Đọc truyện Vũ Trụ Đại Phản Phái – Chương 2: Không có lý do nào phản bác
– Ách…
Đúng lúc này, trong phòng thí nghiệm đột nhiên truyền đến tiếng của nữ tử khẽ kêu lên.
Tiếng của ai vậy?
Chẳng lẽ có người đang nhìn thấy cái gì không nên nhìn sao?
Vương Hạo cau mày suy nghĩ một chút, lấy kinh nghiệm xem qua vô số phim ảnh, được nhiều “lão sư” như vậy giáo dục, vì sao trong đầu chưa từng nghe qua âm thanh này?
Không đúng!
Ở đây đã không phải là thế giới ban đầu, nếu như mình từng nghe qua mới là chuyện lạ.
Chỉ có điều, cũng không biết “lão sư” trên thế giới này sẽ lấy bộ dạng thế nào, tới dạy hắn “trưởng thành” trong tương lai nữa.
– Đậu xanh rau má, lão tử không phải thật sự đang nằm mơ chứ?
Vương Hạo quay đầu lại tìm kiếm nơi tiếng nói phát ra, hai mắt hắn trợn tròn, chỉ thấy cách đó không xa có một thiếu nữ xinh xắn, da trắng nõn, đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như uống say vậy.
Điều khiến cho Vương Hạo kích động chính là, thiếu nữ này đang mê man bất tỉnh, đôi môi khẽ nhếch lên, đặc biệt động lòng người, lấy kinh nghiệm xem phim nhiều năm của hắn không cần nhìn cũng hiểu điều đó có ý gì.
– Thiếu nữ này là đang… bán manh, không, Mạch Manh Manh…
Trong đầu Vương Hạo hiện ra tin tức liên quan tới thiếu nữ đáng yêu này, đồng thời cũng nghĩ ra tin tức có liên quan tới thân thể của mình.
Hiện tại, chỗ tinh cầu hắn đang ở cũng gọi là địa cầu, thuộc về một tinh cầu bậc một, cấp thấp nhất trong Liên Bang Tinh Tế, nhưng địa cầu lại là nơi khởi nguồn của con người, cho nên vẫn là trọng điểm được liên bang bảo vệ.
Lai lịch có liên quan tới thân phận ban đầu của hắn cũng tuyệt đối không đơn giản.
Hắn là một trong bốn đại nguyên soái Liên Bang Tinh Tế, nắm giữ danh hiệu vua tia chớp, Trấn Uy nguyên soái, con trai độc nhất của Vương Thiên Dật.
Chỉ có điều, đây đã là chuyện bảy năm trước, hiện tại hắn chỉ là học sinh trung học bình thường của trường THPT số 11.
Căn cứ vào ký ức, một ngày nào đó bảy năm trước, Trấn Uy nguyên soái dẫn theo đội quân lớn đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, sau đó một đi không trở lại.
Điều khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ chính là, đội quân mười vạn người lại đột nhiên biến mất như vậy, một chút dấu vết cũng không tìm được, trở thành tin tức lớn đặc biệt chấn động Liên Bang Tinh Tế.
Mà bởi Trấn Uy nguyên soái là một nguyên soái bình dân, còn đặc biệt trẻ tuổi, chưa có thành lập thế lực của gia tộc mình, cho nên sau khi Trấn Uy nguyên soái mất tích, Vương Hạo cũng bị học viện cực kỳ quý tộc của Liên Bang Tinh Tế, học viện Hoàng Gia đá ra ngoài.
Bởi vì người đến học ở trong học viện Hoàng Gia cũng đều là con cháu các vị quan lớn của Liên Bang Tinh Tế, cho dù là gia đình giàu có, có thể địch với một nước cũng đừng mong có thể đi vào, Vương Hạo mất đi hậu trường, vậy càng không cần phải nói tới nữa, hắn căn bản không đủ tư cách.
