Đọc truyện Vũ Tôn – Chương 222: Thần Bí Di Tích.
Lão ta đưa tay vạch hai sợi ria mép sang hai bên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Vũ Tôn cùng ba tên bọn Đỗ thiếu gia.
– Đây là Trân Bảo các, không phải là chỗ để các ngươi náo loạn. Kẻ nào gây sự, CHẾT.
Khí tức Võ Vương cảnh bùng phát, khiến cho không ai thở nổi.
– Vương quản sự, ta Đỗ Trần đây, mau dừng tay,
Đỗ thiếu gia ôm ngực ho sặc sụa vội vã kêu lên.
– Hừ, Đỗ thiếu gia, cho dù ngươi là con trai Thành chủ cũng không được phép gây sự trong Trân Bảo các. Cha ngươi cũng không dám, chẳng nhẽ ngươi không xem Trân Bảo các chúng ta ra gì?
Vị lão giả quản sự kia lạnh lùng, chán ghét nhìn tên Đỗ thiếu gia, tức Đỗ Trần.
– Không phải ta không xem Trân Bảo các ra gì. Ngài cũng thấy vừa nãy hắn là người cố tình gây sự, ta dạy cho hắn một bài học để hắn biết Quảng Nam thành này không phải nơi hắn có thể diễu võ dương oai.
Đỗ Trần căm phẫn nhìn Vũ Tôn như kiểu kẻ thù lâu ngày gặp nhau.
– Hừ, ta thấy rõ ràng là ngươi cố tình gây sự thì có. Những món đồ kia rõ ràng hắn đã chọn nhưng ngươi lại muốn mua. Ở Trân Bảo các có qui định ai chọn trước sẽ thuộc về người đó. Ngươi là người rõ ràng nhất qui luật này cơ mà.
Vương quản sự không nể nang gì, trực tiếp gạt phắt đi lý do của Đỗ Trần.
– Vương quản sự, ngươi nhìn hắn như vậy liệu có thể mua được những thứ kia sao? Ta nghĩ là hắn đến gây sự. Vương quản sự nhanh cho hắn một bài học đi.
Đỗ Trần không chút xấu hổ tiếp tục châm dầu vào lửa.
– Đỗ thiếu gia, ngài chẳng nhẽ không biết câu đừng nhìn mặt bắt hình dong sao? Có trả được hay không ta sẽ làm việc với hắn, ngài có vẻ hơi nhiều chuyện rồi đấy.
– Vương quản sự, tên này dưới tầng một dám phi lễ với Trương quản sự. Chẳng nhẽ Trân Bảo các các người không bảo vệ thành viên của mình được thì ta thay mặt nàng cho hắn một bài học không được sao?
– Đỗ thiếu gia, chuyện của Trân Bảo các chúng ta không khiến ngươi quan tâm. Ngươi tự lo tốt cho việc của mình đi. Nếu ngươi không mua gì thì mời ra khỏi đây.
– Được, Vương Thông ngươi không nể mặt cha ta. Ta sẽ ghi nhớ chuyện này.
Đỗ Trần nổi giận phất tay, sau đó quay lại nhìn Vũ Tôn:
– Còn ngươi, có giỏi cứ trốn trong Trân Bảo các cả đời. Chỉ cần ngươi bước ra một bước ta thề không đánh hãy tứ chi của ngươi ta không làm người. Chúng ta đi.
Nói xong hắn quay người ra lệnh cho hai tên hộ vệ bỏ đi.
– Phế vật.
Vũ Tôn nhếch môi cười châm biếm. Hai mươi tuổi mà chỉ có tu vi Hậu Thiên kì thì đúng là tư chất kém tới cực điểm.
– Ngươi nói gì? Nhắc lại ta nghe?
Đỗ Trần dừng cước bộ, băng lãnh nhìn Vũ Tôn.
