Đọc truyện Vũ Trụ Huyền Kỳ – Chương 134: Giở trò?
Sáng hôm nay, Trần Thu Nguyệt cầm tấm danh phù tìm đường đến Tiên Dung Hội, rất tiếc là đám người Trần Phàm không thể cùng đi, chỗ đó là phía sâu ở trong sơn môn, nơi cao quý dành cho chân truyền đệ tử, ít nhất phải là đệ tử nội môn mới được phép bước vào, như Trần Thu Nguyệt chẳng qua có danh phù của Đàm sư tỷ đưa cho nên mới được đặc cách mà thôi, bên trong tấm phù có bản đồ chỉ đường đầy đủ, lại cộng thêm ấn ký của hội chủ Đàm Tư Dung, thiết nghĩ sẽ chẳng có vấn đề gì với Thu Nguyệt nàng cả, cho nên mọi người cũng không ai lo lắng gì nhiều.
Dương Khôi, Bùi Đình, Đỗ Mậu, Hạ Hoài An, mấy tên này sáng nay lại tiếp tục di làm nhiệm vụ tông môn, còn Trần Phàm giờ đây đã là nửa bước ngoại môn đệ tử, ngẫm lại đúng là cái danh hiệu này có chút dở khóc dở cười, độc nhất vô nhị, chỉ riêng mình hắn sở hữu từ trước tới nay tại Vạn Linh Tông này. Hiện tại ở trong phòng tu luyện chờ cho đến tối, tới lúc đó chắc khảo hạch ngoại môn tháng này cũng đã kết thúc được rồi, cũng là lúc Trần Phàm đến buổi hẹn gặp lão âm binh quái đản kia.
Tại Linh Trang Phong, trên một thửa linh điền rộng bát ngát, đất ở đây vì có chứa linh khí nên cứng rắn vô cùng, tựa như sắt đá, nếu không phải có linh cụ do tông môn đặc chế phát cho, cộng thêm lực lượng của một cao thủ chân khí, e là phải cuốc tới nửa tháng trời mới được vài mét đất, Dương Khôi cùng với Hạ Hoài An đang ở chỗ này làm nhiệm vụ, hai người vung lên những nhát cuốc đều đều bổ xuống ruộng, Hạ Hoài An vừa thở dài vừa than thở chép miệng, nói:
“Haiz! Nguyệt sư muội bây giờ thân phận thay đổi chóng mặt a, đúng là một bước lên trời, xem ra ta phải nhanh chóng thay đổi xưng hô thôi, gọi nàng là sư tỷ thôi”.
“Đây là chuyện tốt, sao trông ngươi có vẻ kêu ca vậy, chẳng phải trước đây ngươi là người đầu tiên gọi nàng một tiếng đại tẩu sao?”.
Dương Khôi ở cạnh đó khẽ lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán, đem cây cuốc dựng đứng, ống áo xắn lên cao, hai tay ôm vào nhau đặt trên đuôi cuốc, tựa như một chàng nông dân chính hiệu, nghiêng đầu nhìn Hạ Hoài An rồi hỏi.
“Chậc! Ngươi nói như thể ta ghen tị với nàng vậy, mà ngươi có thấy vị Đàm sư tỷ kia quá đẹp hay không, càng nghĩ lại càng thấy quyến rũ? Woa…nhất định cái hội Tiên Dung của nàng cũng đều là mỹ nhân nức tiếng cả, giá mà ta được tới đó một lần chơi cho biết nhỉ, nếu thế Hạ gia ta nguyện ba năm trời bế quan không ra khỏi cửa”.
Hạ Hoài An cũng dừng lại công việc đồng áng của mình, đứng thẳng lên nhìn Dương Khôi tặc lưỡi, ánh mắt lim dim mơ màng.
“Có cần ta lấy cho ngươi cái gối không, đi ngủ đi cha rồi hẵng mơ như vậy”.
Dương Khôi không khỏi phì cười lắc đầu.
“Ngươi đúng thật là…không có biết thưởng thức gì cả, cũng chẳng khác gì cái tên Bùi mặt đá khô khan kia”.
“À đúng rồi, tối nay lão đại sẽ tới chỗ lão âm binh kia phải không? Sao ta cứ luôn có cảm giác bất an thế nhỉ?”.
