Vũ Trụ Đại Phản Phái

Chương 26: Ngươi không động được, ta cũng không động được


Đọc truyện Vũ Trụ Đại Phản Phái – Chương 26: Ngươi không động được, ta cũng không động được

Ban đêm.

Triệu gia, thế gia võ thuật đã có truyền thừa nghìn năm, tổ tiên là cao thủ cấp Vũ Vương, dẫn dắt Triệu gia thành công đứng vững trên Tinh Cầu cấp 4.

Đáng tiếc gia cảnh sa sút, nhân tài tàn lụi, bất đắc dĩ chỉ có thể quay về mẫu tinh Địa Cầu tìm kiếm cơ hội có thể một lần nữa quật khởi.

Lúc này, trong đại sảnh của Triệu gia.

Gia chủ Triệu gia, Triệu Thiên Vũ lạnh lùng ngồi ở đó, bên cạnh là gương mặt hiệu trưởng Chung Ly rất vui vẻ.

– Lão Triệu, mọi người đều có giao tình bao nhiêu năm rồi, việc của Tầm Văn ta thật sự cảm thấy có lỗi.

Hiệu trưởng Chung Ly vẫn mặt dầy, mỉm cười nói.

Triệu Thiên Vũ hổn hển nói:

– Lão Chung, hồi đó chính vì nhìn vào giao tình bao nhiêu năm giữa chúng ta, mới để Tầm Văn đến trường THPT số 11 của ngươi, nhưng kết quả thì sao? Một tiểu tử hoang không biết chui từ nơi nào ra, không ngờ dám tập kích tôn nhi của ta, càng khiến ta tức giận chính là, ngươi còn phán quyết đối phương thắng, ngươi, ngươi…

Triệu Thiên Vũ càng nói càng tức giận, nếu như tôn nhi Triệu Tầm Văn của hắn bị người ta đánh bại trên lôi đài, hắn tuyệt đối sẽ không nói nửa lời nhảm nhí.

Nhưng trận đấu chưa bắt đầu, thì đã bị người ta một chân giẫm nát phía dưới, thậm chí đối phương vẫn được phán định giành thắng lợi, như vậy bảo hắn làm sao có thể nuốt sự tức giận này xuống.

Hiệu trưởng Chung Ly liền nói:

– Lão Triệu đừng có kích động, đừng có kích động, lần này ta đến muốn nói với ngươi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào!

Triệu Thiên Vũ hít một hơi sâu, bình phục lại tâm trạng.

Hiệu trưởng thấy tình hình đó, mở miệng nói:

– Hài tử này không phải đứa trẻ hoang như ngươi nói, thân phận của hắn vô cùng lớn, là nhi tử độc nhất của Trấn Uy Nguyên Soái Vương Thiên Dật.

– Cái gì!!


Triệu Thiên Vũ kinh hoàng lập tức đứng dậy,

– Nhi tử của Trấn Uy Nguyên Soái sao có thể đến Địa Cầu? Hắn không phải nên ở học viện Hoàng Gia sao!

– Trong một tiếng rưỡi, ta không thể nói rõ ràng với ngươi về chuyện này được, ngươi chỉ cần biết, quan hệ sư đồ giữa Tô Mộc tiền bối và Vương Thiên Dật, quyết định thái độ của hắn đối với Vương Hạo như thế nào.

Hiệu trưởng Chung ly nhắc nhở một chút.

Triệu Thiên Vũ ngồi xuống, bắt đầu chìm vào suy nghĩ, hắn đã xem qua tư liệu về Vương Hạo, chỉ là bộ pháp đạt tới Đăng Phong Tạo Cực tuyệt đối có thể lọt vào mắt của Tô Mộc.

Lại thêm quan hệ sư đồ tình như phụ tử giữa Tô Mộc và Vương Thiên Dật, trong mắt Tô Mộc, Vương Hạo này tuyệt đối giống như tôn tử ruột thịt.

– Bây giờ biết rồi, chắc hẳn ngươi cũng hiểu tại sao ta lại phán quyết như vậy đúng không?

