Đọc truyện Vu Thị Khuynh Thần – Chương 105: (Hoàn)
Cường địch bên ngoài, ta và đại tướng quân còn chưa kịp giải hết nỗi tương tư thì quân Bắc Nhung đã bắt đầu khiêu chiến công thành. Đại tướng quân thân là đại soái, không thể không rời đi biệt viện, một thân áo trắng tọa trấn quân trướng, bày binh bố trận thủ thành đồng thời mở cổng thành giao chiến với quân tiên phong Bắc Nhung.
Mà nay ta trở lại với danh nghĩa hôn phu của Tư đại tướng quân. Kẻ ở rể như ta tự nhiên là sẽ ở lại biệt viện vương phủ, nghiên cứu kỹ những quyển da dê mà đại tướng quân để lại,tập trung suy ngẫm, dựa theo nội dung trong quyển da dê mà bắt đầu đàm phán với gia tộc Quan thị vốn đang chống lưng cho đại Quan, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm tiếp tục cùng nhau hợp tác làm ăn.
Sau khi đại Quan biết thân phận ta đã trở lại như trước, nhất thời há hốc kinh ngạc, sửng sốt vài phút, sau khi giật mình tỉnh lại đã muốn bị ta kéo đến một bên cùng nghiên cứu những quyển da dê còn lại. Bên trong quyển da dê này đều là những dòng ghi chép tỉ mỉ và minh họa tinh tế về các mối quan hệ phức tạp giữa các thế lực trong triều và thân thế của những đại tướng thống lĩnh Bắc Nhung lần này.
Dưới sự uy hiếp bằng nắm đấm và ân cứu mạng thuở xưa kết hợp với dụ hoặc về hồi ức ba tháng ở chung với Thị Vũ, đại Quan cực lực hiến ân cần. Cả hai dành ra vài ngày để hiểu một cách thấu đáo về các mối quan hệ cũng như bối cảnh sau lưng của các đại tướng Bắc Nhung, sau khi thảo luận và thống nhất ý kiến, đại Quan bắt đầu điều động ” Niêm Can Xử ” của Quan gia thu thập tin tức kết hợp tung tin đồn nhảm xung quanh. Dưới sự đồng ý của đại tướng quân, lợi dụng mối quan hệ biết được qua quyển da dê, ta và đại Quan bắt đầu tiến hành công tác phá hoại châm ngòi ly giáng một cách thuận buồm xuôi gió, đặc biệt về phần trưởng công chúa bên kia lại càng phá lệ chiếu cố. Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên hài hòa êm ả, không còn tình trạng cứ năm ba hôm lại có một đạo thánh chỉ truyền tới.
Về Phong quân sư, sau khi nhận được tin tức của đại Quan đồn rằng Dạ đại gia ẩn cư trong Tuyết Sơn nào đó ở Bắc Nhung thì nháy mắt nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt âm trầm, nụ cười âm hiểm, thiếu chút nữa dọa sợ trái tim bé nhỏ của đại Quan. Rồi sau đó, vào lúc Bắc Nhung công thành, Phong quân sư nở nụ cười âm hiểm với những tướng sĩ Bắc Nhung đang tiến công,chức năng của hai trăm bộ giáp đặc biệt được nàng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Đánh lén, cướp bóc, vui đến quên cả đất trời. Hôm nay ra ngoài đánh lén một doanh nào đó của Bắc Nhung, ngày mai lại cướp một ít lương thảo của Bắc Nhung, rồi ngày hôm sau lại bắt trộm một ít ngựa của Bắc Nhung……
Mà ta, nhiệm vụ quan trọng mỗi ngày là nấu cơm cho đại tướng quân, một ngày ba bữa đưa cơm. Lúc rãnh rỗi sẽ cùng đại Quan, Phong quân sư và một đám công tượng(thợ thủ công)tụ lại với nhau nghiên cứu cải tiến các loại vũ khí. Để chống lại kỵ binh, các loại vũ khí gây sát thương mạnh nhằm vào kỵ binh như câu liêm có thể giật ngã chân ngựa hoặc liên nổ (nỏ liên hoàn)….đều được chúng ta nghiên cứu và chế tác.
Về đại tướng quân, từ lúc bắt đầu cố thủ trong quân trướng, dưới sự thuyết phục mạnh mẽ của ta, nàng bắt đầu thực hiện nguyên tắc ra trận không cần mặc áo choàng, “mỗi người đều là chiến sĩ, tướng soái không chỉ là một chiến sĩ cao cấp”,. Mà trên thực tế, dưới sự bày mưu hợp kế của đại tướng quân, kết hợp với phi vụ đánh lén cướp bóc của Phong quân sư âm hiểm gian trá, không đến mười ngày đã khiến đội tiền trạm công thành của Bắc Nhung tan tác không còn một móng. Bắt đầu nhổ trại, thu phục Biên thành.
