Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 130: Thâm bất khả trắc


Đọc truyện Vũ Trụ Huyền Kỳ – Chương 130: Thâm bất khả trắc

Quay trở lại với thực tại, Đới trưởng lão sau khi nghe Trần Phàm nói như vậy đột nhiên phá lên cười, dường như đã lâu lắm rồi chưa bao giờ cười sảng khoái tới như vậy, mà quả thực ở đây cũng chưa ai thấy lão cười bao giờ cả, bộ mặt âm u của Đới trưởng lão không khỏi lóe lên một vài tia rạng rỡ, sau khi thu hồi tiếng cười của mình lão mới đưa mắt nhìn Trần Phàm, cất giọng khàn khàn, nói:

“Đương nhiên thông qua rồi, còn về phần đầu khôi lỗi đó thì ngươi không cần phải lo”.

“Thật sao, vậy xin đa tạ Đới khảo quan”.

Trần Phàm ôm quyền nói, xem ra lão giả này cũng rất là sảng khoái, không giống như trong lời đồn.

“Có điều…”

Đới trưởng lão trầm giọng, sắc mặt lại trở về với nét u ám ban đầu, như chưa từng có nụ cười nào vừa xuất hiện qua cả, ánh mắt già nua bỗng chốc lóe lên tinh quang, nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, nói:

“Có thể cho lão phu xem ngươi đã tu luyện công pháp gì không?”.

Trần Phàm hơi nhíu mày một cái, lão âm binh này tự nhiên hỏi tới công pháp của mình, muốn làm gì đây? Nhưng thấy đối phương không có mang theo ác ý gì cả, huống hồ với thân phận của lão cũng chẳng cần phải tỏ ra lịch sự thế làm gì, Trần Phàm cũng gật đầu đồng ý.

“Được”.


Chỉ chờ có vậy, Đới trưởng lão cánh tay khô gầy liền vung lên một cái, tốc độ như chớp, nếu là người khác chỉ có thể thấy được tàn ảnh mà thôi, ngay cả Trần Phàm cũng không khỏi kinh ngạc, lão già này…tu vi chỉ có ngưng dịch đại viên mãn, nhưng sao hắn cứ ẩn ẩn cảm giác người này thực lực không chỉ có vậy, thậm chí Trần Phàm có thể khẳng định, nếu giao đấu trực tiếp, không quá năm chiêu là mình sẽ bị lão già này đơn giản hạ gục.

Thâm bất khả trắc, người này nhất định đang ẩn tàng tu vi!

Đây là ý nghĩ xẹt qua trong thức hải của Trần Phàm.

Mà lúc này bàn tay gầy guộc của Đới trưởng lão đã tóm lấy cổ tay của hắn, hai đầu ngón tay ấn xuống bắt lấy mạch tượng, tựa như một vị y sư chuyên nghiệp, đây là cách kiểm tra công pháp tu luyện của một người nào đó trực tiếp và đơn giản nhất, chỉ thấy hai hàng lông mày của lão không khỏi cau lại, tựa như một vị đan sư gặp phải vấn đề gì đó rất khó giải quyết.

Cũng chẳng mất bao lâu, Đới trưởng lão đã bỏ tay ra khỏi người Trần Phàm, khẽ thở dài một cái rồi nói:

“Tiểu tử ngươi tu luyện hai bộ công pháp hỏa thổ hệ, trong đó hỏa dường như mạnh hơn một chút, nhưng làm sao chỉ dựa vào hai bộ công pháp hoàng cấp này lại có thể có sức mạnh lớn tới như vậy?”.

Đới trưởng lão đưa mắt nhìn Trần Phàm, vừa là hỏi hắn cũng là đang tự hỏi chính mình.

Mà đúng lúc này, sáu vị khảo quan phía sau cũng đã lấy lại được tinh thần, ai nấy cứ như vừa trải qua một cơn ác mộng, Du Bình chầm chậm tiến lên phía trước, dùng ánh mắt khiếp sợ mà nhìn lấy Trần Phàm, giọng điệu run run, hỏi:

“Tiểu tử…ngươi…ngươi đừng nói với ta là đầu khôi lỗi này bị ngươi đánh thành vậy nha?”.

Năm người còn lại cũng cùng chung một ánh mắt, hãi hùng mà nhìn tên tiểu tử trước mặt này, tựa như đang nhìn một con quái vật, chờ đợi câu trả lời từ hắn, mấy người bọn họ rất mong đây chỉ là một sự cố hi hữu nào đó, kiểu như Ma Nhân Khôi Lỗi đột nhiên xảy ra vấn đề, kết cấu cơ thể bất chợt sinh ra hỗn loạn rồi nổ tung, hết thảy chỉ là do tiểu tử này may mắn mà thôi.

Đúng, nhất định chỉ là do thằng nhóc đó vận khí quá tốt!

Ma Nhân Khôi Lỗi này là gì, là thi thể bằng xương bằng thịt của một tộc nhân ma tộc, người luyện chế ra nó đã từng nói, cho dù là hoàng binh hạ phẩm cũng chẳng thể chém đứt được cỗ thân thể này, nếu là trung phẩm thì may ra, nhưng vừa rồi mọi người đã kiểm tra, tiểu tử này có nói hắn sẽ không dùng tới binh khí, chỉ tay không chiến đấu mà thôi, các vị khảo quan đều đã xác nhận, huống hồ, một đệ tử ký danh sở hữu hoàng binh trung phẩm, đùa cài gì vậy trời!!?

