Vu Thần Kỷ

Chương 39: Nghịch tập


Đọc truyện Vu Thần Kỷ – Chương 39: Nghịch tập

Trong lòng Cơ Hạo một mảng hỗn loạn.

Giáp trụ trên thân chiến sĩ Già tộc, còn có thể dùng kinh nghiệm kiếp trước kiếp này của hắn để giải thích. Nhưng ba con nhện kim loại công nghệ tinh mỹ tuyệt luân, hành tẩu như gió, linh hoạt nhạy bén này làm Cơ Hạo hoàn toàn không thể lý giải.

“Ha ha, mọi rợ chính là mọi rợ. Chưa từng gặp tạo vật xuất sắc như vậy nhỉ? Ô, đem ngươi bán lấy một cái giá tốt, Huyết Nha đoàn chúng ta có thể mua thêm hai con ‘Kiếm Phong Tri Chu’ cấp Hoàn Mỹ, về sau hành tẩu ở rừng rậm Nam hoang sẽ càng thoải mái càng thuận tiện thêm.”

Chiến sĩ Già tộc cầm trọng thuẫn mã kiếm nhìn ra Cơ Hạo chấn động cùng mê mang, không khỏi đắc ý chỉ vào ba con nhện kim loại thổi phồng: “Này, tiểu gia hỏa, đây là Kiếm Phong Tri Chu, con rối chiến đấu Tu tộc đại tượng sư tỉ mỉ rèn, tốc độ rất cao, phòng ngự không tồi, lực sát thương phạm vi lớn thực sự khiến người ta hài lòng, hành động ở rừng rậm Nam hoang loại địa hình phức tạp này là thích hợp nhất.”

“Thác Phách, ngươi cũng lắm lời quá.” Trong khoang bụng tách ra của con nhện kim loại,thanh âm âm lãnh truyền đến.

Theo thanh kim loại khẽ ma sát, một cái cầu thang kim loại chậm rãi từ trong khoang bụng thò ra, một nam tử trẻ tuổi dáng người cao gầy gầy yếu quấn chặt trường bào trên thân, chậm rãi đạp cầu thang đi ra.

Cơ Hạo nhìn nam tử thanh niên đi ra, kinh hãi mở to mắt nhìn.


So sánh với hai chiến sĩ Già tộc kia, thanh niên chỉ thấp hơn bọn hắn độ cao hai gang tay, nhưng vóc dáng hắn cực kỳ cao gầy gầy yếu, thoạt nhìn lưng hắn thậm chí còn không to bằng cánh tay của hai chiến sĩ Già tộc.

Da hắn trắng nõn, giống như cực phẩm dương chi ngọc, trắng gần như trong suốt, khuôn mặt càng mang theo một sự tuấn mỹ tà dị, giống như bức tượng chế tác tinh xảo, tuấn mỹ không giống nhân loại. Trường bào trên thân hắn cũng đặc biệt hoa lệ, Cơ Hạo liếc một cái là nhìn ra chất liệu trường bào này là tơ lụa phẩm chất cực cao, hơn nữa chọn dùng công nghệ cực kỳ phức tạp, ở trên trường bào màu tím nhạt dùng sợi tơ năm màu phác họa ra hoa văn trăm hoa phức tạp.

Ở trong rừng rậm Nam hoang quần áo chủ yếu đều là dùng da thú chế thành, vật như vải nguyên thủy đều cực kỳ trân quý, đột nhiên nhìn thấy một cái trường bào xa hoa vô cùng như vậy, Cơ Hạo đột nhiên có một loại cảm giác thời không thác loạn.

Càng làm lông tơ toàn thân Cơ Hạo dựng thẳng, là trên trán thanh niên, ở mi tâm hắn, một con mắt dựng thẳng so với hai con mắt bình thường của hắn lớn hơn cả một vòng. Con mắt dựng thẳng linh động linh hoạt ở trong hốc mắt mi tâm đảo loạn, trong con ngươi mơ hồ có từng vòng phong ảnh màu lam màu lục đang lóe lên.

