Đọc truyện Vũ Trụ Huyền Kỳ – Chương 168: Miếng tàn đồ Thứ 2
Lúc này Lữ Bố cùng mọi người mới chạy đến chỗ Trần Phàm, nhìn Xích Túc Ngô Công phía trước chỉ còn lại có một nửa thân thể, mùi hôi thối bốc lên gay mũi, mặt đất xung quanh bốc khói xì xèo, một số nơi vẫn có vài mảng thịt còn vương lại, đám người Dương Khôi không khỏi kinh dị cảm thán, không phải bởi vì mùi hôi thối, mà là thực lực của lão đại bọn họ, đây dù gì cũng là yêu thú a, thực lực hơn xa tu sĩ đồng đẳng cấp, vậy mà một con quái vật như vậy lại bị Trần Phàm sinh sinh đánh chết tươi, thế này chẳng phải là nói dưới cường giả chi cảnh lão đại chính là vô địch rồi sao?
Trần Phàm lẳng lặng đi tới chỗ thân thể ngô công, hắn từ dưới mặt đất nhặt lên một viên cầu đen nhánh, độc khí bức người, đây chính là nội đan của Xích Túc Ngô Công, vừa rồi một quyền đánh nổ nó thế nhưng thứ này vậy mà vẫn không tổn hao gì, đây cũng là chuyện bình thường, nội đan là vật quan trọng nhất đối với bất kỳ yêu thú nào đã tấn chức lên kết đan cảnh, là nơi chứa đựng toàn bộ tinh hoa lực lượng của chúng, mức độ cứng rắn không phải bình thường, vì vậy mới có thể tiện nghi cho Trần Phàm hắn đây.
Cầm nội đan trên tay, hắn lại hồi tưởng lại ngày trước khi còn mới vào trong cổ âm sơn mạch, chỉ khí tức của một con Liệt Hỏa Yêu Lang cũng đủ khiến hắn gần chết, nhưng bây giờ mới qua bao lâu, lại có thế nhẹ nhàng giải quyết một đầu so với yêu lang ngày đó mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Ngẫm lại xác thực có chút thương hải tang điền!
“Lão đại”.
“Chủ thượng”.
Dương Khôi và Lữ Bố bước đến nói, Lữ Bố chắp tay cung kính, đặc biệt là Dương Khôi nét mặt không che giấu được vẻ vui mừng.
“Ừm”.
Trần Phàm gật đầu rồi lại hỏi:
“Hạ Hoài An không sao chứ?”.
“Dùng đan dược xong có vẻ đã ổn rồi, bất quá trong thời gian ngắn khó mà điều động chân khí được”.
Trần Phàm lại liếc mắt nhìn qua đám huynh đệ của mình một lát, âm thầm đánh giá, mọi người tuy rằng tu vi tuy chưa có tăng tiến, nhưng hẳn là những ngày qua thực lực chiến đấu đã tăng lên khá nhiều, đặc biệt là Trần Thu Nguyệt đã đột phá tới chân khí cảnh, Đỗ Mậu tu vi thấp nhất vẫn dậm chân tại chỗ, nhưng riêng tên này hắn không có lo lắng bao nhiêu, bởi vì thủ đoạn bảo mệnh quá nhiều, tài phú đầy thân, muốn chết cũng khó.
Nhìn qua Trần Thu Nguyệt, không hiểu sao lại muốn nhìn nhiều hơn một chút, trong lòng có một cỗ cảm giác khó nói nên lời, cô nàng này…trước giờ vẫn ở bên cạnh hắn, nhìn đến đã quá mức quen thuộc, chỉ bất quá hôm nay…khụ khụ…cảm thấy nàng hình như có chút hấp dẫn hơn trước thì phải?
Lắc đầu nhanh chóng loại bỏ đi những ý nghĩ lung tung, Trần Phàm mỉm cười, còn đang tính nói cái gì đó, đột nhiên ánh mắt hắn lại bị thu hút bởi một vật lạ nằm dưới đất, ngay ở chính chỗ khúc thân hình còn lại của Xích Túc Ngô Công, nó chỉ lộ ra có một góc nhỏ nên nếu không tinh ý nhìn kỹ thì khó mà phát hiện ra được.
“Đây là…”
Trần Phàm cúi xuống nhặt, vật này trước đó nhất định nằm trong bụng của Xích Túc Ngô Công, vì yêu thú bị hắn đánh nát thân thể cho nên lúc này mới hiển lộ ra ngoài, hóa ra đó là một tấm vải nhỏ, lại có chút giống như một tấm da của thú hoặc người.