Cuối cùng, Vương Hạo đã bị đưa đến tinh cầu khởi nguồn của nhân loại, địa cầu, học một trường THPT bình dân, trường THPT số 11. Trường THPT ở đây đặc biệt không giống với trường THPT ở địa cầu ban đầu, trên cơ bản bọn họ dạy những kiến thức có liên quan tới võ đạo, ngoài ra còn có rất nhiều nghề nghiệp phụ.
Về phần thiếu nữ đáng yêu được gọi là Mạch Manh Manh trước mắt hắn lúc này cũng là học sinh của trường THPT số 11, hai người cùng thuộc lớp dược.
Phải biết rằng ở trong liên minh Tinh Tế không chỉ có võ giả có thể đánh quyền đập nát ngôi sao, còn có rất nhiều nghề nghiệp cao cấp khác, giống như dược sư, chiến sĩ cơ giáp, đại sư vũ khí, nhà khoa học v.v. Những nghề này đều là để văn mình của nhân loại tiến bộ.
Mà gã xui xẻo ban đầu này chính là một học sinh trung học đặc biệt yêu thích về thuốc, thậm chí vì nghiên cứu thuốc đã đạt đến trình độ si mê, có thể mấy ngày không ăn không uống.
Nhưng nghiên cứu thuốc, đây tuyệt đối là một loại kỹ thuật cần đốt tiền.
Bởi vậy, vì tài chính, gã xui xẻo này nghiên cứu ra Kích Tình Tứ Xạ, loại thuốc khiến cho nam nữ sung sướng yêu nhau.
Nhưng vào hôm nay, khi đang chế biến, hắn không cẩn thận đánh đổ một lọ, kết quả gã xui xẻo và Mạch Manh Manh tất cả đều trúng chiêu.
Gã xui xẻo ban đầu này cũng là một chính nhân quân tử, không có ý định chiếm tiện nghi của người khác, đập đầu vào tường, nghĩ rằng hôn mê sẽ không có vấn đề gì xảy ra? Kết quả người chết, mình tới.
– Đây là cơ hội ông trời cho ta sao?
Vương Hạo nhìn Mạch Manh Manh đang ý loạn tình mê, trong lòng hắn bối rối.
Nên làm cầm thú, hay làm kẻ không bằng cầm thú đây?
– Kẽo kẹt…
Trong lúc Vương Hạo muốn xông vào hang hổ, tiến quân thần tốc, Hoàng Long đâm thẳng, tìm kiếm tới cùng, cửa phòng thí nghiệm lại mở ra.
– Vương Hạo, ta muốn ngươi chết không được tử tế!
Một giây lát, một giọng nói lạnh lùng giống như âm thanh từ địa ngục vang lên ở bên tai hắn.
Đây là giọng nói của muội tử! Tại sao lại bảo hắn chết không được tử tế chứ?
Lẽ nào trước đây gã xui xẻo kia là một kẻ vô tình? Bây giờ người ta tới đòi hắn phải chịu trách nhiệm sao? Thực sự quá cầm thú!
– Á…
Không đợi Vương Hạo nhìn xem người tới là ai, hắn chợt cảm giác bụng đau đớn một hồi, trong nháy mắt người đã bay ra ngoài.
– Bịch!
Một tiếng động rất lớn vang lên, phía sau lưng của Vương Hạo nặng nề đập vào phía trên tường, hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thiếu nữ thân mặc trang phục võ đạo, buộc tóc đuôi ngựa thắt bím, đầy bạo lực đang giơ nắm đấm, từng bước một đi về phía hắn.
Hắn nhận ra thiếu nữ này. Đó là bạn thân của Mạch Manh Manh, Hạ Vi Vi. Nàng mười sáu tuổi, tu vi đã đạt đến Vũ Đồ cấp tám, là đệ nhất thiên tài kiêm hoa hậu giảng đường của trường THPT số 11, hắn mới là Vũ Đồ cấp bốn, chênh lệch bốn cảnh giới nhỏ.
– Chờ một chút!
