Vũ Trụ Cấp Sủng Ái

Chương 4


Đọc truyện Vũ Trụ Cấp Sủng Ái – Chương 4


Chương 2.2: Solan.
[Đã Beta]

Editor: Yue

Thị trấn Gal quản lý đăng ký dân cư nghiêm ngặt.
Không phải cư dân thị trấn Gal không thể ở lại thị trấn lâu dài và hưởng thụ che chở của thị trấn Gal.

Kỷ Nhiễm cũng đau đầu không biết sắp xếp thế nào cho đứa trẻ kia.

Nếu nó là người lớn, cô có thể rời đi sau khi có lòng tốt cứu người, nhưng đó lại là một đứa trẻ vị thành niên.

Lúc đầu, cô có thể ở lại thị trấn Gal, là bởi vì lão Burt đã nhận nuôi cô và trở thành ông nội hợp pháp, cho cô tư cách cư dân của thị trấn Gal.

Nhưng đứa trẻ này..

“Bác sĩ Lăng, ta có thể đợi nó rời khỏi khoang thuyền trị liệu rồi sau đó ta sẽ hỏi về tình hình của nó trước khi đưa ra quyết định được không?” Kỷ Nhiễm hỏi.

Nể mặt của lão Burt, bác sĩ Lăng rất dễ nói chuyện, “Được rồi, ta sẽ giúp ngươi đăng ký để nó có thể ở lại thị trấn Gal trong hai ngày.”


Nói chung, những cư dân không phải là người của thị trấn Gal có thể ở thị trấn Gal trong 24 giờ, sau 24 giờ sẽ bị cảnh sát robot của thị trấn cưỡng chế đưa đi khỏi thị trấn.

Kỷ Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn bác sĩ Lăng một lần nữa.

Qua cửa kính của phòng điều trị, Kỷ Nhiễm nhìn thấy đứa trẻ vẫn đang ở trong khoang thuyền trị liệu, ước tính phải mất vài giờ mới có thể rời khỏi khoang thuyền trị liệu, thế là cô quyết định xử lý đồ đạc trong ba lô trước rồi trở lại.

Sau khi giao phó với hộ lý người máy bên cạnh, sau đó Kỷ Nhiễm rời khỏi bệnh viện, đến tiệm thuốc gần đó, lấy những cây non Lân Huyết đằng ra.

Vị bác sĩ già phụ trách kiểm tra vô cùng ngạc nhiên, “Hóa ra là cây non Lân Huyết đằng, còn tươi mới.
Mỗi cành dài nửa mét..
Tiểu cô nương, đây là vật hôm nay ngươi hái được trong rừng dị thực đúng không?”

Kỷ Nhiễm gật đầu, không nhiều lời.

Vị bác sĩ già cũng không quan tâm, tâm trí ông ta đang đắm chìm trong cây non Lân Huyết đằng này.

Ngoại trừ hai cành cây lúc trước dùng trên người cậu bé, còn có mười tám cành, mỗi cành đều có giá năm trăm tinh tệ.

Kỷ Nhiễm đã hỏi thăm qua giá cả thu mua của tiệm thuốc, biết rằng giá cả rất hợp lý, vì vậy không phản đối, bán tất cả cây non Lân Huyết đằng cho tiệm thuốc.

Khi rời khỏi tiệm thuốc, tài khoản cá nhân trên quang não có thêm một đống tinh tệ khiến Kỷ Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng không cần lo miệng ăn núi lở, cô cũng cũng có thể kiếm được tinh tệ để nuôi sống bản thân trong thời đại này.

Sau khi bán cây non Lân Huyết đằng xong, Kỷ Nhiễm suy nghĩ một lúc, quyết định cất năm quả táo vào ba lô của mình.

Cô đến trung tâm thương mại gần đó để mua hai bộ quần áo trẻ em rồi đến thẳng bệnh viện.

Trở lại bệnh viện, trước khi đứa trẻ bước ra khỏi khoang thuyền trị liệu, Kỷ Nhiễm đã đứng đợi sẵn, tiện thể lướt quang não, nghiên cứu thực vật biến dị của thế giới này.

