Vu Thị Khuynh Thần

Chương 28


Đọc truyện Vu Thị Khuynh Thần – Chương 28

Bên tai cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ khiến ta không thể không bước ra khỏi ảo cảnh ta đang tự lừa mình dối người nữa, mở to mắt, chống lại cặp mắt đen láy chỉ cách chừng hơn mười li, đối mặt sự thật: “Phu nhân, sớm a……”

“Phu quân, tỉnh?” Đôi mắt đen sáng ngời trong suốt bình tĩnh không gợn sóng, tuy rằng thanh âm khàn khàn mang chút gợi cảm khi vừa tỉnh dậy, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo chút gì đó không vui và như đang cố chịu đựng gì đó, đuôi chân mày cũng hơi hơi nhăn lại.

“Ân……” Bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, nghĩ có phải tư thế ngủ của mình quá khó coi hay không.

“……” Làm sao vậy, còn nhìn ta như vậy, chẳng lẽ ta ngủ chảy nước miếng, theo bản năng muốn rút móng vuốt từ ổ chăn ra để chùi chùi.

“Ngạch……” Móng vuốt bên dưới ổ chăn vừa động đậy liền cảm giác có chút không đúng. Giật giật, dưới bàn tay là một khối mềm mại, xoa nắn một chút…… Xúc cảm rất tốt……Mềm mại lại ấm áp……

“Phu quân……” Tướng quân đại nhân đỏ mặt xấu hổ hô nhẹ.

“Ngạch?” Chớp mắt vài cái, trên gương mặt trắng nõn hình như còn xuất hiện một mảng đỏ ửng.

“Phu quân, có thể lấy tay của người ra khỏi sao?” Cặp mắt sáng ngời trong suốt nhẹ nhàng chớp chớp, khuôn mặt cũng ngày càng đỏ ửng, nói xong còn khẽ cắn môi, sau đó đôi môi đỏ mọng khẽ mím.

“A?” Khó hiểu……

“A……” Kinh hách, vội vàng rút tay ra.

“Phu nhân, cái kia ta……” Mặt đột nhiên nóng hổi, hèn gì hồi nãy sờ lại có cảm giác thoải mái như vậy, cái này chính là…là ngực của tướng quân đại nhân a.

“Phu nhân, ta…… Ta không cố ý……” Sau khi thu hồi móng vuốt mới phát hiện hình như chân của mình cũng đang gác trên người người ta, hèn gì hồi nãy vẻ mặt nàng trông có vẻ không vui mà lại như cố chịu đựng.

Luống cuống tay chân ngồi dậy, khẩn trương giải thích: “Phu nhân, ta thật sự không cố ý, ta cái kia……” Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra……Rõ ràng tối hôm qua ngủ ta đã nằm sát vách……Vì cớ gì vừa tỉnh ngủ thì tay chân đã gác trên người người ta, thế thì cũng không nói, móng vuột còn đặt ngay bộ vị mẫn cảm như thế nữa chứ……

Tướng quân đại nhân cũng không thèm nhìn ta ta một cái, đỏ mặt ngồi dậy, kéo phẳng trung y trắng trên người, xốc chăn lên, vén tấm màn lụa mỏng rồi rời khỏi giường.

“Phu, phu nhân……” Nhìn bóng lưng của thân ảnh thon dài màu trắng, hình như vừa nãy tướng quân đại nhân hơi mím môi lại a, xong rồi……Không phải là nổi giận rồi chứ……


Kinh hồn táng đảm đứng lên, giũ thẳng quần áo rồi luống cuống tay chân mặc vào. Không biết có phải ảo giác hay không mà nhiệt độ trong phòng có vẻ thấp.

“Tiểu thư, người dậy rồi sao?” Đang lúc ngây người, tiếng đập cửa nhẹ nhàng của Thị Kiếm vang lên bên ngoài.