Vương Hạo chật vật kêu lên
– Bản tiểu thư đã sớm biết, đồ vô sỉ sắc lang nhà ngươi có ý đồ với Manh Manh, may là ngày hôm nay ta tới xem thử, bằng không hậu quả không lường.
Hạ Vi Vi hừ lạnh một tiếng.
Có ý đồ với em gái ngươi thì có!
Lão tử chính là người có hệ thống trong người, sẽ làm loại chuyện vô sỉ như vậy sao?
Á… không đúng, hắn nhận được chính là hệ thống Trùm Phản Diện, dường như thật sự cần phải làm như vậy mới có khả năng trưởng thành được.
– Đinh đinh, chúc mừng kí chủ kích phát ra tinh thần trọng nghĩa của người khác tới tiêu diệt tội ác, lĩnh ngộ sơ bộ tinh túy của hệ thống Trùm Phản Diện, thu được 200 điểm phản diện.
Ta nhổ vào, kích phát tinh thần trọng nghĩa của người ta tới tiêu diệt mình sao?
TM, phải là người trứng đau tới mức nào, mới có thể làm loại chuyện này chứ hả?
Vương Hạo há hốc mồm. Hóa ra vừa rồi hệ thống nói cái gì hung thần ác sát có người sợ, phong lưu tiêu sái có người mắng… nghĩa là thế nào! Chỉ có điều, chơi như vậy thật sự vui sao?
– Hệ thống nhắc nhở, làm một phản diện có lý tưởng, có tiền đồ, nếu như làm chuyện xấu cũng không có người thưởng thức, không ai căm giận, không ai đứng ra tiêu diệt tà ác, vậy không phải là đặc biệt thất bại, mà quả thực mất hết mặt mũi của phản diện rồi.
Khóe mắt Vương Hạo khẽ giật, hắn lại có thể không có cách nào phản bác được lý do này.
– Hệ thống, ta muốn sử dụng kỹ năng của thẻ thăng cấp.
Nhìn thấy Hạ Vi Vi lại công kích qua, Vương Hạo không còn kịp suy nghĩ nữa, vội vàng né tránh, hắn cũng không muốn bị chết ở trong tay một thiếu nữ đầy bạo lực như vậy đâu.
– Kí chủ hiện nay chỉ nắm giữ một loại kỹ năng, Thiểm Điện Bộ.
– Chúc mừng kí chủ, Thiểm Điện Bộ đạt được Đăng Phong Tạo Cực.
– Thiểm Điện Bộ?
Vương Hạo ngẩn người. Thoáng cái hắn nhớ tới, hắn từ nhỏ đến lớn đều bận rộn nghiên cứu thuốc, võ kỹ gì đó cũng chưa từng học qua, chỉ là khi còn bé được phụ thân hắn buộc học qua bộ pháp này, Thiểm Điện Bộ.
– Ta nhổ vào, thực sự quá đáng tiếc.
Vương Hạo không nhịn được phỉ nhổ một tiếng, một bộ pháp thì có tác dụng gì, hắn cần chính là thủ đoạn công kích.
– Cái gì? Quá đáng tiếc sao?
Hạ Vi Vi tức giận tới mức mặt trắng bệch, tên sắc lang này lại còn dám nói đáng tiếc. Chẳng lẽ phải thật sự chà đạp Mạch Manh Manh mới khiến cho hắn không cảm thấy đáng tiếc nữa sao?
– Ta ngất, đại tỷ nghĩ sai rồi.
Vương Hạo cảm thấy bất đắc Dĩ. Chuyện gì thế này hả?
– Đinh đinh, chúc mừng kí chủ lại kích phát tinh thần trọng nghĩa của người khác, thu được 200 điểm phản diện.
Được rồi!
Đại tỷ không nghĩ sai, là bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, lại để cho hiểu nhầm tiếp tục đi!
Đối mặt với điểm phản diện, Vương Hạo hoàn toàn biến chất, cũng bắt đầu tà ác rồi…