Hiệu trưởng Chung Ly cười nói.

– Ôi!

Triệu Thiên Vũ thở dài, đừng nói Triệu gia của bây giờ, cho dù là Triệu gia lúc còn đỉnh phong cũng không dám đối đầu với Tô Mộc, hắn chỉ có thể lặng lẽ nuốt sự tức giận này xuống rồi.

– Lão Triệu, Tô tiền bối không giống như ngươi nghĩ đâu, hắn cho ta năm suất bảo đảm có thể đưa vào đại học Thiên Bắc, đây coi như là bồi thường.

Hiệu trưởng Chung Ly cười nói.

– Ngươi nói, tôn tử Triệu Tầm Văn của ta có thể trực tiếp vào học ở trường đại học Thiên Bắc?

Triệu Thiên Vũ xúc động đến mức suýt nữa nhảy lên.

Hiệu trưởng gật gật đầu, nghiêm túc nói:

– Có thể thì có thể, nhưng ngươi nhất định phải trung thực trả lời một câu hỏi của ta.

Triệu Thiên Vũ giật mình một cái, kiềm hãm lại tâm trạng xúc động:


– Xin mời nói!

– Tối hôm qua Vương Hạo bị ám sát, có phải là sát thủ do ngươi phái đi không?

Hiệu trưởng nhìn chằm chằm Triệu Thiên Vũ.

– Không có, tuyệt đối không có!

Triệu Thiên Vũ liên tục lắc đầu,

– Ngươi biết cách đối nhân xử thế của ta, việc giữa tiểu bối, ta tuyệt đối không nhúng tay vào, hơn nữa ta vẫn luôn đợi ngươi đến giải thích với ta.

Hiệu trưởng nhìn một lúc, gật đầu nói:

– Ta hiểu rồi. Ngươi thông báo với tôn nhi của ngươi hãy dưỡng thương cho tốt, tranh thủ đừng để lỡ mất thời gian nhập học.

Nói xong, hiệu trưởng Chung Ly đứng dậy, cúi đầu cáo từ.

– Lão Chung, cảm tạ ngươi!

Triệu Thiên Vũ nói một tiếng.

Hiệu trưởng xua xua tay,

– Bây giờ ngươi cảm tạ ta có hơi sớm, đợi tôn nhi của ngươi tốt nghiệp một lần nữa dưới tay của ta lại cảm tạ cũng chưa muộn.

– Tốt ngiệp một lần nữa?

Triệu Thiên Vũ sững sờ, sau đó đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào hiệu trưởng Chung Ly đang dần biến mất trong màn đêm, cũng đã hiểu rõ tốt nghiệp một lần nữa là có ý gì,

– Lần này lão già này thật sự đã gặp được đại vận rồi.


Lúc này, phụ thân của Lâm Thính Bạch, Lâm Dương đang cùng thưởng thức trà với Cao Hùng phụ thân của Cao Đại Mai.

Cao Hùng khẽ nói:

– Lão Lâm, ta nghe nói ngươi phái sát thủ đi ám sát Vương Hạo?

Lâm Dương nhất thời cứng đờ, quay đầu nhìn vào khuôn mặt không chút biểu cảm của Cao Hùng, hắn biết rằng chắc chắn không thể che giấu được nữa.

– Đúng.

Lâm Dương gật đầu thừa nhận.

Cao Hùng im lặng một lúc, sau đó mới nói:

– Ngươi có thể chủ động nói thẳng ra, xem như ngươi biết điều, cho dù đã thông báo với hiệu trưởng Chung Ly, cũng coi như biết sai có thể sửa, việc này ta sẽ giúp ngươi xử lý ổn thỏa, phải nhớ Vương Hạo này là người ngươi không thể động đến được, ta cũng không động đến được.

Đồng tử của Lâm Dương thu nhỏ lại, nghi ngờ không biết có phải tai của mình có vấn đề hay không.

Hắn không động đến được thì rất dễ hiểu, bản thân hắn có bao nhiêu cân bao nhiêu lạng hắn biết.