Nhìn thấy tướng quân đại nhân đang ngồi trước bàn trang điểm muốn đứng dậy mở cửa, vội vàng hô: “Phu nhân, để ta mở cho……”

Mở cửa phòng, Thị Kiếm mang theo hai tiểu nha hoàn đang bưng một ít này nọ đứng ngoài cửa, Thị Kiếm nhìn thấy ta thì hơi sửng sốt một chút: “Cô gia?”

“Thị Kiếm, sớm a……” Nở nụ cười nhẹ với các nàng, sao tự dưng mọi người trông có vẻ sợ hãi khi nhìn thấy ta vậy?

Thị Kiếm lại sửng sốt một chút, quay đầu nhìn sắc trời rồi mới trả lời: “Cô gia, sớm……” nói xong còn liếc mắt đánh giá ta một cái rồi mang người tiến vào.

Rửa mặt xong, ta ngồi chống cằm ở bàn nhìn tướng quân đại nhân vẫn còn đang buộc tóc. Từ đầu đến giờ, nàng vẫn trầm mặc không nói gì, mà ta cũng không dám đến bên cạnh giải thích với nàng.

“A……” Sắc mặt tướng quân đại nhân có vẻ như không được tốt lắm…… Đúng rồi, nghĩ đến hình ảnh tư thế ngủ của mình vừa nãy như một con bạch tuộc quấn chặt lấy tướng quân đại nhân, mà hình ảnh phản chiếu bên trong gương là một gương mặt tái nhợt, sao ta có thể quên được chứ, tướng quân nàng là phụ nữ có thai a……

“Phu nhân……” Bỏ qua tầm mắt của Thị Kiếm và hai tiểu nha hoàn khác, cọ đến bên người đại tướng quân cẩn thận hỏi: “Phu nhân, ngươi có khỏe không? Có thấy mệt chỗ nào không?”

Ba tiếng hít vào thật sâu,sau đó là một bầu không khí quỷ dị, tám con mắt mang theo theo cái nhìn nóng cháy lập tức tập trung lên người ta.

“Phu nhân?” Khẩn trương sờ sờ mũi, tướng quân đại nhân, ngươi đừng chỉ mím môi không nói gì a.

“Ta không sao ~” Giọng điệu thật bình tĩnh.

“A……” Không sao là tốt rồi, thở ra một hơi, xoay người đi ra tay, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi……

Sau khi tướng quân đại nhân rửa mặt xong, Thị Kiếm đột nhiên nói: “Tiểu thư, cô gia, trước đó không lâu lão gia sai người đến truyền lời, sau khi tiểu thư và cô gia tỉnh dậy hãy đến chính sản dùng điểm tâm……” Thị Kiếm nói xong liền nhìn ta một chút rồi nhìn về phía đại tướng quân.

“Vậy à……” Ta gật gật đầu, vụng trộm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của tướng quân đại nhân.


“Phu quân, chúng ta đi thôi!” Tướng quân đại nhân nhìn ta, thản nhiên nói, giọng nói ôn tồn vẫn êm ái như xưa.

“À, hảo ~” Gật gật đầu, tướng quân đại nhân như bây giờ cho thấy nàng đã tha thứ cho ta sao?

Một đường trầm mặc im lặng, không phải ta không muốn tìm đề tài để nói, nhưng ta lại không biết nên nói cái gì, mà sắc mặt tướng quân đại nhân lại cực kì bình tĩnh.

“Phụ thân ~” Chờ lúc ta và tướng quân đại nhân đến chính sảnh, Tư nguyên soái đã ngồi ngay ngắn bên trong rồi.

“Nhạc phụ đại nhân……” Ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng thân mình, thật cẩn thận cùng tướng quân đại nhân chào hỏi Tư nguyên soái.

“Đến đây, ngồi đi ~” Tư nguyên soái quét nhìn ta, nhưng khi ánh mắt đến trên người tướng quân đại nhân thì trở nên ôn hòa từ ái.

“Vâng ạ ~”Khẩn trương cùng đại tướng quân ngồi vào bàn.

