Đọc truyện Vũ Trụ Cấp Sủng Ái – Chương 8
Chương 4.2: Cháo trứng gà thịt bằm.
[Đã Beta]
Editor: Yue
Kỷ Nhiễm mở cửa, một người máy sơn màu cũ kỹ đứng ở cửa ra vào, nói bằng giọng máy móc: “Chào mừng chủ nhân về nhà.”
Kỷ Nhiễm dắt cậu nhóc vào nhà, nói: “Đây là người máy Tiểu A, là ông nội Burt để lại.” Sau đó quay đầu đối người máy nói: “Tiểu A, đây là Solan, tạm thời ở nhà chúng ta.”
Người máy Tiểu A thân thiện nói: “Solan tiên sinh*, chào ngài.”
(*Yue: Là một thuật ngữ tôn trọng dùng trong hệ thống danh xưng tôn trọng của Trung Hoa)
Cậu nhóc im lặng nhìn người máy Tiểu A bưng nước cho bọn họ, nói một tiếng chào với nó.
Uống nước xong, Kỷ Nhiễm dắt hắn lên lầu, hỏi: “Nhóc có mệt không, có muốn nghỉ ngơi không? Đây là phòng của ta nên nhóc ở phòng khách bên cạnh nhé.”
Cách bài trí của căn nhà rất đơn giản.
Tầng một là phòng ăn, phòng khách và phòng tập rất lớn.
Có bốn phòng trên tầng hai, một phòng ngủ chính và ba phòng cho khách.
Phòng ngủ chính là phòng của lão Burt, đã bị Kỷ Nhiễm phong tỏa.
Trong ba phòng khách, một phòng được đổi thành phòng làm việc, một trong hai phòng khác được đổi thành phòng của Kỷ Nhiễm, còn phòng còn lại vẫn giữ hình dạng phòng cho khách.
Giờ phòng đó dành cho Solan ở.
Tầng 3 không có phòng, chỉ có gác xếp, được bố trí thành phòng làm việc.
Solan liếc mắt nhìn phòng cho khách, cách bài trí của phòng cho khách giống với phòng của Kỷ Nhiễm, bởi vì Kỷ Nhiễm là con gái, lão Burt đã cho quản gia người máy Tiểu A sửa sang lại, thêm rất nhiều thứ nữ tính, nhìn rất ấm áp.
Nghĩ đến việc Kỷ Nhiễm đưa hắn đi xem phòng của cô vừa rồi, mặt hắn từ từ hiện lên một tia đỏ bừng.
“Sao mặt nhóc đỏ vậy?” Kỷ Nhiễm hơi khó hiểu “Nóng quá phải không?”
Solan trả lời không rõ ràng.
Solan không muốn nghỉ ngơi.
Kỷ Nhiễm không miễn cưỡng, đưa hắn trở lại phòng khách lầu một, muốn tìm chút đồ ăn vặt của trẻ con, nhưng lại phát hiện trong nhà trống không, không có đồ ăn vặt.
Xem ra cần phải mua thêm chút đồ ăn vặt để ở nhà.
Trong lúc nhớ ra những thứ cần mua, Kỷ Nhiễm vào bếp kiểm tra nguyên liệu trong tủ lạnh, dự định buổi trưa sẽ chuẩn bị một ít đồ ăn bình thường cho Solan.
Cô vẫn nên nghe theo lời của bác sĩ Lăng.
Nguyên liệu trong tủ lạnh không còn nhiều, chỉ có một miếng thịt nạc có thể ăn được, vài quả trứng gà, một ít hành lá xắt nhỏ.
Cô xem thời gian, hiện tại đi mua cũng hơi muộn, quyết định giải quyết nhanh gọn bữa trưa, buổi tối mua thêm thứ khác bù.
Trong khi Kỷ Nhiễm đang chuẩn bị bữa trưa, Solan bước đến, đứng ở cửa bếp nhìn vào trong.
Lúc Kỷ Nhiễm nhìn thấy cậu nhóc ở cửa, liền cười với hắn nói: “Hôm nay ăn cháo trứng gà thịt bằm thì thế nào? Vừa bổ dưỡng lại ngon miệng, rất thích hợp cho người vừa xuất viện.”
Solan đương nhiên không phản đối, thấy cô đang thái thịt, không khỏi quay đầu lại liếc nhìn người máy Tiểu A đang dọn dẹp trong phòng khách.
Các hộ gia đình bình thường sẽ trang bị một quản gia người máy trí năng * – người có thể đảm nhận công việc nhà và ba bữa ăn mỗi ngày cho chủ nhân.
