Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 140: Gặp lại Mạc Thanh Vân


Đọc truyện Vũ Trụ Huyền Kỳ – Chương 140: Gặp lại Mạc Thanh Vân

Hai người đã bước vào hẳn bên trong lầu một, trước mặt họ là một vị lão giả đang ngồi phía sau cái bàn gỗ, bên trên có đặt một cây đèn cầy, Ngô Chấn vội đi đến chắp tay, sắc mặt cung kính, nói:

“Đệ tử Ngô Chấn, bái kiến Mạc trưởng lão”.

Vị trưởng lão thủ hộ cũng đang ngồi đọc một cuốn kinh thư nào đó, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Ngô Chấn, có vẻ khá là quen thuộc với tên này, lão mở miệng nói:

“Là ngươi sao, ta nhớ tháng trước tiểu tử ngươi đã tới đây học tập bí kíp rồi mà, sao nhanh vậy đã trở lại?”.

Bình thường đệ tử sau khi học xong một bộ công pháp nơi đây, về nhà phải nghiên cứu một thời gian khá dài mới có thể tiêu hóa hết được, nhanh thì cũng phải hai ba năm, mà chậm thì chắc phải đến lúc bạc đầu mới có thể miễn cưỡng luyện thành, tùy vào cấp bậc của bí kíp, cái nào cấp bậc càng cao đương nhiên sẽ càng tốn thời gian để lĩnh ngộ.

“Trưởng lão hiểu lầm rồi, lần này đệ tử chỉ là dẫn một vị sư đệ mới quen tới đây để thăm quan Tàng Kinh Các, người biết đấy, mỗi một đệ tử mới tấn thăng lên thành ngoại môn đều có một lần cơ hội tham quan miễn phí Tàng Kinh Các mà”.

Ngô Chấn cười cười đáp.

“Ừm, ta hiểu rồi, thế vị sư đệ đó của ngươi đâu, mau lên đi, lão phu còn nhiều việc phải làm đấy”.

Mạc trưởng lão gật đầu rồi nói.


Trần Phàm từ phía sau lưng Ngô Chấn lúc này mới nhẹ nhàng bước ra, đang định khom người hành lễ với vị trưởng lão này cho phải phép, đột nhiên nghĩ thế nào ánh mắt của hắn lại hướng lên nhìn lão giả một lần nữa, lúc này mới không khỏi mỉm cười, chắp tay nói:

“Mạc trưởng lão, lâu rồi không gặp”.

Trần Phàm có thể nhận ra đây chính là Mạc Thanh Vân, vị chủ khảo đã tới Vân Long thành đưa hắn và Trần Thu Nguyệt tới thánh địa tông môn, mặc dù đó là trách nhiệm phải làm, nhưng không thể không nói lão giả này cũng khá là tận tâm với hắn.

Mạc Thanh Vân khẽ nhíu mày, ánh mắt cũng không khỏi nhìn kỹ tiểu tử trước mặt thêm lần nữa, dường như sau đó cũng nhận ra, sắc mặt lão lập tức trở nên sửng sốt, nói:

“Là ngươi, tiểu tử Trần Phàm!”.

Trong lòng Mạc trưởng lão không ngừng dậy sóng, mới có mấy tháng trời a, sao thằng nhóc này nhanh như vậy đã trở thành đệ tử ngoại môn rồi, mà khiến cho vị trưởng lão càng thêm kinh hãi chính là, ngày đó còn thể thăm dò tiểu tử này được chút ít, nhưng bây giờ thì nửa chút cũng không, khí tức thâm như vực sâu biển rộng, hiển nhiên thực lực của hắn đã vượt xa trước đó không biết bao nhiêu lần, chỉ là khí thế vô hình tỏa ra cũng khiến cho Mạc trưởng lão cảm thấy phi thường khủng bố, mình chắc chắn đã không phải đối thủ của tiểu tử đó nữa rồi.

“Đúng, chính là vãn bối đây, hóa ra người ở đây làm trưởng lão thủ hộ Tàng Kinh Các sao?”.

Trần Phàm mỉm cười hỏi.

“Ha ha…như ngươi thấy đấy, công việc của ta cũng khá là nhàn hạ, chỉ là quản lý tầng một nơi này thôi”.

Mạc Thanh Vân sảng khoái đáp.

“Ủa trưởng lão, hóa ra người có quen biết vị sư đệ này của ta sao?”.

Ngô Chấn lúc này mới tiến lên, sắc mặt mang theo tò mò hỏi.

“Đây là vị trưởng lão đã dẫn đệ tới Vạn Linh Tông này, hồi đó cũng chính là một trong ba vị chủ khảo của cuộc tỷ võ chiêu sinh tại thành của ta”.

“Oh! Nếu thế thì thật là trùng hợp”.

“Tiểu tử, tốc độ của ngươi khiến lão phu quá giật mình rồi đấy, ta ở đây nhưng cũng nghĩ chắc phải tầm vài năm nữa mới gặp lại được tiểu tử nhà ngươi cơ”.

Mạc Thanh Vân nhìn Trần Phàm, khuôn mặt già nua trở nên tươi tỉnh hẳn lên, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng nồng đậm, nói.


“Tiền bối quá khen, ta đây cũng chỉ là may mắn mà thôi”.

Trần Phàm khiêm tốn trả lời.