Hành quân nhàm chán là lúc lặng yên ngồi trong xe ngựa cùng đại tướng quân uống trà trò chuyện, nghe đại tướng quân kể một ít về quá khứ của nàng. Bắt đầu từ việc phụ thân nàng nắm quyền cao chức trọng nhưng muốn lui về ở ẩn, dưới âm mưu tranh đấu của hoàng quyền mà mẫu thân nàng sớm qua đời, dưới sự an bài của mẫu thân mà đại tướng quân bình an rời khỏi phân tranh nhờ vào danh nghĩa bái sư học nghệ, lúc tiến vào sư môn lại bắt đầu một đoạn khúc mắc với vị giả biểu ca Diệp Văn lúc này là đại tướng Bắc Nhung. Dạ đại gia truy sát, Phong quân sư xả thân cứu giúp cuối cùng trúng phải kịch độc của Dạ đại gia. Cùng lúc đó ta cũng kể cho đại tướng quân nghe vì sao mình lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, kể chút trải nghiệm trong cuộc sống, kể vài chuyện thú vị nơi quân doanh Biên thành, kể chút chuyện vui về cái chảo bảo bối gia truyền của ta……
Lúc đại tướng quân bận rộn, ta liền cùng đại Quan và Phong quân sư tiếp tục thảo luận về sức sát thương của máy bắn đá. Có khi lại tụm lại nghiên cứu về những ghi chép thân thế của các vị đại tướng Bắc Nhung trên quyển da dê, rồi cùng nhau vạch lên chiến lược đánh lén cướp bóc.
Thời gian hành quân và công thành chậm rãi trôi qua, dưới mưu kế sớm thực hiện của đại tướng quân, Biên thành đã trở thành một tòa thành trống khi quân Bắc Nhung chiếm lĩnh.Mà phía bắc Lan Giang, dưới sự chỉ huy của Phong quân sư, Thực Nhân Tộc đã bị hai trăm tinh binh tập kích, hoàn toàn bị tiêu diệt. Cứ thế, vào lúc đại quân bắt đầu dùng máy bắn đá cải tiến công thành, Phong quân sư đã muốn dẫn đội quân hai trăm tinh binh cộng thêm ba ngàn kỵ binh lướt qua Lan Giang, mượn đường Thực Nhân Tộc tiến vào lãnh thổ Bắc Nhung, bắt đầu quậy phá.
Đại tướng quân một thân khôi giáp bạc, chiến bào trắng, vẻ mặt lạnh nhạt kéo cương ngựa đứng trước đại quân công thành, giương cung bắn chết tướng thủ thành Bắc Nhung đang đứng trên thành, lấy này làm hiệu lệnh tấn công, bốn quả cầu lửa, mặt ngoài chứa đầy gai nhọn, bốn quả cầu gai lửa nổ tung trên tường thành chính là hiệu lệnh tổng tiến công.
Một cuộc chiến giằng co, đôi bên đều thiệt hại binh tướng, nhưng đánh càng lâu, đại tướng quân lại càng trở nên bình thản. Trừ ngày đầu tiên rút tên bắn chết một tướng thủ thành khi quân đội công thành, những ngày sau đại tướng quân lại khôi phục trạng thái ở lì trong quân trướng bày mưu tính kế. Thậm chí dành ra thời gian lệnh cho ba vị tiểu tướng quân từng luận võ với ta đi huấn luyện kỵ binh, luyện tập các loại chiến thuật dùng câu liêm kéo ngã chân ngựa kết hợp liên nổ linh tinh gì đó mà chúng ta nghĩ ra. Thậm chí có lúc nhàn hạ còn cùng ta cầm bản đồ nghiên cứu những nơi non xanh nước biếc cảnh đẹp phong tình.
Chiến sự giằng co, thời gian kéo dài hơn một tháng, cho đến khi tin tức bên Phong quân sư truyền đến, đại tướng quân mới lại điều binh khiển tướng, cùng Phong quân sư nội ứng ngoại hợp bắt đầu tiến công trên toàn mặt trận.