Nhưng rõ ràng quản gia người máy Tiểu A trong nhà này quá tồi tàn, cấu hình chương trình cũng thấp, ngoài việc làm một số việc nhà, chủ nhân vẫn cần làm ba bữa một ngày.
(*Yue: Trí năng: Năng lực hiểu biết và suy nghĩ, hoặc còn có nghĩa là Thông minh.
Trong truyện mình không dịch thành NGƯỜI MÁY THÔNG MINH, mà để là NGƯỜI MÁY TRÍ NĂNG nhé)
“Tỷ tỷ ơi, sao không đổi một quản gia người máy trí năng khác?” Solan nghi hoặc hỏi.
Kỷ Nhiễm cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Tiểu A là ông nội Burt để lại.”
Lúc lão Burt còn sống, ông cũng tự làm ba bữa một ngày, nếu không muốn thì chỉ cần uống dung dịch dinh dưỡng là xong.
Kỷ Nhiễm dưỡng thành thói quen uống dịch dinh dưỡng là bởi vì lão Burt.
Lão Burt có tình cảm sâu sắc với quản gia người máy tồi tàn mang tên Tiểu A này.
Ngay cả khi nó quá cũ không thể cập nhật chương trình, ông vẫn không muốn thay thế nó.
Kỷ Nhiễm về bản chất là một con người bình thường trong thời đại Trái Đất, không quen sử dụng người máy trí năng, cũng không muốn thay thế những thứ mà lão Burt để lại, nên vẫn giữ nguyên như vậy.
Tất nhiên, còn có một lý do khác, người máy trí năng rất đắt tiền, cô không muốn lãng phí số tiền này cho đến khi kiếm được nhiều tiền hơn.
Kỹ thuật nấu nướng của Kỷ Nhiễm chỉ có thể được mô tả ở mức chấp nhận được.
Cô có thể nấu một số món ăn thường ngày, cao siêu hơn liền không thể.
Nồi cháo trứng gà thịt bằm này nhìn không ngon lắm, cho dù có rắc thêm hành lá thái nhỏ lên cũng không cứu được vẻ bề ngoài của nó.
Solan ngoan ngoãn ngồi vào bàn, nhìn cháo trong bát không khỏi có chút im lặng.
Hắn nhấp một ngụm, hai mắt hơi sáng, tuy rằng hương vị không bằng đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng bởi vì nguyên liệu tốt, không có một tia năng lượng cuồng bạo nào, đền bù cho tài nấu nướng không đủ.
“Ăn ngon không?” Kỷ Nhiễm cười hỏi, có phần tự hào.
Mặc dù kỹ năng nấu nướng của cô không tốt lắm, nhưng hầu hết các nguyên liệu trong thời đại Tinh Tế đều đã trải qua quá trình đột biến phóng xạ, chỉ cần năng lượng cuồng bạo chứa trong nó có thể bị loại bỏ thì tài nghệ nấu nướng có kém cũng có thể làm ra món ăn được.
Solan rất cho cô mặt mũi mà gật đầu, vùi đầu ăn cháo.
Một lớn một nhỏ ăn hết nồi cháo trứng gà thịt bằm.
Sau bữa ăn, Kỷ Nhiễm gọt một quả táo làm đồ tráng miệng, sau đó giục tiểu shota nghỉ ngơi.
Khi xuất viện, bác sĩ bảo hắn vẫn cần nghỉ ngơi điều độ để hồi phục sức khỏe.
Tiểu shota không từ chối sự quan tâm của cô, còn khéo léo leo lên giường, nằm trên giường nhìn cô chằm chằm.
Kỷ Nhiễm mỉm cười nhìn hắn, sờ sờ đầu của hắn, lập tức bị mái tóc vàng bạch kim mềm mại chinh phục, cả người mềm nhũn như ngâm trong nước ấm, nhẹ giọng nói: “Nhóc ngủ đi, ta ở đây với nhóc”
Cậu nhóc nhìn cô một lúc mới từ từ nhắm mắt lại.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Solan: =-= đăng đường nhập thất*
(*Yue: Đăng đường nhập thất (登堂入室) : Có ba nghĩa
1.
Đi vào trong phòng, vào trong nội thất
2.
Kỹ năng, nghề nghiệp rất giỏi, tinh thâm, có được chân truyền
3.
Học vấn hay kỹ năng theo trình tự rõ ràng đạt được trình độ cao)
.