Đọc truyện Vũ Tôn – Chương 181: Độ Kiền thê thảm (1).
Trung Châu – Chân Vũ phái.
Chân Vũ phái này cùng với Chân Vũ phái trên Thượng giới của Tinh Không Hoàng không đơn giản chỉ là trùng tên. Rất ít người biết được thực chất hai môn phái này chính là một.
Có thể nói, Chân Vũ phái tại trung châu tồn tại mấy ngàn năm sừng sững không ngớt chính là một tay Tinh Không Hoàng gây dựng nên. Vì thế hắn đương nhiên là Lão Tổ Tông của Chân Vũ phái.
Vì vậy Tinh Không Hoàng cùng Huyền Thiên Hậu trực tiếp trở về Chân Vũ phái chờ đợi. Hai người còn lại mỗi người tới một siêu cấp đại phái khác.
Giới cao tầng Chân Vũ phái hiển nhiên là biết được sự tồn tại của Tinh Không Hoàng, cho nên thấy hắn ngay lập tức quì xuống hành lễ liên tục.
Tinh Không Hoàng không muốn ồn ào, ra lệnh giữ kín thông tin hắn là lão tổ của Chân vũ phái. Thực chất hắn làm như vậy cũng có nguyên nhân.
Đầu tiên là không muốn để đệ tử dựa hơi hắn mà làm càn, từ đó dẫn đến gốc rễ sụp đổ.
Thứ hai là hắn không ít kẻ thù, cả Hạ giới lẫn thượng giới. Vì sự tồn vong của Chân Vũ phái nên hắn phải giữ im lặng.
Suốt mấy ngàn năm mới được trở về Tiềm Long Đại Lục, Tinh Không Hoàng vốn muốn nghỉ ngơi đôi chút, trong thời gian đó chờ đợi tin tức của Xích Huyết Hoàng thì lại xảy ra biến cố khiến hắn không thể ngồi yên.
Ma Ha chết.
Tám người bọn chúng trước khi hạ giới đều có tính mạng lạc ấn kết nối. Đây chỉ là một sự chuẩn bị đề phòng vì không ai nghĩ ở Tiềm Long Đại Lục có kẻ nào có thể làm bị thương bọn chúng chứ đừng nói giết chết.
Vậy mà khi Tinh Không Hoàng mới đặt chân tới Chân Vũ phái còn chưa nóng mông đã khiếp sợ bật dậy.
Tính mạng lạc ấn của Ma Ha vậy mà đã bị phá hủy. Điều này đồng nghĩa hắn đã chết.
Chết cực kì nhanh gọn, không có một câu trăn trối.
Sở dĩ Tinh Không Hoàng nghĩ vậy cũng bởi vì không hề nhận được Truyền tin phù. Truyền tin phù kia không tính là quá cao thâm nhưng mà tốc độ cực nhanh, so với Đế Vương cảnh bọn hắn còn nhanh hơn. Bởi thế Tinh Không Hoàng cho rằng Ma Ha nhất chiêu bị miểu sát.
Tinh Không Hoàng có thể cảm nhận được thì mấy người kia cũng có thể. Chuyện mà Tinh Không Hoàng có thể nghĩ ra được đương nhiên bọn họ cũng có thể luôn.
Hàn ý, sự sợ hãi bỗng nhiên tràn ngập.
Không ai biết Ma Ha kia chết thế nào, nhưng mà đối thủ của hắn cực mạnh là chuyện đương nhiên.
Ở hạ vị diện, thực lực chỉ có thể áp chế ở Võ Hoàng cảnh này thì ai cũng như ai, hơn nhau có chăng ở tu vi trước khi bị áp chế mà thôi. Từ đó dễ dàng suy ra người kia có tu vi ít nhất cũng Đại Thánh cảnh.
Đã có kẻ cảm thấy sai lầm khi lựa chọn tham dự nhiệm vụ lần này.
Ngay lập tức Tinh Không Hoàng phát truyền tin phù triệu tập toàn bộ mọi người về cùng một chỗ. Như vậy còn có đường sống.
Nhưng mà Vũ Tôn đâu dễ dàng dừng lại như vậy. Hiếm khi hắn chiếm được tiên cơ, nếu không giết thêm một kẻ nào thì khó mà an tâm.
Liếc mắt nhìn qua Độ Kiền bất tỉnh nằm dưới mặt đất, Vũ Tôn không buồn giết hắn. Chỉ cần toàn bộ mọi người tỉnh lại, Độ Kiền tự khắc sẽ không thể sống tốt. Chỉ đáng tiếc cho Hồn Thiên Đế bị phế cả hai cánh tay.
