Vũ Tôn

Chương 161: Kết thúc Đại Hội ( 1 )


Đọc truyện Vũ Tôn – Chương 161: Kết thúc Đại Hội ( 1 )

– Các ngươi không biết? Vậy công pháp tà đạo đó ở đâu ra? Đừng nói là gia tộc của hắn. Nếu có công pháp nghịch thiên như vậy chắc chắn gia tộc đó đã xưng bá Tiềm Long Đại Lục này rồi.
Thiên Cương Viện trưởng tức giận mắng.
– Chúng ta thực sự không biết. Bạo Huyết đan đúng là mọi người đồng ý giao cho Vương Bình nhưng mà thực sự hắn có tu luyện Công pháp ma đạo chúng ta không hề hay biết gì.
– Đúng vậy, xin Viện trưởng minh giám.
– Mong Viện trưởng minh giám.
Các Trưởng Lão vội vã cúi đầu.
– Thôi đi Thiên Cương huynh, ta tin bọn họ nói thật. Chuyện này phải từ từ điều tra.
Hồn Thiên Đế đến bên cạnh Thiên Cương Viện trưởng nói.
– Haiz… Thôi đi. Ta cũng nghĩ bọn họ không có cái gan đó.
Thiên Cương lắc đầu.
– Các ngươi nghe cho kĩ, ngay lập tức điều tra tới gia tộc của Vương Bình, phát hiện ra điều gì khác lạ lập tức “xử lí” ngay. Ai dấu diếm điều gì đừng trách ta tàn ác. Nam Thiên Học Viện tồn tại cả ngàn năm, ta quyết không thể để ai hủy hoại.
– Vâng Viện trưởng.
Trưởng lão của vũ kĩ phân viện rối rít gật đầu.
– Vậy còn Đại Hội? Có tiếp tục không thưa Viện trưởng?
Một vị Trưởng Lão của ma pháp phân viện tiến lên hỏi.

– Vẫn tiến hành. Tạm thời tu sửa lại một Võ Đài để ngày mai tiến hành trận cuối cùng.
Thiên Cương trầm ngâm suy nghĩ sau đó quyết định.

– Tôn, ngươi không sao chứ?
Cún hớt hải lao đến, đưa tay túm lấy Vũ Tôn đang ngây ngốc trên Võ Đài nức nở òa lên khóc.
Vũ Tôn giật mình. Hắn vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ vì những chuyện xảy ra. Trong đầu hắn vẫn suy nghĩ rút cục Tiểu Thiên Sứ tại sao lại tự động xuất hiện, tại sao lại chủ động giúp hắn ngăn cản U Minh nhất chỉ.
Đột nhiên Cún nắm lấy tay hắn lay mạnh khiến hắn giật mình trở về hiện thực.
– Ngươi, đừng khóc, đừng khóc. Có chuyện gì mà ngươi khóc. Khóc xấu lắm, đừng khóc nữa.
Vũ Tôn trông thấy Cún nước mắt lưng tròng hốt hoảng hỏi.
– Ngươi có sao không, có bị thương ở đâu không?
Cún thấy Vũ Tôn trả lời vội lấy tay lau nước mắt sau đó hỏi ngược lại hắn.
– Ta. Ta tất nhiên là không sao rồi.
Vũ Tôn mỉm cười trả lời. Hắn còn cố tình tạo dáng như lực sĩ để chọc cho Cún yên tâm.
– Phì. Ta biết ngay ngươi mạng con gián mà. Trời đánh cũng chỉ ngắc ngoải chứ không chết. Đúng là tai họa sống ngàn năm, người tốt chết sớm.
Cún phì cười, lu loa tặng cho Vũ Tôn một tràng giáo huấn.
Đám Chan trông thấy Vũ Tôn vui vẻ cười nói thở dài ra một hơi. Khi Vương Bình mạnh mẽ dùng thực lực Võ đế tấn công Vũ Tôn trong lòng bọn chúng đã suýt chịu không nổi rồi.
Tuy quen nhau mới gần bảy tháng, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng mà tình cảm bọn chúng dành cho nhau hoàn toàn chân thành. Một người ốm, sáu người đau. Tận mắt nhìn thấy một người bằng hữu tốt phải chết làm sao chúng có thể chấp nhận được.
Nhưng may mà không có chuyện gì.
Lần lượt Chan, Dương, Tiểu Tam, Trương Dực đi tới ôm lấy Vũ Tôn. Không cần nói gì, chỉ cần trong lòng bọn chúng tự hiểu là được.
– Cún, Nhi. Còn hai người nữa, lại đây cho ta ôm nào.
Vũ Tôn ngây thơ nhìn Bảo Nhi và Cún đưa tay ra.
– Phi. Sắc lang.
Cún chu mỏ lên nhìn Vũ Tôn. Nhưng mà một màn tiếp sau làm mọi người há hốc miệng ra.
Nàng tiến tới, đưa tay ôm lấy Vũ Tôn.
Vũ Tôn choáng váng, ngây người.
Bảo Nhi, Dương, Chan, Tiểu Tam, Trương Dực kinh ngạc trợn mắt.