Mười ngày sau, cửa nam Biên thành bị phá, Biên thành đoạt lại. Đại quân vào thành, đại tướng quân bắt đầu trở nên nhàn rỗi, quân vụ đều giao hết cho ba vị tiểu tướng quân xử lý. Đối với việc đại quân có thừa thắng xông lên hay không, đại tướng quân cũng không thèm để ý, chỉ lệnh cho thuộc hạ viết một tin báo về cho những người trong Hoàng thành kia. Bởi vì Thị Vũ mang một tin về — lão hoàng đế bệnh nặng, vị trí thái tử treo lơ lửng. Dưới sự trợ giúp của những tên gian tế Bắc Nhung mà đại tướng quân cố tình lưu lại, các vị vương tử bắt đầu ám sát lẫn nhau để tranh giành ngôi báu; Trong triều, các đại thần sốt ruột án binh bất động; Trưởng công chúa vội vàng giúp vua cha và em trai cân bằng thế lực khắp các nơi, thu phục khống chế những người nắm giữ binh quyền chủ chốt trong Hoàng thành.
Trở lại phủ tướng quân quen thuộc ở Biên thành, đại tướng quân rãnh rỗi ở cùng một kẻ nhàm chán là ta, việc thích làm nhất mỗi ngày là lười biếng nằm dài trên nhuyễn tháp trong ngôi đình được xây bên hồ, cùng nhau đọc sách và thảo luận về các danh lam thắng cảnh.
“Khuynh Thần, cảnh ở Giang Nam có vẻ không tệ……” Nghe đại tướng quân nhắc tới cảnh sắc Giang Nam.
“Ân ~” Đại tướng quân buông bản đồ địa hình được chế tác tinh tế trong tay xuống:”Vu Thị từng nói rằng nếu rời khỏi đây sẽ tìm một nơi có cảnh sắc yên bình nên thơ để ẩn cư đúng không?”
“Ngạch?” Hơi sửng sốt, nhìn tấm bản đồ đại tướng quân đặt ở một bên, gật gật đầu:”Đúng vậy.”
“Nếu rời khỏi nơi này, đi ẩn cư, Vu Thị định sẽ làm gì?” Đại tướng quân nói rồi nhìn qua.
“Mua một mảnh đất lớn, làm một tiểu địa chủ, thu ít tô thuế để sống, lúc nhàm chán sẽ ra ngoài du ngoạn……” Địa chủ vẫn là giấc mộng của ta……
Đại tướng quân nhìn ta, cười khẽ nói:”Cái này, ngược lại không tệ.” Nói xong mở bản đồ ra, chỉ vào một vị trí:”Như vậy, Vu Thị thấy Xuân thành thế nào, nghe nói một năm bốn mùa như xuân, rất thích hợp với tính sợ lạnh của Vu Thị.”
Chớp chớp mắt, ý đại tướng quân là chuẩn bị rời khỏi nơi này, theo ta ẩn cư, làm một địa chủ an nhàn?
“Ân, làm địa chủ.” Đại tướng quân nhìn ra tâm tư của ta, cười nói.
“A ~” Thì ra là thật, vội vàng cao hứng gật đầu:”Hảo!” Trong lòng ngọt như mật.
Sau đó, ta bắt đầu kiểm kê lại toàn bộ tài sản của mình, rồi cùng đại Quan hỏi thăm địa thế và giá cả đất đai ở Xuân thành.
Sau khi thu phục Biên thành nửa tháng, ba ngàn tướng sĩ theo Phong quân sư tiến đánh địa giới Bắc Nhung bình an về thành, duy độc thiếu người dẫn đầu là Phong quân sư, phó tướng lĩnh ý chỉ mang về một phong thư báo rằng người đã ở lại Tuyết Sơn, nơi ẩn cư trước kia của Dạ đại gia.
Lúc quân đội Bắc Nhung tập kết ngoài thành bắc, nghe nói lão hoàng đế đang bệnh nặng trong Hoàng thành kia chỉ kịp di ngôn truyền ngôi cho trưởng công chúa rồi băng hà. Đại hoàng tử vì cứu trưởng công chúa mà trọng thương hôn mê, mà bốn vị hoàng tử còn lại bắt đầu chính thức xâu xé lẫn nhau tranh đoạt ngôi vị. Trong Hoàng thành hỗn loạn, lòng người hoang mang.
Nghe tin như thế, đại tướng quân chỉ thản nhiên quét mắt qua dòng chữ nhỏ tình báo, nói với Thị Vũ và Tư Hàn một câu cứ theo kế hoạch mà làm rồi quăng việc này sang một bên không thèm để ý.
Nửa tháng sau, Thị Vũ truyền tin đến, trưởng bối ở Hoàng thành đã ra khỏi thành an toàn, đang trên đường đến Xuân thành. Một tháng sau, bên kia Hoàng thành truyền đến thông cáo nữ đế đăng cơ.
Thánh chỉ ban ra, lập tức nghênh chiến quân đội Bắc Nhung.
“Khuynh Thần, sáng nay ta hái không ít rau sống, trưa nay mình ăn sủi cảo rau sống được không?” Nói xong ta nhìn chăm chú đại tướng quân một thân khôi giáp bạc trắng.