Nguyên soái đại nhân quay đầu nhìn quản gia đứng hầu phía sau nói: “Quản gia……”

“Vâng, đại soái ~” Quản gia ứng hạ rồi đi ra ngoài, trong chốc lát lại mang theo vài tiểu nha hoàn bưng điểm tâm lên.

“Tiểu Vu ~” Nguyên soái đại nhân đột nhiên buông chén trên tay rồi nhìn ta hô.

“Nhạc phụ đại nhân ~” Vội vàng bỏ chiếc bánh bao trong tay xuống, ngồi thẳng người khẩn trương nhìn nguyên soái đại nhân.

Nguyên soái đại nhân bưng chén cháo trên bàn lên, quét nhìn ta một cái nói: “Ngươi thành thân cùng Thần nhi cũng đã gần nửa tháng, ngươi có từng nghĩ tới dự định trong tương lai?”

“Ngạch……” Theo bản năng nhìn tướng quân đại nhân, vấn đề này ta còn chưa nghĩ tới a, nên trả lời thế nào đây.


“Nghe nói vài ngày trước ở Thiên Hương lâu ngươi đã nhìn thấu được thân phận thật sự của nhóm Thực Nhân Tộc trà trộn vào Biên thành ~” Nguyên soái đại nhân nhìn bàn tay còn đang quấn băng tráng của ta nói.

“Ngạch……” Ngây người một chút, đúng là chuyện tốt thì không ra khỏi cửa mà chuyện xấu lại truyền xa vạn dặm, bất quá làm sao ta có thể giỏi đến nỗi nhìn thấu được thân phận thật của bọn họ chứ. Nhìn tướng quân đại nhân đang tao nhã uống cháo hoa, do dự suy nghĩ xem có nên nói chân tướng sự thật cho nguyên soái đại nhân biết không.

Nguyên soái đại nhân nhìn tướng quân đại nhân lại nói: “Tiểu Vu, trước kia ngươi có từng luyện qua võ nghệ bao giờ chưa?”

“Ngạch ~ Võ nghệ?” Vũ nghệ? Nếu nói vũ nghệ thì ~ nhớ hồi đó ta có đến sống chung với người Tây Tạng một khoảng thời gian, lần đó cũng học qua một đoạn vũ khúc của bọn họ.

*Vũ nghệ = múa. Vũ và võ là hai từ đồng âm khác nghĩa.

“Phụ thân, gần đây phu quân bị thương, việc này chúng ta sẽ bàn lại sau được không……” Rốt cuộc tướng quân đại nhân cũng buông chén cháo mở miệng.

“Ân ~” Nguyên soái đại nhân nhìn ta trầm tư một hồi, sau khi nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt tướng quân đại nhân mới không tình nguyện nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Tiếp theo đó, ta ăn trong cảm giác lo âu thấp thỏm, may mà sau đó nguyên soái đại nhân cũng không hỏi gì về dự định tương lai sau này nữa mà chỉ nói chút chuyện thường ngày cùng tướng quân đại nhân, sau đó lại thảo luận tiếp việc trong quân. Nguyên soái đại nhân sắp phải đi ra ngoài nửa tháng nên bảo chúng ta phải cẩn thận ứng phó đám người nhị hoàng tử đã lặng lẽ đến Biên thành.

Cuối cùng quản gia đại thúc bước vào báo cho nguyên soái đại nhân có đám người Lí tướng quân cầu kiến thì bữa điểm tâm một nhà ba người mới kết thúc ở đây!

Ăn xong điểm tâm, trên đường trở về, ta nhịn không được nhìn sang tướng quân đại nhân đang nhàn nhã bước đi bên cạnh ta hỏi: “Phu nhân, hôm nay nàng có bận gì không?”

Tướng quân đại nhân quay đầu nhìn ta, nhẹ nhàng lắc đầu hỏi:”Phu quân có việc gì à?”