Bởi không tiện để Xích Huyết Hoàng lẫn Quang minh chí tôn lộ diện khí tức cho nên hắn không thể biết liệu hai cánh tay của Hồn Thiên Đế có thể phục hồi hay không. Nhưng mà hắn tin rằng trên Thượng giới chắc chắn sẽ có cách.
Cưỡng ép đem thần niệm tràn vào não hải của Hồn Thiên Đế với một câu ngắn ngủi: Tin tưởng ta. Hãy sống tốt.
Đem nhẫn trữ vật của Ma Ha rơi lại cùng với chiếc chuông kia của hắn đã trở thành vật vô chủ. Vũ Tôn nhanh chóng phi hành, chỉ để lại dưới mặt đất ba chữ : Xích Huyết Hoàng với ý tứ cực kì rõ ràng.
Mục tiêu : Tây Vực.
…
Không lâu sau đó, lần lượt Thiên Cương Viện trưởng tỉnh dậy. Trước mặt hắn lúc này chỉ là một đống hoang tàn, các Trưởng Lão la liệt nằm dưới đất.
– Độ Kiền, tên súc sinh.
Thiên Cương nhìn thấy Độ Kiền đầu tiên. Hắn nhịn không được ngay lập tức phong bế thực lực của Độ Kiền, sau đó vội lao đến bên cạnh Hồn Thiên Đế.
– Thiên Đế huynh, Thiên Đế huynh.
Hồn Thiên Đế tuy bị phế hai tay nhưng thực lực vẫn còn đó. Thần lực hắn cao hơn hẳn những Trưởng Lão Võ Thánh cảnh khác nên cũng tỉnh dậy sớm hơn.
Trong đầu hắn mơ hồ, chỉ có giọng nói của Vũ Tôn quanh quẩn
– Tin tưởng ta. Hãy sống tốt.
Hắn muốn đưa tay xoa đầu quên đi đau đớn nhưng lại không thể làm được. Hai mắt khó nhọc mở ra.
– Thiên Đế huynh, huynh tỉnh rồi.
Thiên Cương Viện trưởng mừng rỡ kêu lên.
– Tay của ta. Tay của ta.
Hồn Thiên Đế run rẩy nhìn hai bờ vai trống trơn. Máu đã ngừng chảy, đau đớn cuồn cuộn dâng lên. Hắn kìm không được hai hàng lệ muốn chảy.
Thiên Cương chua xót nhìn Hồn Thiên Đế, khẽ quay mặt đi lắc đầu.
– Tin tưởng ta. Hãy sống tốt.
Giọng nói của Vũ Tôn lại vang lên trong đầu Hồn Thiên Đế. Hắn mạnh mẽ cắn răng nhịn đau đớn xuống.
“Lão Tổ Tông, ta tin ngài. Ta sẽ sống tiếp để chứng kiến Hồn hoàn giới chiếu rọi muôn phương.”
Không thể không nói Xích Huyết Hoàng có phân lượng cực kì nặng trong lòng Hồn Thiên Đế. Gần như Xích Huyết Hoàng nói gì chắc chắn Hồn Thiên Đế sẽ nghe theo.
Thiên Cương kinh ngạc nhìn Hồn Thiên Đế thay đổi tâm trạng. Dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng mà chắc chắn vẫn là chuyện tốt.
Lần lượt những vị Trưởng Lão khác cũng tỉnh lại. Chỉ có Độ Kiền bị phong bế tu vi vẫn còn mê man.
– Độ Kiền, thằng khốn kiếp. Ngươi dám bán rẻ Trưởng Lão học viện, vứt bỏ tôn nghiêm mà chúng ta và các vị tổ tông gây dựng vô số năm. Ta phải giết ngươi.
Một vị Trưởng Lão tỉnh dậy nổi giận gầm lên. Đôi mắt ông ta đỏ hoe nhìn hai cánh tay trống trơn của Hồn Thiên Đế sau đó quay sang Độ Kiền.
Ông ta lao đến túm lấy Độ Kiền xách lên như một con gà sau đó ném mạnh xuống đất.
Liên tục là những cú đấm, đá không ngớt. Rõ ràng một vị Võ thánh cường giả đã không còn chút phong phạm nào mà như một tên du côn đầu đường xó chợ đánh nhau.
– Bịch, bốp, bịch, bịch …
Độ Kiền dù đang trong cơn mê sảng vẫn đau đớn tỉnh dậy. Hắn theo bản năng ôm lấy đầu, cong người như con tôm.