“Được rồi, mặc dù ta và ngươi coi như trước đây có chút giao tình, nhưng lão phu vẫn phải nhắc nhở tiểu tử ngươi một chút, giữa ta với ngươi sẽ không có châm trước hay ngoại lệ gì đâu nhé, quy củ vẫn phải thực hiện đầy đủ, ngươi biết rồi đấy, mau xuất linh bài ra đi”.

Mạc Thanh Vân khoát tay nói.

Trần Phàm đương nhiên không có gì phản đối cả, từ trong người lấy ra linh bài của mình đưa cho lão giả này, thủ tục vẫn là thủ tục, mặc dù biết chắc hắn là đệ tử ngoại môn mới tấn thăng, nhưng Mạc trưởng lão vẫn phải kiểm tra linh bài của hắn, sau khi xem xét qua loa một hồi, lúc này Mạc Thanh Vân mới mỉm cười, nói:

“Tốt lắm! Ngươi có một lần cơ hội thăm quan và đọc bí kíp miễn phí tại tầng một của Tàng Kinh Các. Nhớ kỹ, thời gian quy định chỉ có một canh giờ, đối với bất kỳ ai cũng đều là như vậy cả, nếu quá thời hạn mà ngươi vẫn chưa trở lại đây lão phu buộc lòng phải nghiêm phạt, đặc biệt là tuyệt đối không được cầm quyển nào mang về đấy, còn sau này nếu muốn tới đây học tập bí kíp phải tốn 3000 điểm cống hiến cho mỗi lần, đã rõ cả chưa?”.

“Ba ngàn điểm, nhiều như vậy sao?”.

Trần Phàm khẽ nhíu mày nói, tốn nhiều điểm như thế mới được có một canh giờ học công pháp ở đây, cái tông môn này coi bộ cũng chẳng khá hơn hệ thống đại thư viện của hắn là bao, đều là cùng một giuộc với nhau cả.

“Hừ! Ngươi còn dám nói, tiểu tử ngươi có biết ở đây toàn là bí kíp huyền cấp trở lên hay không?”.

Mạc Thanh Vân sắc mặt lộ vẻ không vui, nếu là người khác có lẽ đã bị lão quát cho xối xả vào mặt rồi.

“Mạc trưởng lão thông cảm, sư đệ ta mới nhập tông chưa lâu nên có nhiều chỗ còn chưa rõ”.


Ngô Chấn nở ra một nụ cười trừ, đoạn liền quay sang bên phía Trần Phàm, nói:

“Trần sư đệ, bí tịch huyền cấp ở nơi này cực kỳ trân quý, dù chỉ là sơ giai cũng đã hoàn toàn vượt xa một bộ hoàng cấp đỉnh phong rồi đấy, thôi mau vào thăm quan đi, cơ hội miễn phí chỉ có duy nhất một lần, nhớ nếu tìm được bộ nào thích hợp cho mình thì phải tranh thủ mà ghi nhớ lấy”.

“Được, vậy đệ vào nha, đa tạ Mạc trưởng lão”.

Trần Phàm cũng cảm thấy hình như mình vừa nhỡ mồm, vội gật đầu rồi cúi người nói với Mạc trưởng lão, một bộ công phu huyền cấp nếu đặt ở thành Vân Long trước đây của hắn chắc cũng đủ khiến cho mấy đại gia tộc kia cùng nhau không chết không thôi rồi, cái này cũng là do hắn đã tu luyện Đại Vũ Trụ Thuật, tầm nhìn quá cao, cho nên khi gặp mấy cái thể loại như này sẽ không khỏi cảm thấy có chút rẻ mạt.

Bước tới chỗ mấy kệ giá sách, đối với đệ tử ngoại môn ở tầng thứ nhất nơi này, Trần Phàm là một khuôn mặt hoàn toàn mới, mấy gã đệ tử đang học tập công pháp chỉ khẽ ngước lên nhìn qua hắn vài lần, sau đó lại tập trung vào cuốn bí kíp trên tay.

Tàng Kinh Các tầng thứ nhất phân bố thành rất nhiều khu vực riêng, cho nên sẽ không phải lo lắng thiếu công pháp hay võ kỹ để học tập, bất quá nếu thời điểm bí kíp trong tay mình đang có người quan sát thì chỉ có thể nói ngươi tới không đúng lúc, như Mạc trưởng lão đã nghiêm dặn bí kíp không cho phép mang về, chỉ có thể thay phiên nhau quan sát mà thôi, người này xem xong mới tới phiên kẻ khác đọc.

Trần Phàm cũng hòa mình vào đám người đang chăm chú, công pháp đối với hắn đương nhiên không cần nữa làm gì, bởi vì Đại Vũ Trụ Thuật đã quá mức kinh khủng rồi, bản thân Trần Phàm còn chưa khám phá hết, mà hiện tại chỉ thiếu thủ đoạn công kích mà thôi, dù sao đây cũng là tông môn miễn phí một lần, hắn tội gì mà lại để uổng cơ chứ.

“Để xem nào, chỉ có một canh giờ thôi, phải tranh thủ thời gian mới được”.

Trần Phàm đầu nghĩ chân bước, nhanh chóng kiếm tìm, bắt đầu đi tới những giá sách đầu tiên xem thử, nơi này võ kỹ quá nhiều, chỉ nội việc xem xem có môn nào phù hợp với mình không thôi thì một canh giờ đã không thể đủ rồi, huống hồ sau đó phải cất công ghi nhớ nữa, thực sự là thời gian quá mức eo hẹp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.