Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 173: Thu phục cường giả


Đọc truyện Vũ Trụ Huyền Kỳ – Chương 173: Thu phục cường giả

“Rất đơn giản, ta muốn ngươi từ nay về sau đi theo ta, thần phục ta”.

Trần Phàm nãy còn mỉm người liền trở nên nghiêm mặt, cất giọng lạnh lạnh mà nói, không hề vòng vo quanh co làm gì, trực tiếp đem ý định của mình nói ra, mà kỳ thực hắn cũng chẳng có lý do gì cần phải vòng vo cả, ý tứ phi thường rõ ràng, chính là muốn lão Hoành Thủ Phi Long này làm nô bộc cho mình.

Một tiểu tử tu sĩ ngưng dịch cảnh đứng trước mặt cường giả hư không bắt đối phương làm bộc, cái này nếu để người bên ngoài nghe thấy khẳng định sẽ quát Trần Phàm cuồng vọng đến cực điểm, còn cho rằng là hắn bị điên rồi, cường giả là bực nào nhân vật, tâm cao khí ngạo, thiên phú tuyệt thế, há lại có thể là cho nô bộc cho người khác, đặc biệt là một kẻ có tu vi kém mình quá nhiều.

Thế nhưng mà, Trần Phàm lại là người trước giờ đi làm chuyện viển vông hão huyền hay sao?

Ý định của hắn chính là như vậy, ngay từ đầu khi nhìn ra thương thế của Thiết Ma Lãnh, Trần Phàm đã nảy ra ý muốn thu phục lão già này, người khác không dám nhưng hắn dám, hơn nữa hoàn toàn có tự tin có thể làm được, có một vị cường giả đi theo mình nghe lệnh răm rắp, chẳng phải là vô cùng tốt hay sao, lão giả này thực lực cường hoành như vậy, so với việc giết chết đối phương thì thu phục sẽ có ích lợi hơn nhiều.

“Ha ha ha…đây là câu nói buồn cười nhất mà bổn tọa nghe được trong đời, muốn bổn tọa đi theo ngươi, nằm mơ!”.

Thiết Ma Lãnh đầu tiên là hơi sững sờ một chút, sau đó liền ngửa mặt lên trời cười to, là giận quá hóa cười. Một tên mao đầu tiểu tử lại dám mở mồm nói muốn lão thần phục? Đúng là si tâm vọng tưởng! Trước không nói ban đầu song phương đã là triệt để đắc tội lẫn nhau, về sau lại kịch liệt giao đấu vốn đã là thù hận không thể hóa giải, giờ tiểu tử này cuồng vọng mở miệng nói cái gì…Thực sự khinh lão hiện tại thương thế thì không thể làm gì được sao?

“Hừ! Ta biết ngươi sẽ nói như vậy. Hắc ma!”.


Trần Phàm nhếch mép cười lạnh, đột nhiên ánh mắt hướng phía sau lưng lão giả kêu một tiếng.

“Hắc ma?”.

Chỉ là ngắn gọn hai chữ vậy thôi, thế nhưng khi vừa thốt ra hai chữ “hắc ma” này, lập tức lại khiến cho Thiết Ma Lãnh giật mình đánh thót một cái, trong đầu bất giác liên tưởng đến thứ màu đen quỷ dị vừa rồi, giống như sét đánh bên tai, ánh mắt lóe lên vẻ kiêng kị, rồi rất nhanh liền chuyển thành sợ hãi, chuyện chỉ vừa mới xảy ra thôi chứ mấy, lão lúc này cũng chỉ vừa mới hoàn hồn đã bị một câu nói kia khơi gợi lại, hơn nữa cộng thêm tình cảnh hiện tại không hề tốt cho lắm, lúc này mới dễ lo nọ sợ kia.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi Thiết Ma Lãnh không khỏi giật mình quay đầu lại…

Thế nhưng…rõ ràng sau lưng lão nào có cái gì, bầu trời hoàn toàn trong xanh, một tia vẫn đục cũng không có, làm gì tồn tại thứ như lão đã tưởng tượng ở đây.