Không nhìn tới thì không sao, nhưng khi nhìn đến, cặp mắt của Trần Phàm bất giác sáng ngời!
Hắn vội vàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một miếng vải khác, từ chất liệu so ra giống hệt với cái vừa mới lấy được này, đây không phải thứ gì xa lạ mà chính là tàn đồ cất trữ tại bảo khố của Trần gia năm xưa, hắn hồi đó vơ vét hết thảy của gia tộc này thì tiện tay đoạt luôn tấm tàn đồ ở đấy, không nghĩ tới dưới cơ duyên xảo hợp ngày hôm nay lại tìm được tấm còn lại.
Đáng tiếc khi Trần Phàm đem hai mảnh ghép lại với nhau, hắn vẫn lại phải thất vọng rồi, bức tàn đồ ngoài việc lớn thêm một chút, bên trên nhiều thêm vài họa tiết núi non sông ngòi ra, phía sau vẫn là đứt đứt đoạn đoạn, cũng chẳng có nói lên đây rối cục là bản đồ chỉ về thứ gì cả.
Nhưng ít nhất hiện tại khi nhìn vào hai tấm tàn đồ này hắn có thể đại khái suy đoán được, bản đồ kỳ lạ kia năm xưa hẳn là đã bị chia ra làm tám chín mảnh nhỏ, chỉ cần có thể tìm thêm vài mảnh ghép nữa, đến lúc đó bức màn bí mật sẽ được vén ra hoàn toàn.
“Lão đại, có chuyện gì thế, thứ này là…”
Dương Khôi thấy Trần Phàm đang suy nghĩ gì đó liền không khỏi tò mò lại gần hỏi.
“Thứ này từng bị Xích Túc Ngô Công nuốt vào bụng, đệ với những người khác có ai thấy qua bức tàn đồ này bao giờ chưa?”.
Trần Phàm cũng không hề giấu giếm nói, đoạn đưa hai miếng da thú cho Dương Khôi, ở đây mặc dù có Trần Thu Nguyệt nhưng hắn có thể khẳng định Trần Thương Hải chưa từng nói qua trong gia tộc có thứ như vậy với nàng, bởi vì nó chỉ được truyền lại cho các đời gia chủ mà thôi, huồng hồ tên kia đối với nữ nhi của mình trước giờ vẫn luôn không có bao nhiêu coi trọng cả.
Tiếp lấy hai miếng tàn tàn đố trong tay Trần Phàm, đám người Dương Khôi lần lượt truyền tay nhau quan sát kỹ, ai nấy ánh mắt nheo lại đăm chiêu, tỉ mỉ lần theo từng đạo hoa văn trên tàn đồ, xem xem rốt cục đã gặp được ở đâu chưa, đáng tiếc sau đó tất cả đều lắc đầu quầy quậy, hiển nhiên là chưa ai từng gặp qua.
“Kỳ lạ, tại sao Xích Túc Ngô Công lại đi nuốt thứ này vào bụng?”.
Hạ Hoài An tự nhủ nói, hắn mặc dù hiện tại mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn muốn tham gia đàm luận với mọi người.
“Nhìn chất liệu miếng da, hiển nhiên không phải bình thường, ta nghĩ nó có niên đại từ rất lâu rồi”.
Dương Khôi nói.
“Loại da này…hình như đệ đã thấy được ở đâu rồi thì phải?”.
Đỗ Mậu lúc này mới lên tiếng, ấn đường nhăn lại, đưa tay gãi lấy đầu như thể đang cố nhớ lại chuyện gì.
Mấy người còn lại tức thì ánh mắt chờ mong nhìn về phía hắn, Trần Phàm không khỏi hiếu kỳ hỏi:
“Ồ! Đệ đã thấy nó ở đâu?”.
Tên béo này tài phú giàu chảy mỡ, bản thân thường xuyên tiếp xúc với nhiều loại thiên tài địa bảo, nói như vậy có thể nhờ vào hắn tìm ra được manh mỗi gì cũng không chừng.
“Ừm…để đệ nhớ lại một chút”.