“Ba… ba mắt?” Cơ Hạo kinh ngạc nhìn thanh niên.

“Ừm, có gì kỳ quái sao?” Ba con mắt của thanh niên đồng thời nheo lại, lạnh lùng đánh giá Cơ Hạo: “Làm chiến lợi phẩm của ta, tiểu gia hỏa, thái độ của ngươi nên càng thêm kính cẩn một chút, ví dụ như nói, nếu ngươi hiện tại quỳ xuống, ta có thể cho ngươi bớt chịu một chút đau khổ.”

Cau mày, thanh niên rất không vui chỉ vào Cơ Hạo: “Ngươi đây là ánh mắt gì? Ngươi cảm thấy ta là quái vật sao? Thật ra theo ý ta, ngươi mới là dị tộc rõ đầu rõ đuôi, người dã man chưa khai hóa, người nguyên thủy ngu xuẩn, dơ bẩn, khỉ vượn rừng rậm xấu xí, thối hoắc!”


Chán ghét bĩu môi, thanh niên phất phất tay: “Thác Phách, Thác Ngạo, còn thất thần làm gì? Đem tiểu tử này trói lại. Chúng ta có thể dùng hắn để uy hiếp phụ thân hắn… Khác với hai gã Đại Vu vừa mới thăng cấp kia, ta nghĩ các ngươi cũng không muốn đối mặt một Đại Vu có thâm niên dốc hết chiến lực chứ?”

Ba con Kiếm Phong Tri Chu tốc độ hành tẩu cực nhanh, chúng nó sau khi lao khỏi rừng rậm, trong mấy nhịp thở đã xâm nhập Lãnh Khê cốc. Đợi thanh niên ba mắt đã đứng ở trước mặt Cơ Hạo, trong rừng rậm phía sau mới có một đội ngũ hơn hai trăm người xông ra.

Toàn bộ một đội ngũ này do tráng hán hình thể cường tráng, khí chất dũng mãnh tạo thành, chiều cao bọn họ đều ở trên hai thước, làn da ngăm đen giống như sắt đen, tay trái cầm khiên, tay phải nắm chặt đại đao trọng phủ các loại binh khí kim loại, trên người mặc hộ giáp đơn giản giáp trụ kim loại đúc thành.

Những người này bộ pháp mạnh mẽ, lúc hành động rõ ràng là ba người một tổ đan xen yểm hộ lẫn nhau đi tới, nhất cử nhất động đều lộ ra một hương vị tinh anh huấn luyện tốt. Bọn họ theo sát ba con Kiếm Phong Tri Chu xâm nhập Lãnh Khê cốc, lớn tiếng hô quát chỉ huy đám dã man kia, lấy ra dây thừng sợi mây bện bắt đầu trói chặt các chiến sĩ Hỏa Nha bộ bị thương ngã xuống đất.

Thanh niên ba mắt nghe được động tĩnh phía sau, theo bản năng quay đầu nhìn một cái, đề cao thanh âm lớn tiếng hạ lệnh: “Những người già yếu kia giết hết, lãng phí lương thực là chuyện đáng xấu hổ. Toàn bộ tinh tráng trói hết lại, chúng ta lần này có thể bán lấy một cái giá tốt.”

Thác Phách, Thác Ngạo ở trong khoảng thời gian cực ngắn cũng đem lực chú ý đặt ở trên người một đội nhân mã này.

Cơ Ưng, Cơ Lang bị thương nặng, Cơ Hạo lại chỉ là một tiểu oa nhi Vu Nhân Cảnh, Thác Phách, Thác Ngạo cho dù cẩn thận nữa, tỉ mỉ nữa, ở giờ khắc này cũng không khỏi thả lỏng cảnh giác.


Cơ Hạo buông tay thả Cơ Ưng, Cơ Lang không ngừng hộc máu, hai tay hắn kết ấn, quát khẽ một tiếng chân ngôn chú ngữ, mặt đất dưới chân Thác Phách, Thác Ngạo đột nhiên biến thành bùn lầy, hai người trở tay không kịp hú lên quái dị trực tiếp lâm vào bùn lầy nháy mắt ngập đầu.

