Đọc truyện Vũ Tôn – Chương 183: Bỏ Chạy.
Không gian lực mặc định được xem là thần thông – pháp tắc cực kì thâm ảo, khó nắm giữ nhất.
Thực chất thời gian pháp tắc mới là như vậy, nhưng mà tự cổ chí kim gần như suốt hàng trăm vạn năm không nghe nói đến ai có thể nắm giữ thời gian pháp tắc cho nên người ta dần quên đi nó mà áp dụng cho không gian.
Trong cả hàng ức người chưa chắc đã tìm được một người nắm bắt được da lông của Không gian pháp tắc, đừng nói gì tới tạo nghệ sâu xa.
Có thể, Thánh Tôn là một trong số ít người làm được điều đó.
Và người thứ hai Nhất Phong thấy, chính là Vũ Tôn bây giờ.
Một thanh kiếm xuất hiện trên tay Nhất Phong. Hắn không thể nào chịu chết được.
Cơ thể hắn trong lằn ranh giữa sống và chết bộc phát một luồng sức mạnh hơn cả lúc toàn thịnh của hắn khi phong ấn tu vi.
Không gian pháp tắc xung quanh Nhất Phong dường như bị phá gãy, méo mó.
Vũ Tôn cảm thán nhìn Nhất Phong. Không ngờ mấy tên này mạnh mẽ đến thế.
Thực lực của hắn khi ở Võ Hoàng cảnh hoàn toàn có thể nói nghiền nát người cùng cấp. Nếu đối phương cũng là Võ Hoàng thì hắn có thể tự tin mạnh gấp mười lăm lần một tên Võ Hoàng phổ thông.
Ấy vậy mà hắn hai lần không thể nhất chiêu kết liễu đối thủ. Chỉ vì bọn chúng áp chế tu vi.
Tính ra thực sự, Vũ Tôn chỉ mạnh hơn Nhất Phong chừng năm lần. Hiện tại khoảng cách được thu hẹp còn ba lần.
Thoát ra được không gian trói buộc của Vũ Tôn, Nhất Phong lập tức lui về đằng sau, nhanh tay móc ra một viên đan dược nhét vào miệng.
Bạo Huyết Đan, nhưng không phải Bạo Huyết Đan thông thường như của Tiềm Long Đại Lục mà là Bạo huyết đan của Thánh giới bọn hắn.
Tuy không thể tăng lên một cái cấp độ nhưng thực lực tổng quát sẽ bộc phát kinh khủng tới vài lần trong vòng mười lăm phút. Đó là cách duy nhất giữ mạng của Nhất Phong lúc này. Đối phương tinh thông Không gian lực, hắn chạy không được.
Hiện tại, hắn cảm giác được giữa hắn và Vũ Tôn đã ngang bằng nhau. Chính vì điều đó hắn càng khiếp sợ sự mạnh mẽ của Vũ Tôn.
Ngay cả tấm thuẫn tuy chỉ là Đế Tôn cấp pháp bảo nhưng mà có thể dùng tu vi Võ Hoàng làm điều đó đã là một kì tích không thể tồn tại.
-Liệt Ảnh Trảm.
Nhất Phong không có thời gian để dây dưa nhiều. Mười lăm phút sẽ rất nhanh trôi qua. Vì vậy hắn chủ động ra chiêu.
Một đạo kiếm mang dài tới mười trượng từ thanh kiếm trên tay Nhất Phong ầm ầm bổ xuống.
– Kiếm pháp sao. Vậy thì kiếm đấu kiếm đi.
Trên tay Vũ Tôn ngay lập tức xuất hiện Xích Huyết kiếm. Màu đỏ đầy tà mị của nó ngay lập tức được ánh mặt trời chiếu rọi toát lên vẻ đẹp mê hồn.
– Nhất Kiếm cách thế.
Cũng một đạo kiếm mang bổ ra từ phía Vũ Tôn nhưng có vẻ hời hợt hơn của Nhất Phong. Trong khoảnh khắc hai đạo kiếm mang va chạm tạo thành một vụ nổ cực mạnh.
Bụi mù tán đi, thân ảnh Vũ Tôn và Nhất Phong hiện ra. Không ai bị thương tích gì.
– Ngươi tại sao lại có được Xích Huyết kiếm?
Nhất Phong nhìn thấy thanh kiếm trong tay Vũ Tôn liền tái mặt.
Nhưng mà Vũ Tôn trả lời hắn sao? Đương nhiên là không rồi.
– Kiếm Phá thiên địa.
Nhất Phong lại lần nữa chủ động ra chiêu. Lần này hắn dùng cả mười thành sức mạnh.
Một bóng kiếm khổng lồ như che khuất cả bầu trời hiện ra. Kiếm khí từ nó tỏa ra làm trời đang nắng cũng biến thành lạnh ghê người.
Thanh kiếm khổng lồ đó mạnh mẽ giáng xuống Vũ Tôn, không khác gì một thanh Đại đao bổ vào một con kiến.
– Thanh kiếm cùn đó mà đòi phá thiên địa sao? Nhất Kiếm Cách Thế.
Vũ Tôn vẫn dùng một chiêu Nhất Kiếm Cách Thế cũ, nhưng mà uy lực đã xa xa không phải như lúc vừa nãy hắn sử dụng.
