỵ đoàn cũng không phải thuộc dạng hiền lành gì, nhất là Lữ Bố.
Về trong sơn cốc, lúc này sắc trời đã nhá nhem tối, 32 chiến binh còn lại cũng đã tập hợp, Thiết Ma Lãnh cũng ở đây, lão sắc mặt không biểu tình lại có chút âm trầm khiến cho ai nấy đều nhìn lão với ánh mắt cảnh giác, mọi người cũng không có đốt lửa làm gì, một là vì tránh gây sự chú ý, hai nữa là không cần thiết, ban đêm vốn dĩ không có ảnh hưởng quá nhiều tới những tu sĩ như bọn họ.
“Hồ Đồ, nghe nói trong hệ thống đại quân đoàn có một chi đoàn chuyên về cứu chữa trị liệu đúng không?”.
Trần Phàm lặng lẽ hỏi, hắn đứng ngay ở chỗ cửa sơn động nhìn trời đêm, bàn tay khẽ đưa lên xoa cằm, giống như đang có điều gì suy nghĩ.
“Chính xác, tên là Cứu Thục Đoàn, ký chủ là muốn triệu hồi ra sao?”.
Tiểu Hồ Đồ hiện ra đáp, vẫn như cũ khanh tay đậu tại trên vai của hắn, bất quá không ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó trừ Trần Phàm.
“Đúng”.
“Xin hỏi muốn tu vi gì, hiện tại điểm năng lượng của người chỉ đủ triệu hồi một vị thống lĩnh kết đan cảnh viên mãn mà thôi”.
“Cần nhiều như vậy sao?”.
Trần Phàm thầm nghĩ, bất quá hắn cũng không có ý định triệu hồi ra cường giả làm gì, kết đan cảnh có lẽ đủ dùng rồi, Cứu Thục Đoàn là đơn vị không có sức chiến đấu cao, nhưng cũng chính bởi vì vậy mà năng lực cứu chữa của họ lại rất mạnh.
Kế hoạch hiện tại của hắn chính là như vậy, trước gọi ra một vị “y sư” trị liệu cho Thiết Ma Lãnh, người này bây giờ về cơ bản đã là thuộc hạ của hắn rồi, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi, chỉ cần lão khôi phục lại được thực lực vốn có vậy khi đó trong tay hắn chính là có một vị cường giả tương trợ, đối với Trần Phàm không thể nghi ngờ là một sự trợ giúp cực lớn, ai mà ngờ số phận run rủi khiến cho hắn lại có một tên thuộc hạ hư không cảnh chứ, phải biết nếu một thế lực có cường giả hư không tọa trấn đã có thể xem như một thế lực nhất lưu đỉnh phong rồi.
“Vậy triệu hoán một vị thống lĩnh kết đan cảnh sơ kỳ đi”.
“Triệu hoán cần tốn 100 triệu điểm năng lượng, ký chủ xác định?”.
“Đúng”.
“Tinh! Tiêu hao 100 triệu điểm năng lượng, triệu hoán thành công, đại thống lĩnh Cứu Thục Đoàn xin mời ra mắt”.
Thanh âm của Tiểu Hồ Đồ vừa dứt, chỉ hai ba giây sau đó, trước mắt Trần Phàm bất chợt có một đoàn quang mang lóe lên, trong đêm tối chói lọi vô cùng, nhưng rất nhanh liền phat nhạt đi xuống, chỉ thấy từ trong quang mang đi ra một vị nữ tử, trên người khoác xiêm y màu lam, toàn thân toát ra khí chất ôn nhu như nước, mỹ mạo như hoa, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là giữa mi tâm có một đạo ấn ký hình hoa sen, ở nàng có một nét đẹp vừa mềm mại lại kiên cường, phảng phất như một vị tiên tử vừa ôn nhu mà lại không kém phần anh khí.
“Cứu Thục Đoàn thống lĩnh tham kiến chủ thượng”.
Nữ tử lam y nhẹ nhàng đi đến trước mặt Trần Phàm, khom mình hành lễ, giọng nói dễ nghe thánh thót để cho người ta như tắm mình trong gió xuân.
