Đọc truyện Vũ Trụ Cấp Sủng Ái – Chương 11Kỹ Năng Nấu Ăn Của Solan
Editor: Yue
Để mừng Solan trở thành thành viên trong gia đình, Kỷ Nhiễm vui vẻ đến trung tâm thương mại mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Thói quen của người Trái Đất, khi gặp chuyện vui, họ thích dùng bữa thịnh soạn để ăn mừng!
Không ngoại lệ, nguyên liệu mua về trước tiên đều bị cô loại bỏ tàn dư năng lượng cuồng bạo bên trong, sau đó cô xắn tay áo, chuẩn bị làm một bữa tối thịnh soạn.
“Tỷ tỷ ơi, tỷ cần giúp gì không?”
Tiểu shota xuất hiện ở cửa bếp, nghiêng đầu hỏi thăm cô.
Kỷ Nhiễm mặc dù cảm thấy hắn ngoan như vậy là để lấy lòng cô, nhưng cũng không thể để cho một đứa trẻ phụ mình được, đang định đuổi hắn ra phòng khách chơi thì thấy hắn đã bước vào bếp rồi.
Tiểu shota mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần yếm màu xanh, trên áo sơ mi gắn cà vạt xanh lam, càng làm nổi bật vẻ đáng yêu độc đáo của đứa trẻ.
Hắn bước tới, nói ra: “Tỷ tỷ ơi, để ta giúp tỷ.”
Kỷ Nhiễm suy nghĩ một hồi, không từ chối sự giúp đỡ nhiệt tình của hắn, yêu cầu hắn làm những việc mà trẻ con có thể làm như rửa rau.
Solan chậm rãi rửa rau, nhìn cô đang cầm dao cắt từng lát thịt một cách nghiêm túc, giả vờ thản nhiên hỏi: “Tỷ ơi, hôm nay tỷ định làm món gì?”
“Thịt luộc, thịt kho tàu, bít tết nướng mật ong, thỏ xào lăn*, rau trộn tam tiên..”
(*Yue: Ở convert ghi “lãnh ăn thỏ”.
Mình k biết là món gì luôn =.
=)
“Đều là món gì vậy?” Tiểu shota nghi hoặc nhìn cô, thịt luộc cùng bít tết nướng sốt mật ong thì hắn biết, từ tên cũng có thể thấy được đây là món gì, nhưng những món khác thì không hiểu.
Có lẽ món thịt luộc kia cũng không phải là cái chủng loại mà hắn biết.
Mặc dù nguyên liệu thực phẩm của thời đại Tinh Tế bị ảnh hưởng bởi năng lượng cuồng bạo, dẫn đến sự thịnh hành của dung dịch dinh dưỡng, nhưng chủng tộc có trí tuệ có niềm đam mê theo đuổi món ngon, nên tạo ra nhiều đầu bếp xuất chúng, những người có thể tận dụng tối đa nguyên liệu để tạo ra món ăn ngon.
Họ sử dụng các kỹ thuật nấu ăn tuyệt vời để bù đắp cho việc năng lượng cuồng bạo còn lưu lại bên trong nguyên liệu nấu ăn, cố gắng làm cho chúng trở nên vô cùng ngon miệng.
Kỷ Nhiễm bình tĩnh nói: “Đây là ẩm thực của quê hương tỷ.”
Cô đã nghiên cứu về mỹ thực* của Tinh Tế, ẩm thực ở Tinh Tế phụ thuộc rất nhiều nơi khác nhau.
Một số món ăn từ thời Trái Đất không còn phổ biến ở nơi đây.
(*Yue: Mỹ thực là đồ ăn ngon ý ạ, từ xưa ông bà ta đã có câu: “Có thực mới vực được đạo” hay “thực sắc tính dã” (ăn uống, sắc dục là bản tính) đủ để thấy tầm quan trọng của thức ăn đến thế nào.
– nguồn Magnolia)
Cô không ngạc nhiên về điều này, dù sao không có ghi chép nào về Trái Đất trong hồ sơ tinh cầu của Tinh Tế, cũng không có Trái Đất tồn tại, Kỷ Nhiễm cũng không biết chính mình rốt cuộc xuyên đến thời kỳ Tinh Tế xa xôi này có cùng thời kỳ với Trái Đất hay không, hay là xuyên qua Thế giới tương lai của các vì sao không tồn tại Trái Đất.
Hiện tại cô vẫn chưa chắc chắn.
Tuy nhiên, thực phẩm cũng có sự có liên kết với nhau, phương pháp nấu ăn ở Tinh Tế cũng không thể thiếu.
“Tỷ ơi, tỷ làm những món này như thế nào?” Solan tiếp tục hỏi.
Kỷ Nhiễm cho là hắn hiếu kì, liền kể cho hắn nghe công thức nấu ăn của mình.
Solan cẩn thận lắng nghe.
Thấy hắn nghe một cách cẩn thận chăm chú, Kỷ Nhiễm nhịn không được cười rộ lên, lông mày hơi cong, khuôn mặt như em bé phá lệ xinh đẹp.
Cô nói: “Thực ra, tỷ cũng không biết làm, nhưng nếu làm theo các bước, hẳn sẽ không kém bao nhiêu.”
Trước cấp ba, cô sống với bà của mình, vì bà lớn tuổi, mọi việc trong nhà đều là một mình cô ôm lấy.
Bởi vì bình thường chỉ có hai bà cháu ăn cơm nên chỉ làm một món chay một món mặn là xong, không có cơ hội rèn luyện kỹ năng nấu nướng.
Sau khi lên đại học, cô bận học với đi làm thêm, không có thời gian nấu nướng ăn uống, hầu hết cả ba bữa đều được giải quyết tại căng tin của trường hoặc đồ ăn nhanh mang về.