Cô mở cuốn sách điện tử « Giới thiệu tóm tắt về Ba mươi triệu loài thực vật biến dị » được download ở trong quang não, lật đến tên Miên Điệp Lan ở trang 1530, bắt đầu xem.

Trong khi Kỷ Nhiễm đang yên lặng đọc sách, cậu nhóc trong khoang thuyền trị liệu đột nhiên mở mắt.

Đôi mắt đó nhìn thẳng vào người bên ngoài khoang thuyền trị liệu, một lúc lâu sau mới từ từ nhắm mắt lại, rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Vào buổi tối, khoang thuyền trị liệu phát ra tiếng bíp bíp.


Kỷ Nhiễm nhanh chóng tắt quang não, bấm máy nhắn tin, ngay sau đó đã thấy bác sĩ Lăng mang theo hai hộ lý người máy tới.

Bác sĩ Lăng ở trên khoang thuyền trị liệu thao tác một lát, cuối cùng cái nắp trong suốt như cái quạt kia của khoang thuyền trị liệu mới mở ra.

Cậu nhóc nằm trong khoang thuyền trị liệu từ từ mở mắt.

Đó là một đôi mắt xanh trong veo, hoàn mỹ, như bầu trời đầy nắng sau cơn mưa, mái tóc ngắn mềm mại màu vàng bạch kim che trán, khuôn mặt đẹp không tì vết, giống như một thiên thần nhỏ xinh đẹp.

Trái tim của Kỷ Nhiễm ngay lập tức quắn quéo.

Khuôn mặt của cậu nhóc trước đây lấm lem máu trông như một tác phẩm nghệ thuật mỏng manh khiến người ta yêu quý mến mộ, hiện tại sau khi sau khi chữa trị xong, hắn cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ của mình.

Nhưng cô hơi bối rối, khi ở trong rừng, đôi mắt của cậu nhóc có màu vàng mạ, tại sao giờ lại có màu xanh lam? Chẳng lẽ là cô hoa mắt?

Cậu nhóc được chuyển đến giường bệnh.

Sau khi bác sĩ Lăng kiểm tra cho hắn, nói ra: “Các cơ quan nội tạng và xương bị gãy đã được điều trị xong, tiếp theo ở bệnh viện quan sát một đêm.
Nếu không có vấn đề gì khác, nó có thể xuất viện vào ngày mai”.

“Cám ơn bác sĩ Lăng.” Kỷ Nhiễm vui vẻ nói.

Bác sĩ Lăng liếc nhìn cô, bỏ đi mà không nói gì.

Là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện của thị trấn, y rất bận rộn, chính vì nể mặt Kỷ Nhiễm, nên y mới có thể dành chút rảnh rỗi để khám cho cậu nhóc này.


Sau khi bác sĩ Lăng rời đi, Kỷ Nhiễm nhìn cậu nhóc đang ngồi trên giường một cách khéo léo, cậu nhóc mặc quần áo bệnh nhân của bệnh viện, bộ dáng an an tĩnh tĩnh, bất giác làm người ta có chút thương hại.

Những đứa trẻ xinh đẹp, đáng yêu luôn khiến người ta dễ dàng buông lơi cảnh giác, luôn dành cho chúng sự chăm sóc vị tha nhất.

Kỷ Nhiễm ngồi trước giường, hắng giọng nói: “Cậu bạn nhỏ này, nhóc còn nhớ chuyện trước kia không?”

Cậu nhóc im lặng gật đầu.

Kỷ Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Ta gọi Kỷ Nhiễm, nhóc tên gì?”

Cậu nhóc nhìn cô bằng đôi mắt xanh trong veo, cuối cùng nói: “Solan.”

*

Tác giả có lời muốn nói:​
Nam chính quả nhiên xuất hiện 🙂

Về phần vì sao lại trở nên như thế này, mời các bạn đọc xem văn án, nam chính có thể thay đổi thành bất kỳ dạng sinh mệnh nào, biến thành đứa bé trai cũng không tính là gì =-=.
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.