– Coi như thưởng cho ngươi vì đã chiến thắng hắn.
Cún ghé tai nói với Vũ Tôn sau đó buông hắn ra, nhảy chân sáo chạy mất dép.
– Ha ha ha. Tôn a, thật ganh tị quá đi.
Chan ôm bụng cười ngặt nghẽo, nói móc Vũ Tôn.
Vũ Tôn cười khổ. Xung quanh người hắn vẫn còn thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ của Cún. Một cảm xúc có chút khó tả trong lòng hắn.
– Bảo Nhi, còn ngươi.
Hắn nháy nháy mắt ranh mãnh nhìn Bảo Nhi.
– Phi. Đại sắc lang.
Dĩ nhiên Bảo Nhi không táo tợn như Cún. Nàng chỉ buông một câu sau đó quay đầu bước đi, nhưng mà trên môi nở một nụ cười khuynh nước khuynh thành.
Ở một góc xa xa, Thủy Linh đứng cạnh Thủy Tiên mỉm cười nhìn hắn sau đó quay đi.
– Viện trưởng, Đại Trưởng Lão.
Đột nhiên Vũ Tôn nhìn thấy Thiên Cương Viện trưởng tiến tới trước mặt hắn, bên cạnh là Hồn Thiên Đế. Hắn chủ động mở miệng chào hai người.
– Ngươi không sao chứ?
Thiên Cương Viện trưởng vẻ mặt quan tâm nhìn Vũ Tôn hỏi.
– Cảm ơn Viện trưởng quan tâm, ta rất tốt, không có chuyện gì xảy ra.
– Vậy là tốt rồi. Nếu cảm thấy không tốt chỗ nào hãy nói với ta hoặc Thiên Đế Đại Trưởng Lão nghe chưa.
– Vâng, Viện trưởng.
– Ta muốn gặp ngươi một lát, được chứ?
Thiên Cương Viện trưởng đưa ra một đề nghị chứ không phải như nhiều người khác sẽ mạnh mẽ ép buộc Vũ Tôn.

Vũ Tôn trong lòng mơ hồ đoán được ý định của Thiên Cương, nhưng không có lí do để từ chối nên gật đầu.
– Tất nhiên là được.
– Vậy đi theo ta.
Thiên Cương Viện trưởng phất tay. Vũ Tôn chỉ thấy hoa mắt một chút sau đó hắn mở mắt ra đã thấy mình ở một căn phòng xa lạ.
– Ngồi đi, đây là phòng của ta.
– Vâng, Viện trưởng.
Vũ Tôn tự nhiên ngồi lên một vị trí gần hắn.
– Không nhiều lời nữa, chắc ngươi cũng hiểu được ta muốn hỏi gì đúng không?
Thiên Cương nhìn Vũ Tôn nói thẳng vào vấn đề.
– Vì chuyện của Vương Bình?
– Đúng vậy.
– Xin lỗi Viện trưởng, nhưng mà lúc đó ta không thấy gì hết. Ta chỉ cảm thấy đau đớn khủng khiếp, gần như là người chết sau đó ánh sáng chói mắt từ đâu xuất hiện khiến ta không thể mở mắt được. Đến khi ta tỉnh lại đã thấy mọi chuyện kết thúc.
Vũ Tôn dĩ nhiên không thể đem Tiểu Thiên Sứ nói ra nên hắn ngay lập tức bịa ra một lí do thoái thác.
Nhưng mà Thiên Cương có vẻ không hề nghi ngờ, gật đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.