Phế vật là nghịch lân của hắn. Tư chất thấp kém, thể chất cũng bỏ đi. Hai mươi tuổi, dưới một núi đan dược phụ thân hắn dành cho mà cũng miễn cưỡng thăng tới Trúc cơ kì. Không ít lần phụ thân hắn lúc tức giận mắng hắn là phế vật. Nhưng mà người xung quanh không ai dám như thế. Kể cả hắn có là phế vật thực sự thì vẫn không dám.
Chỉ cần nghe hai chữ Phế vật là hắn nổi điên, đừng nói là ngang nhiên nói trước mặt hắn.
– Ta nói ngươi là phế vật. Hai mươi tuổi Hậu Thiên sơ kì, quả thực là Phế vật thiên tài a.
Vũ Tôn không sợ hãi mỉa mai.
– Ngươi …
Đỗ Trần nắm chặt tay, khuôn mặt đỏ bừng nhìn Vũ Tôn. Hắn cắn răng, gằn giọng:
– Mày tốt. Hôm nay bước chân ra khỏi Trân Bảo các sẽ là tử kì của mày.
Nói xong, không để Vũ Tôn nói thêm câu gì Đỗ Trần đã rảo bước xuống dưới.
– Vị khách nhân này, chẳng nhẽ ngươi không nghe lời ta nói hay ngươi không xem ta ra gì?
Vương quản sự chăm chú nhìn Vũ Tôn, hứng thú đánh giá hắn.
– Hắn gây sự với ta, ta làm vậy chỉ là thu lại chút lợi ích tin chắc Vương quản sự không chấp nhặt .
Vũ Tôn không sợ hãi, không siểm nịnh đối diện với ánh mắt Vương Thông.
Vương Thông gật đầu tán thưởng với hắn.
– Chuyện này bỏ qua đi. Không biết công tử còn muốn mua gì thêm không?
– Vậy thôi, ngài tính tiền đi.
– Được. Dạ Minh châu 1 vạn hạ phẩm nguyên thạch, Ngọc trai đen có giá chín ngàn hạ phẩm nguyên thạch, Vi cá mập … Tổng cộng là năm vạn bảy ngàn tám trăm hai mươi hạ phẩm nguyên thạch. Ta có thể bớt đi hai mươi hạ phẩm nguyên thạch xem như bồi thường cho công tử. Ngươi chỉ cần trả năm vạn bảy ngàn tám trăm nguyên thạch là được.
Vương quản sự tính toàn rất nhanh, trong giây lát đã xong.
Vũ Tôn cũng không nhiều lời, đem đống đồ kia ném thẳng vào không gian giới chỉ của mình, đồng thời lôi ra năm vạn bảy ngàn tám trăm giao cho Vương Thông trong ánh mắt kinh ngạc của hắn.
– Xem ra cũng là một nhị thiếu gia rồi. Chẳng qua là từ nơi đâu tới mà thôi?
Vương Thông trong lòng nhủ thầm, đảo qua một lượt số nguyên thạch Vũ Tôn giao cho hắn.
– Đã đủ, công tử có thể rời khỏi đây được rồi nhưng nên cẩn thận Đỗ Trần. Hắn là người nhỏ nhen, tốt nhất không nên dây dưa.
– Đa tạ quản sự nhắc nhở nhưng trong mắt ta hắn không đáng một xu.
Vũ Tôn lắc đầu.
– Như vậy thì ta lo xa rồi. Xin lỗi đã khiến công tử mất hứng.
Vương quản gia gật đầu nói.
– Ta muốn lên tầng ba hỏi tin tức, không biết … ???
Vũ Tôn lập tức nói ra chủ ý của hắn.
– Ồ, công tử thực muốn lên tầng ba ? Ngài nên biết không phải ai cũng có thể có tư cách đặt chân tới tầng ba đâu.
Vương quản sự đứng thẳng dậy, nghiêm túc nhìn thẳng vào Vũ Tôn.
– Ta biết. Tất nhiên ta sẽ có chuẩn bị đầy đủ trước khi muốn lên đó rồi.
Vũ Tôn gật đầu đáp.
– Như vậy mời công tử tự nhiên.
Vương Thông giơ tay phía cầu thang ra hiệu mời.