“Hảo ~” Đại tướng quân cười gật gật đầu.
“Ân ~” Cố gắng bày ra nụ cười thoải mái nhất, dùng sức gật đầu.
Ánh mắt đại tướng quân mang ý cười nồng đậm, nhìn ta một cái rồi xoay người rời đi.
“Tiểu Vu, ngươi không ra ngoài sao?” Đại Quan ngó đầu vào tò mò hỏi.
“Không được ~” Ta còn phải làm sủi cảo.
“Kia ~” Đại Quan lo lắng đi tới.
“Không có việc gì, trưa nay ăn sủi cảo, ta đi chuẩn bị một chút.” Cái tên đang giễu võ giương oai ngoài thành kia từng là sư huynh của đại tướng quân, cũng là thủ phạm đã hại chết mẫu thân của đại tướng quân……
“Chờ chút, ta cũng đi ~” Đại Quan theo đến.
“Giờ làm gì?” Đại Quan vừa xắn tay áo vừa hỏi.
“Rau sống ~” Ta giơ tay chỉ rổ rau sống để trên bàn.
“Ân, không sai ~” Đại Quan, bưng rổ rau nói:”Ta phụ trách rửa rau.”
“Ân, vậy ta đi đun nước ~” Khi đại tướng quân về sẽ muốn tắm một chút.
Cùng đại Quan ở phòng bếp bận rộn, người rửa rau, người cán bột; Dùng sức cán mỏng cục bột dày; Lớp vỏ sủi cảo phải đủ mỏng đủ đều. Chỉ là lâu không làm nên không quen tay, cán mãi vẫn chưa đạt được lớp bột vừa ý.
Sau khi đun nước xong, nước nguội dần, sau đó lại tiếp tục đun. Cục bột có dày thế nào cũng phải cán mỏng mới thôi. Sau khi cùng đại Quan gói hết đống sủi cảo, ước chừng toàn bộ sủi cảo đã chất kín hết mặt bàn dài ba thước rộng hai thước.
Đại Quan bước ra ngoài nhìn sắc trời nói:”Tiểu Vu, mặt trời đã lên cao.”
“Ân, Đại Quan, ngươi thêm củi vô lò trước đi, ta xách nước ấm về phòng đã.” nói xong, đề cập qua hai cái mộc dũng, bưng nồi nước đã được nấu sôi đổ vào một thùng gỗ.
“Tiểu Vu?” Đại Quan lo lắng đi tới.
“Không có việc gì, Đại Quan, đại tướng quân không có việc gì !” nói xong, tiếp tục đổ nước.
Lúc xoay người, thấy vẻ mặt đại Quan vẫn còn lo lắng bèn cười nói:” Đại Quan, Thị Vũ theo sát đại tướng quân, cũng không có việc gì ~~ đúng rồi, hình như nước đun hơi nóng, ta phải xách thêm mấy thùng nước lạnh vào mới được.”
Sau khi đổ hết nước ấm vào bồn tắm, ta tiếp tục đến giếng xách nước lạnh về. Lúc xách thùng thứ năm vào phòng tắm, bên cạnh bồn tắm có thêm một dáng người thanh mảnh quen thuộc đang trút bỏ y phục.
“Khuynh Thần ~” Nhìn không chớp mắt.
“Ân!” Đại tướng quân xoay người, mỉm cười.
……
“Vu Thị, ta muốn tắm~”
“Cùng tắm ~” Siết chặt hai tay, bước qua giúp đại tướng quân cởi bỏ bộ trung y trắng còn lại trên người nàng, vừa làm vừa nói:” Hồi nãy xách nước ra một thân mồ hôi, bẩn chịu không nổi.” Giúp đại tướng quân xong, sau đó lại” tự lực cánh sinh ” lột sạch chính mình.
“Ngô……”
……
Hồi lâu sau
“Vu Thị, từ hôm nay trở về sau, Tư Khuynh Thần xem như đã chết trận sa trường.” Đại tướng quân miễn cưỡng dựa vào lòng ta, sắc mặt phấn nộn, đáy mắt mị hoặc.
“Ân, không lâu sau đó, trong Xuân thành sẽ xuất hiện một gia chủ họ Tư!”
“Vì sao lại là họ Tư mà không phải họ Vu?” Ngữ điệu biếng nhác mang theo ý cười.
“Bởi vì ta là tới ở rể, sớm đã theo họ Tư của phu nhân nhà ta, hơn nữa, về sau ta cũng cần nhờ phu nhân nhà ta nuôi dưỡng đây!”
Toàn Văn Hoàn