“Phủi phui cái miệng nhà ngươi, lão đại khắc tự có tính toán của mình, mà với thực lực của huynh ấy hiện nay cũng không có gì phải sợ lão ta cả”.
“Ê có người tới, thôi thôi mau làm tiếp đi”.
Chém gió một lúc thì đột nhiên có vị chấp sự đi tới, hiển nhiên là người phụ trách giám sát khu vực này, cả hai nháy nhau rồi vội vã vung lên những nhát cuốc, hì hà hì hục, ra sức bổ xuống linh điền, như chưa từng có giây phút nào lười biếng cả.
Rất nhanh, sắc trời đã hoàn toàn tối lại, ánh trăng hôm nay tuy sáng mà lại khuyết, nhưng từng tia sáng bàng bạc vẫn phủ xuống khiến cho cả sơn môn càng thêm lung linh huyền ảo.
Thánh địa tông môn nhân số vô vàn, ban ngày nhộn nhịp bao nhiêu thì đến ban đêm lại càng thêm lắm chuyện dấm dúi, nhất là ở tại khu vực ký danh bên ngoài, có người sau một ngày nhiệm vụ vất vả lại đóng cửa tiềm tu, có người thì ra sau núi vung quyền luyện kiếm, lại có đôi nam nữ tranh thủ trăng thanh gió mát rủ nhau hẹn hò, thi thoảng lại bắt gặp vài bóng người lúc này vẫn còn đang cố làm cho xong nhiệm vụ, thậm chí không thiếu những kẻ thì lợi dụng đêm khuya đi làm một số chuyện ám toán vụ lợi.
Trần Phàm đang ở trong phòng mình tu luyện, lúc này chợt mở ra hai mắt, khẽ vươn vai một cái rồi từ từ đứng dậy, khóe miệng lẩm bẩm nói:
“Cũng đến lúc rồi nhỉ, để xem cái lão âm binh kia có gì nào?”.
Bước trên con đường dẫn lên Khảo Hạch Đường, Trần Phàm chắp tay thong thả, ung dung nhàn nhã, thỉnh thoảng còn khẽ đưa miệng huýt sáo vài lần, giống như đang đi đến một buổi đàm đạo, hiển nhiên trong lòng chẳng hề vương lấy một tia lo lắng.
Giờ phút này tại Khảo Hạch Phong, không gian bốn bề cực kỳ im ắng, tiếng lá khô rơi nhẹ cũng có thể nghe rõ mồn một, hai bên đường từng hàng cây khẽ đung đưa những nhánh cành khẳng khiu, khung cảnh xung quanh trông thật là quỷ dị, mới vài ngày trước còn tấp nập nhiều người như thế, đến hôm nay sau khi khảo hạch kết thúc lại trở nên yên tĩnh vô cùng. Cái này cũng không có gì lạ, Khảo Hạch Đường trước giờ vẫn được xem là nhàn hạ ít việc phải làm nhất trong Vạn Linh Tông, bởi nó chỉ mở ra vào mấy ngày đầu tháng cho tân sinh đến đây đăng ký tham gia khảo hạch trở thành ngoại môn đệ tử, sau khi kết thúc thì gần như cả tháng sau đó chỗ này sẽ chẳng còn việc gì để làm nữa, toàn bộ ngọn núi lại chìm vào trong vẻ quạnh quẽ vốn có của mình.
Không mất bao lâu sau, Trần Phàm đã dừng chân trước cánh cửa lớn của Khảo Hạch Đường, buổi tối hôm nay nó lại không hề khóa chặt, chỉ khép hờ vào như vậy mà thôi, đơn giản vì đang chờ đợi vị khách bất đắc dĩ là hắn.
“Vào đi, còn đứng đó làm gì?”.