“Ha ha, cũng không có gì……” Ngại ngùng cười cười với nàng: “Phu nhân, ngày hôm qua ta và đám người Thị Kiếm đến đại lao gặp những người Thực Nhân Tộc đó, ta đã nhờ Tư Hàn và Lí thiếu tướng quân bọn họ diễn một tuồng kịch, sau đó……” Ta vốn định hội báo chuyện này cho tướng quân đại nhân vào tối hôm qua, nhưng tự dưng quên mất.

“Ân ~” Tướng quân đại nhân thực bình tĩnh nhìn ta, cười nhẹ nói:”Việc này cứ theo ý phu quân làm là tốt rồi!”

“Ờ ~” Ta nghĩ rằng nếu nàng không phản đối thì cũng sẽ suy nghĩ rồi cho ta chút góp ý.

“Ta tin tưởng phu quân!” Tướng quân đại nhân đột nhiên nói.

“A ~”Ngơ ngác một chút, nhìn nàng khó hiểu, nàng đây là ý gì?

“Phu quân, hôm nay có bận gì không?” Tướng quân đại nhân mỉm cười nói sang chuyện khác.


Lắc đầu:”Không có? Phu nhân thì sao?” Ngay cả sườn mặt cũng dễ nhìn như vậy, hèn gì có bao nhiêu người chen nhau vỡ đầu cũng muốn ở rể phủ nguyên soái ~

“Ta cũng không ~” Dường như tâm tình tướng quân đại nhân bây giờ rất tốt.

“À!” Gật đầu, hèn gì hôm nay tướng quân đại nhân dậy trễ như vậy, nghĩ một hồi tới đoạn hai người tỉnh dậy, xúc cảm trên bàn tay, nét mặt già nua không khỏi nóng lên.

“Cái kia, phu nhân, trong thư phòng có bảng chữ mẫu không?” Dù sao cũng rãnh rỗi, không bằng đi luyện chữ một chút ~

“Ân?” Tướng quân đại nhân khó hiểu nhìn qua.

“Phu nhân ~” Bị nàng nhìn có chút xấu hổ, sờ sờ mũi:”Từ nhỏ đến lớn ta không có cơ hội dùng bút lông để viết chữ nên chữ của ta có chút khó coi, cho nên ta nghĩ……”

“Có ~” Tướng quân đại nhân gật đầu một cái, ánh mắt bình tĩnh, cũng không như tên Quan Vân Trường khi nghe được ta nói từ nhỏ đến lớn không có cơ hội dùng bút lông viết chữ thì tỏ vẻ thương hại.

“Phu nhân, nàng luyện chữ bằng cách nào?” Nghĩ đến những con chữ trên xe ngựa, nàng luyện thế nào mà chữ lại đẹp như vậy, trong mắt ta có thể so với thư thánh!

“Ân ~” Tướng quân đại nhân nở nụ cười, dưới cái nhìn chăm chú chờ mong không thôi của ta bèn nói: “Viết đi viết lại nhiều lần ~”

“A?” Cứ như vậy a? Không giống ai đó vì rèn luyện lực cổ tay mà cột vật nặng trên tay rồi cầm bút luyện chữ sao??

“Phu quân muốn luyện theo kiểu chữ mẫu nào?” Trong giọng nói thoải mái mang theo chút vui vẻ.

“……” Lắc đầu, không biết chữ nơi này có chia ra thành mấy kiểu viết như hành thư gì đó không…

“Vậy phu quân muốn học cách viết nào ~” Lần này còn cười khẽ ra tiếng.

“Ngạch……” Do dự một chút: “Ta muốn học cách viết chữ của phu nhân……”

“……” Ánh mắt nghi hoặc nhìn qua.

“Phu nhân, ngày đó là ta ngạch ~ trong lúc vô ý nhìn thấy chữ của phu nhân, cho nên……” Nét mặt già nua lại bắt đầu nóng lên.

“Hảo……” Bộ dạng như cười như không, ánh mắt dò xét chiếu qua, hại trái tim nhỏ bé của ta lại nảy lên loạn xạ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.