Đỗ Mậu khẽ nhăn nhó trầm tư một hồi, cuối cùng cũng nặn ra được vài giọt ký ức, hắn lập tức hai mắt mở to, nói:
“À đúng rồi, cách đây tầm 3 bốn năm, ngày hôm đó đệ nhớ phụ thân có mời đến trong phủ một vị khách quý, là một vị đạo nhân, được phụ thân tiếp đãi cực kỳ niềm nở, lúc đó đệ cũng có mặt, bởi vì không có để ý bao nhiêu cho nên về sau cũng đem chuyện này ném sau ót, giờ cẩn thận nghĩ lại…”
“Nếu đệ nhớ không lầm vị đạo nhân đó bên mình có mang theo một thanh bảo kiếm, mà vỏ kiếm hình như là dùng loại da này chế tác thành thì phải”.
“Da thú giống nhau là chuyện bình thường, đệ có chắc mình không nhìn lầm chứ?”.
Trần Phàm có chút ngờ vực hỏi.
“Cái này…đệ cũng không dám khẳng định, nhưng chắc chắn vỏ kiếm của vị đạo nhân kia rất giống với miếng da này của huynh. Đúng rồi, ngày đó đệ còn nghe đạo nhân kia trong một lần cao hứng đã giới thiệu về bảo kiếm của hắn, kiếm gọi là Trảm Long, vỏ bao chính là dùng da của chân long luyện chế thành”.
Đỗ Mậu nói với vẻ mặt chắc cú.
“Trảm Long Kiếm, da của chân long?”.
“Ha ha ha…khụ khụ…”
Hạ Hoài An nhịn không được phá lên cười, nào ngờ đụng phải nội thương tái phát khiến cho hắn mặt mày nhăn nhó, nhưng vẫn không xóa đi được nét tiếu dung trên mặt.
“Cười cười cười…cười cái gì?”.
Đỗ Mậu quắc mắt, nếu là trước đây hắn nhất định sẽ rất chướng mắt hành động này của gã họ Hạ, nhưng hiện tại trong lòng cũng không có bao nhiêu khó chịu cả, trải qua sự việc vừa rồi hắn đã coi Hạ Hoài An như một vị ca ca của mình, chỉ là biểu hiện ra bên ngoài vẫn không hề khách sáo như vậy mà thôi, dù sao cũng đã quá quen rồi.
“Ta cười nhà ngươi đã bị một tên đạo sĩ mũi trâu lừa rồi đó, cái gì mà da của chân long, bộ ngươi nghĩ đây là da heo da bò chắc, mà cứ cho là thật đi chăng nữa, nếu gã đạo sĩ kia thật sở hữu một thanh bảo kiếm như vậy thì còn đến nhà ngươi làm khách hay sao?”.
Hạ Hoài An cười lên ha hả, ngày sau đó lại nghiêm mặt nói, hiếm thấy khi nào hắn có bộ mặt nghiêm túc đến như vậy.
Đỗ Mậu còn tính mở miệng hơn thua gì đó, nhưng ngẫm lại thấy tên này nói cũng phải, mọi người xung quanh cũng âm thầm gật đầu, chân long trước giờ sẽ không phải dễ dàng liền xuất hiện, trong số đám người ở đây còn chưa nghe nói qua có ai nhìn thấy một con chân long thực sự cả, chứ đừng nói chi là chính bản thân mình nhìn được.
Bất quá Trần Phàm lại là nói:
“Trước không quản tới chuyện lão đạo sĩ kia, nhưng nghe Đỗ béo kể lại khiến cho ta nảy ra một cái suy đoán, đây rất có thể chính là hai miếng da của chân long đấy”.
Còn chưa đợi cho mọi người kịp phản ứng gì, hắn lại hướng về phía Lữ tướng quân mà tiếp tục:
“Lữ Bố, người ta đều có thực lực kết đan cảnh đỉnh cao, chúng ta thử hợp sức lại cùng xé miếng da này thử xem”.
“Được chủ thượng”.
Lữ Bố nghiêm nghị gật đầu, hắn là do hệ thống sản sinh ra, bên trong cũng được trang bị đầy đủ những tri thức thiết yếu về thế giới, hiển nhiên cũng biết chân long nhất tộc là cường đại thế nào, nhục thân phi thường khủng bố, lực phòng ngự gần như vô song, dù cho chỉ là một miếng vảy cũng đã có giá trị liên thành rồi, nếu như hiện tại hắn và chủ thượng hai cao thủ kết đan, mà thậm chí Trần Phàm thực lực đã vượt trên kết đan cảnh, cả hai nếu hợp sức sẽ đạt đến một cái con số gì lực lượng, nếu như vậy còn không phá nổi miếng da trước mặt này, vậy rất có khả năng đây chính là da của chân long.
Nói là làm, Trần Phàm và Lữ Bố lập tức bắt tay vào thử nghiệm.