Tuy nhiên, nhờ sự phát triển của Internet, cô sẽ xem một số chương trình ẩm thực vào ngày nghỉ hiếm hoi của mình, mặc dù không biết làm, nhưng nhìn qua nhiều lần, cũng có thể nhớ kỹ các bước.
Trước kia không có thời gian, lại vất vả với chuyện cơm áo gạo tiền, nhưng hiện tại vừa có tiền vừa nhàn hạ, Kỷ Nhiễm không muốn ủy khuất tiểu shota.
Sau khi đem nguyên liệu nấu ăn cần thiết chuẩn bị xong, Kỷ Nhiễm nhìn lướt qua số lượng nguyên liệu, nói: “Hôm nay tỷ có mời bác sĩ Lăng đến ăn tối.
Những món này chắc là đủ rồi.”
Kỷ Nhiễm đã phát hiện, tiểu shota Solan là loài động vật ăn thịt, không thịt không vui, không thích dung dịch dinh dưỡng cho lắm.
Ngày hôm đó, hắn sẽ ăn dung dịch dinh dưỡng có vị dứa đó, tất cả là vì hắn ngoan, không đành lòng làm cô thất vọng.
Bác sĩ Lăng cũng vậy.
Đừng nhìn vẻ ngoài thanh tú tao nhã của bác sĩ Lăng mà lầm, y thế mà thích ăn đồ thuần túy từ thịt.
Kỷ Nhiễm nhớ lại lúc lão Burt còn sống, ông từng mời bác sĩ Lăng đến ăn tối.
Trên bàn đầy những thức ăn làm từ thịt.
Cả bác sĩ Lăng và lão Burt đều giải quyết chúng sạch sẽ.
Cô từng xem qua một ít tư liệu trên Tinh Võng, nghe nói chủng tộc cao đẳng có đẳng cấp gene càng cao, họ càng cần tiêu thụ nhiều năng lượng hơn.
Thịt động vật biến dị là thức ăn được các chủng tộc cao đẳng lựa chọn để bổ sung năng lượng.
Ngược lại, những thứ như dung dịch dinh dưỡng được phát minh cho các chủng tộc có đẳng cấp gene thấp, các chất dinh dưỡng trong dung dịch dinh dưỡng hoàn toàn cung cấp đủ dưỡng chất cho họ.
Có thể thấy, bác sĩ Lăng cũng là một chủng tộc cao đẳng, chỉ là cô không biết y là chủng tộc nào.
Khi Kỷ Nhiễm nhớ lại những điều cần biết ở Tinh Võng, cô đột nhiên nghe thấy tiểu shota nói: “Tỷ tỷ ơi, để ta nấu ăn nhé?”
Vẻ mặt Kỷ Nhiễm đại biến, nhịn không được nhìn về phía tiểu shota thân hình chỉ có năm khúc kia.
Đứng trước quầy bar * trong bếp, hắn rõ ràng là một đứa trẻ chân tay ngắn ngũn, Kỷ Nhiễm dù có phát rồ thế nào cũng chưa từng nghĩ đến việc để một đứa trẻ nấu ăn chứ đừng nói đến việc làm cả bàn đồ ăn.
Có lẽ khi kiếm được tiền, trước tiên cô mua phải mua một con người máy trí năng về.
“Không cần, tỷ có thể.” Kỷ Nhiễm cười nói, “Tỷ là người lớn, sao có thể để cho trẻ con nấu ăn đây?”
Solan ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt xanh biếc phá lệ sáng ngời, như muốn phát xạ sóng ánh sáng mê hoặc, Kỷ Nhiễm không chịu nổi nhất là bị hắn nhìn theo cách này.
“Tỷ tỷ ơi, tỷ để để ta thử đi, ta làm được, ta muốn làm đồ ăn ngon cho tỷ ăn.”
Hắn choàng tay qua eo cô, dụi mặt lên eo cô rồi dùng đôi mắt xanh đầy mê hoặc nhìn cô.
Kỷ Nhiễm chịu không nổi hành động nũng nịu của tiểu shota, cộng với lời lẽ quá tri kỷ kia, vô ý một cái, vậy mà đồng ý rồi.
Khi thấy tiểu shota đứng trên ghế đẩu, đều đặn lật ngược chiếc thìa, làm món thịt lợn luộc, Kỷ Nhiễm sa mạc lời rồi.
“Tỷ tỷ ơi, ăn thử đi.” Solan gắp một miếng thịt luộc vừa thổi vừa đưa lên miệng cô.
Kỷ Nhiễm há miệng ăn.
Ăn xong cô lại sa mạc lời tập hai.
Thật là ngon, thịt tươi và mềm, vị cay và thơm, tăng thêm nguyên liệu nấu ăn hoàn toàn tự nhiên đã loại bỏ năng lượng cuồng bạo, thật sự ngon hơn hẳn những miếng thịt lợn luộc cô đã ăn trước đây.
“Tỷ tỷ ơi, ăn ngon không?” Tiểu shota hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn cô.
Kỷ Nhiễm gật đầu, “Thật ngon.”
“Vậy sau này ta sẽ nấu cơm cho tỷ tỷ, còn tỷ tỷ chỉ có thể ăn những gì ta nấu thôi.” Tiểu shota dụ hoặc nói, nhưng ẩn ý trong lời nói lại hết sức bá đạo.
Kỷ Nhiễm chỉ coi như là đồng ngôn đồng ngữ* của một đứa trẻ, liền đáp lại bằng một nụ cười mà không cần suy nghĩ nhiều.
(*Yue: Có thể xem như Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ)
(Continue)
.