Bất quá ngay khi vị cường giả vừa mới quay đi, Trần Phàm đã lập tức hành động, bàn tay năm ngón như năm cái móc sắt chụp xuống đầu của Thiết Ma Lãnh, câu nói kia ban đầu chỉ là để đánh lạc hướng, nếu như rơi vào tình huống bình thường đương nhiên không có tác dụng, cường giả tuyệt đối không phải dễ bị dọa như vậy, nhưng cường giả thì cường giả, nhân ngoại hữu nhân, đối với thứ gì mạnh mẽ hơn mình vẫn phải e sợ như thường, Trần Phàm hắn chỉ cần tận dụng tốt điều này là được, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai thừa lúc lão giả này không để ý chế phục lão.

Hắn vốn dĩ tốc độ đã quá nhanh, so với Thiết Ma Lãnh tuyệt không hề kém chút nào, lại thêm đối phương đang bị thương, lão giả còn chưa kịp phản ứng đã bị bàn tay của Trần Phàm chụp lên đầu, chân khí tuôn ra như những sợi xích sắt trói chặt lấy lão.

“Ngươi…”


Thiết Ma Lãnh điên cuồng giãy dụa, sắc mặt dữ tợn, liều mạng cũng muốn thoát khỏi thủ trảo của Trần Phàm, đến lúc này nếu còn không hiểu ý đồ của hắn vậy lão cũng sống uổng phí bao nhiêu năm rồi.

Bất quá lão giả này mặc dù là giãy dụa rất kịch liệt, nhưng trên vẻ mặt lại không có bao nhiêu lo lắng, tương phản còn có chút mỉa mai nhìn lấy Trần Phàm.

“Si tâm vọng tưởng, ngươi lại dám dùng ngự hồn thuật với bổn tọa sao?”.

Ngự hồn thuật là một loại thủ đoạn dùng tinh thần ý lực của mình để cưỡng ép đem linh hồn của đối phương trấn áp, từ đó khắc ấn ký vào sâu trong linh hồn nạn nhân, biến kẻ đó thành nô lệ cho mình, người bị khắc ấn nếu như dám làm ra điều gì trái ý với chủ nhân của ấn ký sẽ phải chịu tra tấn thống khổ về mặt linh hồn, đau đớn không gì tả xiết, hoặc chỉ một ý niệm của chủ nhân ấn ký cũng có thể khiến người này hồn phi phách tán, có thể nói là sinh tử hoàn toàn trong tay người, cả đời giống như bị đeo lên một loại xiềng xích vô hình không cách nào thoát khỏi.

Bất quá loại thủ đoạn này bắt buộc phải sở hữu ý lực cao hơn hẳn đối phương một bậc, hoặc là người kia cam tâm tình nguyện đem thức hải của mình mở ra, hoàn toàn kính dâng linh hồn, chỉ có thỏa mãn một trong hai điều kiện trên thì ngự hồn thuật mới thực sự phát huy tác dụng.

Thiết Ma Lãnh thừa nhận tiểu tử trước mặt này thực lực bất phàm, nhưng có đánh chết lão cũng không tin Trần Phàm lại có tinh thần lực vượt trên lão, thế cho nên mới không có chút nào lo sợ mình bị nô dịch như vậy.

Mà quả thực đúng là thế, Trần Phàm đích thật là không có ý lực mạnh tới mức có thể cưỡng ép nô dịch lão giả này, hiện tại thân thần của hắn cùng lắm chỉ tương đương với cường giả hư không mà thôi, thế nhưng…cái mà hắn dùng lại không phải ngự hồn thuật.

“Lữ Bố, khóa tay chân tên này lại cho ta”.


Trần Phàm cũng không thèm để ý đến ánh mắt của đối phương, cái lão này mặc dù hiện tại rất yếu, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, vậy mà giãy dụa rất khỏe, khiến cho hắn nhất thời không thể tập trung tinh lực vào việc khống chế được.

Lữ Bố nghe vậy, thân hình lập tức biến mất tại chỗ, vừa xuất hiện đã ở ngay sau lưng của lão giả, không nói hai lời liền là một kích cực mạnh, bàn tay hòa thành lưỡi đao chặt xuống bả vai đối phương.

“Vô Kiên Bất Tồi!”.

Thức thứ nhất trong Thiết Huyết Thần Quyền, không gì không phá, Một chưởng này như là quả núi đồng dạng, một quả núi lớn từ trên trời cao rơi xuống, đập mạnh vào Hoành Thủ Phi Long, Lữ Bố không hề nương tay chút nào, cũng không sợ lão già này sẽ chết, dù sao đây cũng là một vị cường giả, nhục thân phi thường cường hoành.