Đang trầm ngâm ở ngoài, đột nhiên trong không khí đã vang lên một đạo thanh âm trầm đục, nương theo đó là một luồng khí buốt lạnh chẳng biết từ đâu thổi tới, mang theo hàn khí âm u ghê người. Trần Phàm hơi nhướng mày một cái, lão đầu này…ý lực không ngờ lại cường đại tới như vậy, mặc dù không biết Đới âm binh kia đang ẩn núp ở đâu, nhưng Trần Phàm có một linh cảm rằng mình chỉ vừa mới đặt chân lên Khảo Hạch Phong thôi là lão già đó đã phát hiện được ra hắn rồi, phải biết cả ngọn núi này rộng lớn tới mức nào, vậy mà đều nằm trong tầm kiểm soát của lão, một con muỗi lạc vào cũng biết con nào đực con nào cái, tinh thần mạnh tới mức này rõ ràng đã vượt xa phạm vi của một cao thủ ngưng dịch cảnh.
Trần Phàm khóe miệng giương lên, khẽ lắc đầu rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, cái lão này tuổi đã cao rồi mà còn thích chơi trò giả ma giả quỷ như vậy, nếu là người khác hôm nay đến đây chắc bị lão hù cho chạy mất dép rồi còn gì.
Vì đã đến đây một lần trước đó, Trần Phàm đã thông thạo lối đi của chỗ này, hành lang trong phủ đệ tối om không có lấy một ánh đèn ngọn đuốc, ban ngày có nhiều người qua đây mà vẫn chẳng xua đi hết khí lạnh nơi này, đến ban đêm chỉ có một mình Trần Phàm lại càng thêm đáng sợ lạnh lẽo, đi qua có cảm giác như đang lạc vào một hầm băng vậy.
Giờ phút này Đới trưởng lão đang ngồi trong đình viện của mình, bên cạnh không có ai cả, chỉ có mấy cái chén nguội ngắt cùng một ấm trà lạnh tanh, ánh đèn sáng trưng cũng chẳng giảm bớt được chút âm u nào, mấy gã khảo quan kia thì sau khi xong việc cũng đã nhanh chóng chuồn khỏi đây từ sớm, chẳng ai rảnh háng mà ở lại chỗ này với cái lão âm binh đó làm gì cả, thành ra Khảo Hạch Đường nhiều năm nay đều cho Đới âm binh ngày đêm trông giữ, nó như đã trở thành một mái nhà của lão giả này rồi.
Khoảng nửa tiếng sau, Trần Phàm đã vào tới bên trong đình viện, từ ngoài sân nhìn vào thấy lão già đang ngồi đó đợi mình, hắn liền đắng hắng một tiếng rồi chắp tay hành lễ, dù sao đây cũng là trưởng lão a, làm một đệ tử như hắn không thể không giữ đủ lễ nghĩa.
“E hèm…đệ tử Trần Phàm tham kiến Đới trưởng lão”.
Đới âm binh chưa thèm trả lời hắn, chỉ khẽ cầm một cái tẩu thuốc gõ gõ xuống mặt bàn, sau đó đưa lên miệng rít một hơi, ánh mắt điềm đạm phì phèo nhả khói, làn khói tỏa ra hòa cùng với khí lạnh khiến cho khuôn mặt của lão giờ phút này lại càng thêm ma quái…
Trần Phàm cũng tỏ ra rất bình tĩnh chờ đợi.
Xong xuôi, lúc này Đới trưởng lão mới quay ra nhìn Trần Phàm rồi bảo:
“Ngươi đi vào đây”.
Không nhanh không chậm, Trần Phàm thong thả bước vào, vừa di vừa đưa mắt nhìn xung quanh, như thể một vị khách đang đánh giá gia chủ, cả gian phòng bài trí mười phần đơn giản, đồ đạc bên trong tính cả sàn nhà đều làm bằng gỗ, đơn sơ mà giản dị, gọi là đình viện chẳng bằng gọi là ngôi nhà quá khổ một lão nông dân đi.
Thế nhưng khi Trần Phàm vừa mới đi được vài bước, tới gần giữa gian phòng, đanh tính mở miệng hỏi vị trưởng lão này về linh bài của mình, bỗng nhiên sắc mặt của hắn trầm xuống, giống như phát hiện ra điều gì…
Chỉ thấy sàn nhà dưới chân Trần Phàm đột nhiên phát sáng, hắn hình như đã vừa kích hoạt một trận pháp nào đó được ấn dấu trong ngôi nhà này, chỉ cần đặt chân vào phạm vi là thế trận lập tức khởi động ngay, biết lão âm binh này đã giở trò với mình, Trần Phàm không khỏi nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía đối phương, nói:
“Ngươi…”