Vũ Trụ Cấp Sủng Ái

Chương 6


Đọc truyện Vũ Trụ Cấp Sủng Ái – Chương 6


Chương 3.2: Táo ăn ngon.
[Đã Beta]

Editor: Yue​
Nói đến đây, bác sĩ Lăng nhìn về phía Kỷ Nhiễm, quả nhiên thấy hai mắt cô hơi sáng, hiển nhiên rất thích đứa trẻ kia.

Đứa trẻ xinh đẹp thực sự làm người ta ưa thích, huống chi cô bé này hiện tại lẻ loi cô đơn sống một mình, càng muốn có người làm bạn, những đứa trẻ mềm mại đáng yêu lại không có lực công kích là ứng cử viên sáng giá nhất.

Bác sĩ Lăng không nói gì, bảo cô về nhà cẩn thận.

Dù đã hứa với lão Burt sẽ chăm sóc đứa nhỏ này nhưng giữa nam và nữ có sự khác biệt, bác sĩ Lăng cũng không muốn chăm sóc một cô gái như con gà mái già, can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô.

**

Ngày hôm sau, Kỷ Nhiễm thức dậy thật sớm.

Cô lo lắng cho tiểu shota Solan ở bệnh viện không ngủ được nên quyết định đi xem đứa trẻ bây giờ thế nào.

Kỷ Nhiễm mở tủ lạnh lấy dung dịch dinh dưỡng hương dâu bỏ vào ba lô, suy nghĩ xong liền lấy thêm dung dịch dinh dưỡng hương dứa ra, mang đến bệnh viện.

Khi đến bệnh viện, Kỷ Nhiễm phát hiện hôm nay có rất nhiều bệnh nhân, thậm chí có người không phải là bệnh nhân mà là những kẻ điên cuồng theo đuổi đến gặp bác sĩ Lăng.
Có thể tưởng tượng được rằng nếu những kẻ theo đuổi này dám phá rối trật tự của bệnh viện, họ sẽ bị bác sĩ Lăng tức giận ném ra, cấm họ đến bệnh viện lần nữa.

Tuy nhiên, trên có chính sách, dưới có đối sách.
Để gặp được bác sĩ Lăng bận rộn, những kẻ theo đuổi này còn cố ý làm tổn thương chính họ.


Đáng tiếc đối với loại vết thương ngoài da, bác sĩ Lăng sẽ không bao giờ đụng tới, cố ý làm tổn thương bản thân cũng uổng công.

Kỷ Nhiễm tránh những bệnh nhân và những kẻ không phải bệnh nhân, đi về phía khoa nội trú.

Khi đến phòng bệnh nơi Solan nằm, Kỷ Nhiễm gõ cửa, cửa từ bên trong mở ra.

Mở cửa là một trợ lý người máy, tối hôm qua chính là trợ lý người máy này làm bạn với cậu nhóc đang nằm viện, tương đương với hộ lý* thời đại Trái Đất, lại kiêm chức luôn công tác của y tá.

(*Yue: Người phụ trách giúp đỡ bệnh nhân tại bệnh viện trong những việc như ăn uống, đại tiểu tiện, tắm giặt, và trông nom vệ sinh phòng bệnh)

Trong thời đại Tinh Tế, nhiều vị trí đã được thay thế bởi những người máy thông minh, một số công việc vụn vặt, chúng làm tốt hơn con người.

Cậu nhóc đã thức dậy, đang ngồi trên giường, nhàm chán nhìn cảnh bình minh ngoài cửa sổ.

Khi thấy cô đến, đôi mắt xanh trong veo ấy lập tức nở ra sáng hơn cả ánh ban mai, khiến Kỷ Nhiễm đột nhiên cảm thấy tội lỗi sâu sắc, cảm thấy mình thực sự không ra gì, vậy mà lại để một đứa trẻ sáu bảy tuổi ở một mình trong bệnh viện.

Cô ho nhẹ, gạt đi cảm giác tội lỗi không thể giải thích được, rồi bước tới.

“Solan, đêm qua nhóc nghỉ ngơi có tốt không? Thân thể thế nào rồi?”

Solan không trả lời mà nhìn hộ lý người máy bên cạnh.

Hộ lý người máy vừa trả lời vừa thu dọn đồ đạc, “Solan nhỏ đáng yêu đang hồi phục rất tốt.
Cả đêm qua vẫn bình thường, nghỉ ngơi tốt.
Không có gì bất thường.
Nếu không có chuyện gì thì hôm nay hắn có thể xuất viện”

Kỷ Nhiễm rất ngạc nhiên.
“Thật sự, cảm ơn ngươi rất nhiều.” Sau đó cô quay sang hỏi cậu nhóc: “Nhóc ăn sáng chưa?”

“Chưa.”

Sau khi nhận được câu trả lời, Kỷ Nhiễm lấy ra hai ống dịch dinh dưỡng, cười nói: “Vừa lúc ta có mang theo hai ống dịch dinh dưỡng vị trái cây, có vị dâu và vị dứa, nhóc thích vị nào hơn?”

Cậu nhóc nhìn chằm chằm hai ống dịch dinh dưỡng mà không nói gì.

Hộ lý người máy bước tới và nói với giọng ngạc nhiên: “Kỷ tiểu thư, hôm nay ngươi định cho Solan nhỏ đáng yêu ăn dung dịch dinh dưỡng sao?”

Kỷ Nhiễm chớp chớp mắt, “Đúng vậy, thực ra nó khá ngon, lại có dinh dưỡng..”