Ngay sau đó hai cánh tay như sắt thép của hắn cuốn chặt lấy thân hình đối phương, đồng thời chân khí như không cần tiền ồ ạt tuôn ra, khóa chết hết thảy những bộ phận nào mà mục tiêu có thể động đậy được, có thể nói là hết đường cựa quậy, giống như một cái thùng sắt cực kỳ kiên cố ụp lên người của lão.

“A!”.

Thiết Ma Lãnh thét lên một tiếng, đau nhức lan tỏa khắp toàn thân, lão cảm thấy như là bị sỉ nhục, cũng phải, đường đường cường giả hư không bị hai tên tiểu tử miệng còn hôi sữa áp chế lấy, khiến cho lão không thể mảy may động đậy, mà lại từ trực giác cho biết có một loại nguy hiểm đang đe dọa tới mình, đây là trực giác tới từ tận sâu trong linh hồn của lão, Thiết Ma Lãnh phẫn nộ tới tột đỉnh, vận hết sức bình sinh mà giãy, nhưng hiện tại quá yếu, căn bản không có sức lực thoát khỏi đôi cánh tay như gọng kìm của đối phương.

“Thằng nhóc con, thả ta ra!”.

Cảm thấy uy hiếp càng ngày càng gia tăng, không hiểu sao lão có một loại trực giác nếu cứ để cho tiểu tử trước mặt này tiếp tục vậy bản thân mình sẽ thực sự bị nô dịch, mặc dù lão cũng không nguyện ý tin tưởng, nhưng theo thời gian trôi qua cái loại cảm giác mơ hồ đó cứ mỗi lúc một nồng đậm.


Phải làm nô lệ cho người khác đối với một cường giả là chuyện tuyệt đối không thể chấp nhận, cái này chẳng khác nào so với chết còn khó chịu hơn.

“Chết tiệt! Thằng nhóc, bổn tọa sẽ không để ngươi thực hiện được ý đồ”.

Đột nhiên Thiết Ma Lãnh thần sắc trở nên vặn vẹo khác thường, cơ bắp quanh thân cuồn cuộn nổi lên, xen lẫn đầy với những đường gân ngoằn ngoèo quái dị, lan tỏa đến khắp tay chân mặt mũi, nhìn lão có vẻ cực kỳ thống khổ, giống như đang muốn làm một quyết định vạn bất đắc dĩ nào đó.

“Không tốt! Chủ thượng, lão già này đang thiêu đốt thọ nguyên”.

Lữ Bố biến sắc nói, cánh tay vẫn khóa chặt lấy đối tượng không buông, hắn thì không sợ chết nhưng tuyệt đối là không chấp nhận việc chủ thượng gặp phải điều gì bất trắc.

“Ha ha ha…đã muộn rồi…hôm nay bổn tọa không giết chết hai con kiến các ngươi thề không làm người!”.

Thiết Ma Lãnh cười lên điên dại, trong cơ thể cũng là liên tục không ngừng thiêu đốt thọ nguyên đổi lấy lực lượng, khuôn mặt đã già lại càng trở nên thêm khọm khẹm hom hem, đổi lại thì thương thế đang lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy từ từ khép lại, lực lượng của lão đang ngày càng gia tăng, Lữ Bố cũng có chút sắp không thể áp chế nổi.

“Hừ!”.

Trần Phàm sắc mặt trong thoáng chốc hơi trầm xuống, không nghĩ tới lão già này lại quyết liệt và cực đoan như vậy, ở cấp độ càng cao thì thời gian tu luyện càng phải kéo dài, có thể trăm năm thậm chí ngàn năm mới đột phá một cảnh giới, cho nên ngoài tài nguyên tu luyện ra thì thọ nguyên đối với cường giả không thể nghi ngờ đều là cực kỳ trân quý, thiếu đi một điểm chính là bớt đi một phần cơ hội tấn thăng lên cảnh giới cao hơn, xem ra lão già này là thực sự bị ép tới đường cùng rồi, nếu để cho lão có lại được sức mạnh vậy khi đó bản thân mình sẽ cực kỳ nguy hiểm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.