Vũ Trụ Đại Phản Phái

Chương 85: Trời Có Mắt Mà!


Đọc truyện Vũ Trụ Đại Phản Phái – Chương 85: Trời Có Mắt Mà!

Nguồn: .

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.

Biên dịch: Tiêu Dao.

– Các vị bạn học, mọi người đều yên lặng một chút.

Hiệu trưởng Chung Ly đứng trên tháp chỉ huy lớn tiếng hô lên.

Nghe tiếng, bọn học sinh tạm thời bỏ qua Vương Hạo, thu lại tất thối.

Vương Hạo thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng dừng lại, nếu cái dạng này còn tiếp tục cho dù hắn dùng bộ pháp cấp bậc Hồn Nhiên Thiên Thành, cũng sẽ bị chôn vùi trong núi tất thối đó.

– Cuộc so tài tuyển chọn đã kết thúc, 500 học sinh có số điểm đứng đầu sẽ trúng tuyển vào bốn trường đại học trọng điểm lớn, còn những học sinh biểu hiện tốt nhưng không đủ điểm, thì bốn trường đại học trọng điểm lớn sẽ viết thư giới thiệu cho các em, giúp các em tiến vào một trong mười đại học lớn, chỉ cần biểu hiện tốt, tương lai còn có thể được đặc cách tuyển vào bốn trường đại học trọng điểm lớn.

Hiệu trưởng Chung Ly lớn tiếng tuyên bố kết quả.

Vừa dứt lời, phía dưới đồng loạt thở dài.

– Bốn trường đại học trọng điểm lớn không thể tiến vào, thì một trong mười trường đại học lớn đoán chừng cũng khó.

– Muốn từ một trong mười trường đại học lớn đạt được tư cách đặc tuyển vào bốn trường đại học trọng điểm lớn, chuyện này sao có thể.

– Không sai, ta nghe nói mười trường đại học lớn đã rất nhiều năm không có học sinh được đặc tuyển rồi.

– Lần này thì khác rồi, bởi vì có tên yêu nghiệt Vương Hạo này, hại rất nhiều học sinh có tiền đồ không thể biểu hiện tài năng.

– Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thiên phú của tên Vương Hạo này quả thực chưa nghe qua bao giờ.

– Cuộc so tài tuyển chọn có tổng cộng năm triệu điểm, một mình Vương Hạo đã độc chiếm 2.700.000 điểm, đây tuyệt đối không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được.


– Những khu so tài khác chắc không điên cuồng như nơi này đâu.

– Ta đoán ở những khu so tài hạng nhất khác, có thể đạt được một ngàn điểm đã là chuyện không thể rồi.

– Không sai, dù sao nếu tính trung bình, một người cũng chỉ được có hơn một điểm mà thôi.

– Còn có Hạ Vi Vi và Nhạc Huyên, hai nàng này mỗi người cũng lấy được mấy trăm ngàn điểm.

– Trái Đất không hổ là mẫu tinh, một lần xuất hiện ba tên yêu nghiệt.

Thấy tiếng thảo luận dần dần nhỏ xuống, hiệu trưởng Chung Ly lại lên tiếng:

– Đối với 500 học sinh trúng tuyển, điểm mà các em lấy được trong trận so tài này, sẽ trở thành điểm cống hiến của bốn trường đại học trọng điểm lớn. Nói cách khác, điểm cống hiến khi nhập học của các em, cũng chính là số điểm các em lấy được trong trận so tài này.

Tiếng nói vừa dứt, toàn trường lập tức sôi trào.

– Ta cmn, ta nghe nói một điểm tương đương với 100.000 đồng, tên Vương Hạo kia lấy được 2.700.000 điểm, chẳng phải là giàu to rồi sao!

– Ta đã nói mà, Vương Hạo kia vì sao lấy được 500.000 điểm rồi mà còn muốn nhiều điểm hơn, hóa ra là có ý đồ như vậy.

– Nhất định là có nội tình, nếu không Vương Hạo làm sao biết chuyện điểm được quy đổi thành điểm cống hiến.

– Hóa ra Vương Hạo cấu kết với tù nhân là sớm có âm mưu, ta không phục!

– …

Nghe tiếng quát giận của học sinh phía dưới, hiệu trưởng Chung Ly không nhanh không chậm nói:

– Theo tình huống, bạn học Vương Hạo không chỉ cấu kết với tù nhân, còn hạ độc toàn thể học sinh, hành động vô cùng tồi tệ. Vì thế bên trên quyết định, 2.700.000 điểm mà bạn học Vương Hạo lấy được, không có hiệu quả.

– Vạn tuế, hiệu trưởng thánh minh!!


– Tên hèn hạ Vương Hạo rốt cuộc gặp báo ứng rồi!

– Trời có mắt mà!

– Thiên đạo luân hồi, Vương Hạo ngươi gặp quả báo rồi.

– …

Tất cả học sinh đều ngửa mặt lên trời cười to, một hơi uất ức trong lòng rốt cuộc nhả ra. 2.700.000 điểm cống hiến cứ như vậy hóa thành mây khói, thật là… Thoải mái mà!

– Má nó ơi, 2.700.000 điểm thành số 0 rồi!

Trong đám người, Hạ Vi Vi hít sâu một hơi, quả thực bị sợ hết hồn.

– Vi Vi, ngươi nói xem, điểm của Vương Hạo không thể đổi thành điểm cống hiến, có khi nào hắn có ý đồ với điểm cống hiến trong tay chúng ta hay không?