Nhưng Cao Hùng tại sao cũng không động đến được? Cần phải biết Cao Hùng xuất thân từ Tinh Cầu cấp 4,. Hơn nữa toàn bộ Tinh Cầu đều bị Cao gia thống trị chặt chẽ, chỉ cần nghĩ cũng biết gia tộc này có bao nhiêu cao thủ khủng khiếp.

Nhưng đã là như vậy, tại sao Cao Hùng lại nói, hắn cũng không động được đến Vương Hạo.

Chẳng nhẽ chỉ bởi vì Vương Hạo đã được nhân vật lớn kia nhắm trúng, cho nên hắn không dám động thủ sao!?

– Là vì nhân vật lớn đó sao!?

Lâm Dương hiếu kỳ hỏi.

– Ngươi biết nhân vật lớn đó là người như thế nào không?

Cao Hùng hỏi phản lại.

Lâm Dương lắc lắc đầu, bằng hữu của hắn chỉ nói với hắn, có một nhân vật lớn đã nhìn trúng Vương Hạo, nhưng tất cả thông tin liên quan đến tên tuổi, tướng mạo của đối phương hắn lại đều không có tin tức gì.


Cao Hùng nhấc chén trà lên, nhếch miệng một cái nói:

– Điều này cũng không thể trách được ngươi, thông tin Tô tiền bối đến Địa Cầu đã thuộc vào bảo mật tuyệt đối, cũng chỉ có vài người trên Địa Cầu biết được thông tin này, đương nhiên cũng là do chúng ta thông báo xuống hiệu trưởng các trường THPT mới biết, không có mệnh lệnh của Tô tiền bối, không có ai dám tiết lộ bất kỳ thông tin nào có liên quan đến Tô tiền bối.

Đồng tử của Lâm Dương một lần nữa thu nhỏ lại, rốt cuộc Tô tiền bối này là người như thế nào!? Không ngờ hắn lại có thể khiến tất cả hiệu trưởng các trường THPT đều ngoan ngoãn như một con cừu.

– Tên của hắn là Tô Mộc.

Cao Hùng nhìn chén trà thổi ra một hơi.

– Tô Mộc?

Lâm Dương suy nghĩ, đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một người tên là Tô Mộc, hắn là hiệu trưởng của trường đại học Thiên Bắc, Tô Mộc.

– Hắn, hắn…

Lâm Dương nuốt nước bọt, từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống.

Cao Hùng ngăn không cho Lâm Dương nói ra.

– Biết là được, ghi nhớ người tên là Vương Hạo này, ngươi không được động đến.

Lâm Dương gật đầu lia lịa, TM đùa cái gì vậy, người này được đại thần che chở, có mấy người trên Liên Bang Tinh Tế dám động đến Vương Hạo!?

– Sau khi Đại Mai và Thính Bạch kết hôn, ta sẽ sử dụng tất cả các mối quan hệ khiến cho bọn họ có thể tiến vào đại học Võ Nam, một trong bốn trường đại học trọng điểm lớn.

Đột nhiên, đôi mắt của Cao Hùng lóe lên một tia hàn quang, chén trà trên tay bị bóp vụn phát ra một tiếng động khẽ,

– Nhưng nếu như nhi tử của ngươi dám phụ lòng nữ nhi của ta, Lâm gia các ngươi sẽ không còn tồn tại nữa.

Lâm Dương liều mạng gật đầu, vỗ ngực đảm bảo, tuyệt đối sẽ không có chuyện này xảy ra.

Lúc này Vương Hạo đang ngủ say trên giường, hoàn toàn không biết gì về tất cả những phiền phức hắn gây ra đã được giải quyết xong rồi.

Mà trong đồn cảnh sát, có một đám binh sĩ bên quân đội tiến đến, vừa xuống xe bọn họ không nói hai lời đã đưa tất cả tù nhân trong đồn đi, trong đó cũng bao gồm cả Hi Dung Hiên và đám tiểu đệ tay chân của hắn bị bắt vào ban ngày.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.