Vũ Tôn không khách khí, đặt chân tiến lên. Chỉ vài bước chân hắn đã tiến tới tầng cao nhất của tòa lầu này.
Không gian xung quanh tối đen như mực, không nhìn thấy gì hết. Chỉ có một chùm ánh sáng mờ ảo chiếu vào một chiếc ghế đặt giữa căn phòng.
– Mời khách nhân.
Một giọng nói ồm ồm vang lên khiến Vũ Tôn có chút giật mình. Hắn hiểu ý, đi tới ngồi lên chiếc ghế.
Không khí tối tăm hết sức quỉ dị khiến Vũ Tôn có chút không thoải mái.
– Không biết khách nhân muốn gì?
Chủ nhân giọng nói kia lần nữa vang lên.
– Ta muốn một tấm bản đồ tới Nam vực.
Hắn ngay lập tức đáp.
– Bản đồ tới Nam vực. Năm mươi trung phẩm nguyên thạch.
Phía bên kia sau một chút suy nghĩ ra giá.
Vũ Tôn đem năm mươi viên nguyên thạch đặt lên chiếc bàn trước mặt hắn.
Có tiếng loạt xoạt vang lên khẽ sau đó trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một tấm da thú vẽ chi tiết Bắc vực cùng vị trí các đường tới những vực khác cùng Trung châu. Hắn nắm lấy tấm bản đồ nhét vào không gian giới chỉ.
– Không biết khách nhân có muốn biết gì nữa không?
Vũ Tôn trầm ngâm. Hắn có được thứ mình muốn rồi cho nên tạm không biết nên hỏi thêm gì.
Người kia cũng không giục giã, yên lặng chờ hắn.
– Ta muốn biết những tin tức nổi bật nhất gần đây.
– Khách nhân muốn hỏi thông tin của Vực nào hay Hải ngoại, Trung châu?
– Cả Tiềm Long Đại Lục đi.
– Một ngàn trung phẩm nguyên thạch.
Một tiếng lạch cạch vang lên, mười viên Thượng phẩm nguyên thạch xuất hiện trên mặt bàn. Nếu Vũ Tôn có thể nhìn thấy sẽ phát hiện ra tên thần bí nhân trong bóng tối khẽ kinh ngạc.
– Hơn một tháng trước, Không gian thông đạo thông với Thượng giới bị đả thông. Mười Võ Hoàng cường giả hạ giới muốn truy tìm người nào có tên là Xích Huyết Hoàng. Xích Huyết Hoàng vị này trong truyền thuyết vốn là Lão tổ khai sáng Hồn hoàn sư. Đáng sợ là mười vị Võ Hoàng kia đột nhiên biến mất vô thanh vô tức, sau đó không gian thông đạo nhiễu loạn, một vị cố lao vào để trở vế Thượng giới đột nhiên biến thành huyết vụ. Cho tới bây giờ thông tin chín người khác vẫn không hề có. Có hai khả năng : Một là bọn họ đang ầm thầm ở nơi nào quan sát thông tin về Xích Huyết Hoàng hai là đã chết. Nhưng mà khả năng thứ hai cao hơn.
Vũ Tôn gật đầu. Hắn cũng biết chắc chắn tên kia sẽ nói ra chuyện này đầu tiên.
– Còn tin nào khác không?
– Võ Hoàng tuyệt tích bốn ngàn năm, bây giờ Võ Đế đã có hi vọng đột phá thành Võ Hoàng nhưng mà vẫn chưa có ai có thể làm được.
Giọng ồm ồm kia lại đáp.
– Tiếp đi.
Vũ Tôn hiển nhiên không có chút khiếp sợ gì. Chuyện này nguyên nhân chính đều do hắn cho nên hắn cũng thấy hết sức bình thường.
– Ngay tại Bắc Vực cách đây ba ngày xuất hiện một Thần Bí Di Tích, nghe đồn từ Thượng Cổ để lại.
Giọng nói kia quăng ra một quả bom siêu tấn.
– Cái gì?
Vũ Tôn giật mình đứng bật dậy.