Nhạc Huyên lo lắng hỏi.

– Hắn dám!

Hạ Vi Vi trợn to hai mắt, nắm chặt cự kiếm trong tay, bộ dạng thề sống chết bảo vệ điểm cống hiến của mình.

– Ngươi xem, Vương Hạo đi lên!

Nhạc Huyên chỉ chỉ đài chỉ huy,

– Bây giờ hắn đi lên làm gì? Chẳng lẽ còn có thể đoạt về 2.700.000 điểm cống hiến sao!

Hạ Vi Vi bĩu môi, vô cùng khinh thường.

– Vương Hạo, em lên đây làm gì?


Hiệu trưởng Chung Ly nhướn mày một cái, trong đầu lại nghĩ, chẳng lẽ tên nhóc Vương Hạo này muốn trút giận!?

Vương Hạo vô tội nhún vai:

– Mọi người không công nhận điểm của em, em chỉ có thể đi lên đấu giá bảo bối.

– Đấu giá bảo bối?

Vẻ mặt hiệu trưởng Chung Ly có chút sửng sốt, tên nhóc điêu ngoa này lại muốn làm cái trò gì đây?

– Không sai, em định đấu giá bản thân.

Vương Hạo nghiêm túc gật đầu một cái, hắn cũng không tin bốn trường đại học trọng điểm lớn lại không động tâm với thiên phú mà hắn đã biểu diễn ra.

– Đấu giá chính mình?

Hiệu trưởng Chung Ly trợn to hai mắt, gấp gáp nói:

– Vương Hạo, em đùa cái gì thế, không phải đã nói trước là chọn đại học Thiên Bắc rồi sao?

– Haizzz, nhưng em cũng phải sống mà!

Vương Hạo vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ thở dài, sau đó hướng về phía các vị hiệu trưởng cách đó không xa, nghiêm túc nói:

– Các trường đại học nào muốn em, thì ra giá cao mua em về đi!

Nghe vậy, các vị hiệu trưởng đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì đồng loạt kích động, có thể bỏ yêu nghiệt như vậy vào túi mình, đây tuyệt đối là bánh từ trên trời rơi xuống mà! Nhưng khiến cho bọn họ có chút buồn bực là tên thiên tài này lại phải mua về, quả thực có chút không bình thường.

Bên trong đài chỉ huy, Tô Mộc phùng mang trợn mắt, tên nhóc ngu ngốc kia lại làm ra trò này với ông.

– Tô lão đầu, ông đi làm gì, không thể xúc động, xúc động là ma quỷ.

Vương Côn Luân níu chặt Tô Mộc, không cho Tô Mộc đi ra ngoài.

– Tô lão đầu, nếu Vương Hạo đã tự mình nói muốn đấu giá bản thân, thì lão phu không khách khí nữa nha.

Hoa Tử Húc cười gian, lập tức ra lệnh cho Lý Hạo toàn lực mua Vương Hạo về.


– Không sai, Tô lão đầu, chúng ta chỉ đáp ứng ông là không chọn Vương Hạo, nhưng hiện giờ là Vương Hạo tự mình chủ động đi ra, nên không thể trách chúng ta không giữ chữ tín nha.

Vũ Thiên Luân cũng vội vàng truyền âm cho người bên ngoài, bảo bọn họ không cần khách khí, dốc sức mua Vương Hạo về.

– Ba lão già các ngươi…

Tô Mộc bị tức kêu la như sấm, lần này ông thật sự tính sai, hoàn toàn không ngờ rằng Vương Hạo lại vô sỉ tới trình độ như vậy, ngay cả chuyện đấu giá bản thân cũng có thể làm được.

– Đại học Tây Hoa chúng ta ra giá 100.000 điểm cống hiến.

Lý Hạo lớn tiếng kêu lên.

– 100.000 muốn Vương Hạo, ngươi nằm mơ đi! Đại học Đông Diệu chúng ta, ra 500.000 điểm cống hiến.

– Các ngươi đều quá kiệt sỉ rồi, đại học Vũ Nam chúng ta ra giá 1.000.000 điểm cống hiến.

– Đại học Tây Hoa chúng ta ra giá 1.000.000 điểm cống hiến, thêm một chiếc phi thuyền tư nhân.

– Đại học Đông Diệu chúng ta ra giá 1.500.000 điểm cống hiến, thêm một chiếc phi thuyền Hắc Long.

Nhìn ba đại học lớn ra giá càng ngày càng cao, hiệu trưởng Chung Ly cho Vương Hạo một ánh mắt bội phục. Quả nhiên là một tiểu hồ ly, mới vừa khấu trừ của hắn 2.700.000 điểm, hắn đã lập tức kiếm lại được.

Học sinh phía dưới thấy một màn này, lập tức trợn mắt há mồm, ta cmn, còn có thể cmn chơi như vậy sao!

– Còn có em, còn có em…

Hai con mắt Hạ Vi Vi lấp lánh kim quang, vẻ mặt tham tiền giơ tay,

– Em cũng cần đấu giá, ai ra giá cao, em đi cùng người đó…

Nhạc Huyên mắc cỡ đỏ mặt, cũng giơ cánh tay nhỏ bé của mình lên, nhẹ giọng nói:

– Còn có em…

Thấy một màn này, Tô Mộc bị tức suýt chút nữa ói ra hai cân máu, trong lòng hận không thể ngay lập tức lôi tên khốn khiếp Vương Hạo kia ra ngoài, treo đánh một trận cho hả giận…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.