Kiếm mang nhỏ bé so với cự kiếm khổng lồ cực kì không bắt mắt chút nào. Ai trông thấy không khác gì con kiến đòi đấu với con voi.
Nhưng mà kết quả lại không mấy ai nghĩ ra được.
Kiếm mang nhỏ bé của Nhất Kiếm Cách Thế mạnh mẽ chẻ đôi bóng kiếm khổng lồ của Nhất Phong, dư uy không giảm hướng hắn lao đến.
Nhất Phong khiếp vía. Hắn đã dùng toàn lực, ít ra cũng phải làm đối phương chịu chút thương tổn chứ? Tại sao lại không có chuyện gì mà Kiếm mang kia lại dễ dàng phá hủy bóng kiếm của hắn như thế?
– Liệt Nhật Trảm.
Thanh kiếm trên tay Nhất Phong bừng sáng rực rỡ chói mắt. Sau đó một vòng tròn không khác gì một tiểu mặt trời xuất hiện đâm vào Nhất kiếm Cách thế của Vũ Tôn.
– Ầm …
Sau khi va chạm vào nhau, cả hai chiêu thức đều tan biến.
– Phá Thiên Nhất Kiếm.
Lần này Vũ Tôn chủ động ra tay không để Nhất Phong kịp chuẩn bị. Hắn dùng ngay chiêu kiếm mạnh nhất của U Linh Thần Điển.
Dường như mỗi khi thi triển chiêu này Xích Huyết kiếm đều rất hưng phấn. Vũ Tôn cảm thấy nó như muốn nhảy lên, từng tia sáng đỏ nhỏ như không ngừng di động.
Khắp người Vũ Tôn như một Ma Thần, toàn thân được bao bọc bởi quang huy đỏ rực tà dị, đầy dụ hoặc.
Cảm nhận được uy lực khủng khiếp Vũ Tôn mang đến, Nhất Phong cắn răng thi triển một chiêu thức mà hắn không hề muốn.
– Sinh mệnh đánh đổi.
Hắn lấy tay phải đâm vào lòng bàn tay trái, máu tươi phun ra. Nhất Phong lập tức đem chúng giữ lại sau đó miệng lẩm nhẩm chú ngôn.
Có thể thấy sắc mặt hắn tái đi rất nhanh nhưng khí tức không ngừng kéo lên, giây lát, thậm chí còn vượt quá cả Võ Hoàng cảnh.
Đế Quân cảnh sơ kì đỉnh. Vậy mà hắn không hề bị Thiên địa bài xích.
Cảm nhận được thực lực tăng mạnh nhưng Nhất Phong không hề sung sướng. Hắn tràn ngập sát khí nhìn Vũ Tôn.
– Kiếm Động Sơn Hà.
Hắn không do dự thi triển ra một chiêu mạnh mẽ nhất của mình. So với Liệt Nhật Trảm và Kiếm Phá Thiên Địa mạnh mẽ gấp mười lần.
Thậm chí còn có vẻ át cả Phá Thiên Nhất Kiếm của Vũ Tôn.
Kiếm chiêu của Nhất Phong cực kì nhanh chóng va chạm với Phá Thiên Nhất Kiếm. Vũ Tôn tuy rằng nghịch thiên nhưng không thể biến thái tới mức có thể át được cả một tên Đế Vương áp chế cảnh giới ở Đế Quân được.
Kiếm Động Sơn Hà thế như trẻ che, đem Phá Thiên Nhất Kiếm bạo tạc thành ngàn vạn mảnh kiếm khí, không có dấu hiệu ngừng lại tiếp tục bổ xuống đầu Vũ Tôn.
Vũ Tôn cả kinh. Hắn không thể tin nổi Nhất Phong lại bộc phát được sức mạnh khủng bố như vậy.
Một chiếc chuông cổ xưa xuất hiện, nhanh chóng biến lớn rồi bao bọc lấy cơ thể Vũ Tôn. Rõ ràng đó là cái chuông vô chủ của Ma Ha để lại.
– Coooooooooooooooonggggggggggggggg…..
Tiếng chuông va chạm với Kiếm chiêu của Nhất Phong vang lên. Vũ Tôn là kẻ đầu sóng ngọn gió lập tức bị áp lực đè ép phun ra một ngụm máu lên chiếc chuông kia.
Sắc mặt hắn tái nhợt. Rõ ràng đã bị tổn thương không phải là nhẹ.
Nhưng mà tính ra vẫn may mắn, nếu không kịp chui vào trong miệng chuông này thì có lẽ hắn không chết cũng đang thoi thóp rồi.
– Ma Ha khốn kiếp, chết rồi còn giúp thằng này trụ được một mạng.
Nhất Phong nhìn thấy chiếc chuông tức giận không ngừng.
Bàn tay hắn cầm kiếm lại vung lên. Thanh kiếm trên tay lại ong ong rung động.
Vũ Tôn tái mặt. Rõ ràng tư thế đó là hắn lại muốn thi triển Kiếm Động Sơn Hà lần nữa.
– Không thể đón đỡ nữa, nếu đón đỡ ta tuyệt đối không thể trụ được. Xem ra không thể giải quyết tên này rồi. Đành chấp nhận vậy.
Đó là quyết định ngay lập tức của Vũ Tôn. Thân ảnh hắn cực kì dứt khoát bay ngược về phía sau. Không gian pháp tắc lóe lên, hắn biến mất trong tầm mắt của Nhất Phong.