“Ừm…các vị khảo quan, thực ra thì…”

Trần Phàm vẻ mặt thông cảm nhìn đám người này, hắn đang định chép miệng nói rằng đúng là khôi lỗi này bị hắn đánh thành như vậy, cái này không thể trách đệ tử được mà chỉ trách nó quá yếu đuối thôi. Thế nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì Đới trưởng lão đã đột ngột lên tiếng, nhanh chóng cướp lời, rõ ràng cố ý không cho Trần Phàm nói hết câu:


“Là khôi lỗi xảy ra sự cố nghiêm trọng, kéo theo trận pháp dưới chân nó cũng liên lụy hỏng theo, cho nên đã đột nhiên phát nổ, chính tay lão phu đã kiểm tra xác nhận rồi”.

Trần Phàm liếc mắt nhìn lão giả này, hèn gì người ta gọi lão là Đới m Binh, tính tình đúng là không ai hiểu nổi, già đầu mà lại có cái thói nhảy vô họng người khác thế này sao.

Nghĩ thế nhưng Trần Phàm cũng mặc kệ, nếu lão âm binh đã nói vậy thì cứ như vậy đi, hắn cũng không phải người thích phô trương thanh thế làm gì, miễn sao qua được cái khải hạch này là được rồi, những chuyện khác Trần Phàm không quan tâm nhiều cho lắm.

“Hóa ra là vậy, làm ta suýt nữa còn tưởng…”

Sáu vị trưởng lão lúc này mới thở phào một hơi, sắc mặt giãn ra mà cười, khi nãy đúng là như vừa trải qua một cơn ác mộng, có thế chứ, tiểu tử đó làm sao có thể gây ra tràng cảnh bực này được.

Khi con người ta bị một điều gì đó quá mức hoang đường làm cho kinh hãi, vượt ra ngoài khả năng có thể tiếp nhận được, hiển nhiên họ sẽ tìm mọi cách để chối bỏ đi sự thật ấy, kể cả cái cách đó còn vô lý hơn cả điều vừa xảy ra trước mắt họ.

Huống hồ đây là do Đới m Binh đã chính miệng chứng thực, lão là người có quyền hạn cao nhất ở đây, đám khảo quan kia không tin còn có thể làm gì được.

“Nhưng mà trưởng khảo, ta nhớ không lầm thì đầu khôi lỗi này là do cơ sư của tông ta mới luyện chế mà, trận pháp thì có thể lâu hồi nên sẽ sinh ra trục trặc, nhưng chẳng lẽ cả khôi lỗi và pháp trận đều bị hỏng cùng một lúc được sao?”.

Du Bình dè dặt hỏi, giờ phút này gã đã hoàn toàn lấy lại được chấn tĩnh của mình, nghĩ lại mới thấy lời của Đới m Binh hình như có chút vấn đề thì phải, trên đời sao lại có thể có chuyện trùng hợp đến thế được.

Cơ sư trong miệng Du trưởng lão là những người chuyên chế tạo ra khôi lỗi, đồng thời cũng là những chuyên gia về máy móc cơ quan, cái nghề này cũng rất là được các thế lực lớn săn đón cung phụng, so ra cũng không kém với nghề luyện đan sư là mấy.

“Làm sao, ngươi đây đang nghi ngờ quyết định của ta?”.


Đới trưởng lão trầm giọng nói, một luồng âm khí từ trên thân lan tỏa ra ngoài, tựa như bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ Du trưởng lão, khiến cho gã này có chút hít thở không thông.

“Không dám…không dám…bỉ chức không dám!”.

Du Bình vội vàng chắp tay, cúi sâu người xuống, mới thắc mắc xíu thôi đã ghê gớm vậy rồi, lão âm binh này thật đáng sợ, tốt nhất là không nên chọc giận lão.

“Nếu trong số các ngươi có kẻ nào không tin vậy cứ tới mà kiểm tra. Hơn nữa, nếu như không phải khôi lỗi bị hỏng vậy các ngươi cho rằng đó là nguyên nhân gì, là bị một tên tân sinh đệ tử dùng tay không phá nát sao?”.

Đới trưởng lão ánh mắt lừ lừ quét qua sáu vị khảo quan, âm khí lạnh lùng khiến cho mọi người không khỏi sởn tóc gáy, giống như đang bị ma quỷ nhìn chằm chằm.

Thế là đám khảo quan không ai bảo ai, vội vã thi nhau cung kính, chắp tay đồng thanh, cứ như thể có tập qua từ trước:

“Lời nói của trưởng khảo vô cùng xác đáng, chúng ta làm sao có thể nghi ngờ được”.

Ngay từ đầu bọn họ đã không thể không tin câu chuyện của Đới m Binh, bởi vì đứng từ góc độ của họ mà nói, cái việc cả Ma Nhân Khôi Lỗi và trận pháp cùng nhau bị hỏng còn dễ tin hơn việc một tên tiểu tử chưa tới 20 có thể tay không đánh chết nó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.