Ngay khi nữ nhân này vừa xuất hiện, Trần Phàm đã bắt đầu đánh giá nàng, cùng với đó là một thông tin do hệ thống truyền vào trong đầu của hắn.
Cứu Thục Tướng Quân
– Thuộc binh đoàn: Cứu Thục
– Chức vụ: Đại thống lĩnh
– Tu vi: Kết đan cảnh sơ kỳ
– Công pháp: Thanh Liên Trường Sinh Quyết, Hóa Thủy Công
– Trang bị: Ngọc Như Ý
– Nội tại: Thanh Liên Hộ Mệnh (Cứu Thục Tướng Quân nguyên bản là một đóa thanh liên sinh ra từ trong thánh thủy, trị liệu vô song, mỗi lần trị thương cho một thành viên bất kỳ thuộc hệ thống đại quân đoàn sẽ có xác xuất 10% khiến trong cơ thể họ xuất hiện một thanh liên chủng, tồn tại trong vòng hai canh giờ, nếu người mang thanh liên chủng không may chết đi vậy có thể lập tức hồi sinh sống lại)
(Chú ý: Nội tại này có thể theo tu vi của thống lĩnh tăng lên mà tăng lên, tối đa có thể lên tới 80%)
“Mỗi một đại thống lĩnh khi được triệu hoán ra đều chưa có danh xưng cụ thể, còn mời ký chủ đặt tên cho bọn họ”.
Tiểu Hồ Đồ nhắc nhở.
“Nội tại thật hữu dụng”.
Trần Phàm âm thầm cảm thán, trước không nói đến năng lực trị liệu rất tốt của cứu thục đoàn, chỉ riêng cái nội tại này thôi cũng có thể khiến binh đoàn của hắn gần như bất tử bất diệt rồi.
“Đứng lên đi, từ giờ sẽ gọi ngươi là…Thủy Liên Hoa nhé”.
Hơi suy tư một lát Trần Phàm bỗng nghĩ ra được một cái tên, hắn cũng cảm thấy rất hợp với nữ nhân trước mặt này, ôn nhu như thủy, thuần khiết như liên.
“Tạ chủ thượng ban tên”.
Thủy Liên Hoa cung kính nói.
Nàng không giống với Lữ Bố thiết huyết vô tình, ngược lại vô cùng nhã nhặn, vũ mị động lòng người, là một nữ tử ngoài mềm trong cứng, ít nhất là trước mặt Trần Phàm có biểu hiện nhã nhặn như vậy.
“Ngươi biết Lữ Bố chứ?”.
Trần Phàm lại hỏi.
“Có, đại thống lĩnh huyết kỵ đoàn, người đầu tiên được chủ thượng triệu hoán ra”.
Thủy Liên Hoa đáp, nàng cũng là sinh linh đến từ hệ thống, đương nhiên tất cả những thay đổi trong hệ thống đại quân đoàn nàng đều nắm rõ được, bao gồm cả việc Trần Phàm đặt tên cho người nào.
“Ừm, hiện tại gọi ngươi ra là có một việc muốn nhờ”.
“Xin chủ thượng phân phó, bất cứ chuyện gì Liên Hoa nguyện sẽ dốc cạn sức mình”.
“Bất cứ chuyện gì?”.
Trần Phàm lắc đầu cười cười, câu này nghe dễ hiểu lầm lắm nha, nhưng mà hắn biết nữ tử này là mười phần thanh thuần, đối với hắn chỉ có sự trung thành và cung kính thôi, ngoài ra không còn gì khác, cho nên hắn cũng không có ý nghĩ gì với nàng cả, đoạn lại nhìn Thủy Liên Hoa mỉm cười, nói:
“Ta có một vị bằng hữu, thương thế trên người khá là nghiêm trọng, phiền Thủy tướng quân đi xem giúp”.
“Vâng, tưởng gì chứ cái này là thế mạnh của ta, trước mặt chủ thượng không dám khoe khoang chứ chỉ cần còn một hơi thở, bất cứ thương thế nghiêm trọng cỡ nào thiếp thân đều có thể trị được”.
Thủy Liên Hoa nở một nụ cười tươi tắn nói, trong đêm tối phảng phất như có ánh nắng chan hòa.
“Quá tốt, vậy ngươi đi theo ta”.