“Nhưng Solan nhỏ đáng yêu vẫn còn con nít đấy!” Hộ lý người máy nói với giọng điệu đau lòng, “Sao ngươi có thể để đứa trẻ dễ thương ăn loại thức ăn này? Tuy bổ dưỡng nhưng bọn trẻ không thích, ngươi hẳn là nên nên kiếm một số thức ăn bình thường bổ dưỡng để bổ sung năng lượng cùng dinh dưỡng mà cơ thể cần..”

Kỷ Nhiễm: “…”

Kỷ Nhiễm lặng lẽ nhìn hộ lý người máy đau lòng nhức óc dạy mình cách nuôi một đứa trẻ như thế nào, có chút xấu hổ.


Rõ ràng là người của Trái Đất, cô nên quen với thức ăn bình thường hơn, nhưng dung dịch dinh dưỡng quá tiện lợi, tuy rằng loãng như cháo, nhưng mùi vị cũng không tệ, có thể tùy ý chọn khẩu vị.
Một ống vào trong bụng, không chỉ có thể chắc bụng, còn có thể bổ sung các chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể, quả thực là thần vật.

Vì vậy, trong lúc vội vàng, Kỷ Nhiễm đã quen dùng nó thay vì ăn ba bữa cơm.

Lúc Kỷ Nhiễm bị người máy giáo dục, một bàn tay nhỏ bé duỗi ra, cầm lấy dung dịch dinh dưỡng vị dứa, lẳng lặng uống cạn.

Tiểu shota uống đến mức hai má phình phình, đáng yêu đến mức Kỷ Nhiễm phớt lờ sự giáo dục liên tục của hộ lý người máy bên cạnh mà hững hờ đáp lại.

Khi hộ lý người máy phát hiện ra tiểu shota đã ăn phải một ống dung dịch dinh dưỡng, nó đã vô cùng sửng sốt, “Solan nhỏ đáng yêu, sao ngươi có thể ngược đãi bản thân như thế này?”

Kỷ Nhiễm: “…”

Thì ra uống dịch dinh dưỡng là ngược đãi bản thân sao?

Lúc hộ lý người máy đang lâm vào trong kiểm điểm chính mình thất trách, bác sĩ Lăng mang theo y tá người máy tới kiểm tra phòng.

Nhìn thấy tình hình trong phòng, y chỉ nhướng mày, nói với hộ lý người máy đang tự trách mình mà xoay vòng vòng: “Ngươi đi lấy phần bữa sáng bình thường tới đây.”

Hộ lý người máy đáp lại, cạch cạch cạch rời đi.

Kỷ Nhiễm lén lau mồ hôi, cười với bác sĩ Lăng, đang định nói thì nghe bác sĩ Lăng nói: “Lời nói của hộ lý người máy cũng có lý.
Dù dung dịch dinh dưỡng tốt nhưng không thể thay thế bằng ba bữa ăn, vẫn phải ăn một chút thức ăn bình thường có chứa năng lượng thì tốt hơn.”

“Bên trong dung dịch dinh dưỡng không phải chứa chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể con người sao?” Kỷ Nhiễm kỳ lạ hỏi.

Bác sĩ Lăng lộ ra vẻ khinh thường, “Chỉ có chủng tộc cấp thấp mới uống dung dịch dinh dưỡng thay ba bữa cơm.”

Kỷ Nhiễm lẳng lặng nhìn y, cảm giác mình bị đâm một dao vào ngực.

Mặc dù cô không biết liệu nhân loại thuần chủng của Trái Đất có phải là chủng tộc thấp kém hay không, nhưng chắc chắn rằng trong mắt các chủng tộc ở Tinh Tế, nhân loại thuần chủng không chỉ có giá trị vũ lực thấp mà còn có tuổi thọ ngắn nhất.


Bác sĩ Lăng kiểm tra thân thể cho cậu nhóc.

Quá trình kiểm tra sức khỏe diễn ra rất nhanh, sau khi xác định cơ thể Solan hoàn toàn ổn, bác sĩ Lăng nói: “Ngươi có thể làm thủ tục xuất viện cho nó, sau khi trở về tốt nhất nên cho nó ăn thêm thức ăn bình thường có năng lượng để bổ sung dưỡng chất cần thiết.”

Thứ Dung dịch dinh dưỡng được bác sĩ Lăng chuyên nghiệp cho rằng là rác rưởi, không thể cho bệnh nhân vừa xuất viện ăn.

Kỷ Nhiễm: “Ồ.”

Cậu nhóc ngẩng mặt lên nhìn Kỷ Nhiễm chăm chú.

Bác sĩ Lăng cất que đo lường đi, nhìn một lớn một nhỏ này, không khỏi day day trán, nói với Kỷ Nhiễm: “Ngươi ra đây.”

Kỷ Nhiễm ngoan ngoãn đi theo y ra khỏi phòng.

Cậu nhóc ngồi trên giường nhìn về phía cửa, cửa hơi khuất, tuy rằng giọng người ngoài cửa cực kỳ trầm thấp, nhưng năm giác quan của hắn không khác bất luận chủng tộc cao đẳng nào, vẫn có thể nghe rõ ràng đối thoại của hai người.

Màu vàng kim trong mắt cậu nhóc hơi loé lên.

*

Tác giả có lời muốn nói:​
Văn mới mở hố, mọi người nhớ lưu thêm ủng hộ nha.

Hôm nay vẫn hai chương =-=
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.