Thanh niên ba mắt nghe thấy hai chiến sĩ Già tộc chìm vào bùn lầy phát ra tiếng ‘ọc ọc’, hắn hoảng sợ quay đầu, giống như gặp quỷ nhìn Cơ Hạo.

Mắt kép ba con Kiếm Phong Tri Chu được khảm hồng bảo thạch hiện lên hồng quang chói mắt, chúng nó nhảy dựng lên, chi thật dài mang theo tiếng xé gió chói tai hướng ngực Cơ Hạo đâm xuống. Kiếm Phong Tri Chu tốc độ công kích nhanh kinh người, nhanh đến mức Cơ Hạo cũng không thể thấy rõ động tác chi của chúng nó.

Nhưng Cơ Hạo căn bản không để ý phòng ngự, thân thể Nha Công cấp tốc bành trướng, trong chớp mắt đã khôi phục kích cỡ bản thể, ngọn lửa nhiệt độ kinh người từ trong mỗi một cái lông chim của Nha Công phun ra, cánh chim to lớn đánh ra một đòn thật nặng, ba con Kiếm Phong Tri Chu đồng thời phát ra tiếng vỡ vụn đáng sợ văng đi rất xa.

Ánh lửa hừng hực, Kiếm Phong Tri Chu bị cánh chim Nha Công đánh bay bị lửa thiêu, trong chớp mắt đã cháy một mảng đỏ bừng, không bao lâu liền biến thành một bãi nước thép rải khắp nơi.

Nha Công bay lên trời, hai cái móng vuốt thật lớn hung hăng hướng đầu thanh niên ba mắt chụp xuống.

Thanh niên ba mắt thất kinh ngẩng đầu, trong con ngươi ở mi tâm một mảng phong ảnh màu lam màu lục hiện lên, ‘Vù’ một tiếng vang lớn, từ trong mắt dựng thẳng ở mi tâm hắn phun ra một cột gió màu xanh to bằng ngón cái, cột gió nhỏ bé trong chớp mắt bành trướng đến kích cỡ mười mấy trương, vô số phong đao ở trong cột gió cấp tốc xoay tròn ma sát xay sát.

Cột gió bao lấy thân thể Nha Công, sức gió thật lớn đem Nha Công thổi lên cao ước chừng mười mấy dặm. Vô số phong đao cát thân thể Nha Công, đem lông chim của nó so với tinh cương còn cứng hơn kéo đến mức đốm lửa tung tóe.


Đột nhiên có huyết tương cực nóng từ trên cao rơi xuống, Nha Công thế mà bị cột gió trong mắt thanh niên ba mắt phun ra đả thương.

Trong bùn lầy phía sau truyền đến tiếng gầm gừ phẫn nộ muốn điên, Thác Phách, Thác Ngạo hai gia hỏa này ở trong bùn lầy vồ lung tung, nhưng trong bùn lầy không chỗ để mượn lực, bọn hắn trong chốc lát căn bản không thể từ trong vũng bùn thật sâu giãy dụa đi ra!

Cơ Hạo phát hiện điểm yếu lớn nhất của chiến sĩ Già tộc—— bọn hắn chỉ có lực lượng thân thể mạnh mẽ vô cùng, nhưng bọn hắn tựa như trừ lực lượng thân thể, thì không nắm giữ bất cứ thuật pháp, thần thông nào.

Từ một cái cực đoan đi hướng một cái cực đoan khác, chiến sĩ Già tộc chỉ có mỗi thân thể mạnh mẽ, như vậy thanh niên ba mắt trước mắt thì sao?

“Giết!” Cơ Hạo rít gào một tiếng trầm thấp, thân thể hắn nổ tung, hóa thành vô số đốm lửa hướng thanh niên ba mắt bắn nhanh. Trong nháy mắt tiếp theo Cơ Hạo xuất hiện ở phía sau thanh niên ba mắt, hai tay kết ấn, một đòn dốc toàn lực đặt ở lưng thanh niên ba mắt.

Ba con mắt của thanh niên ba mắt hầu như từ trong hốc mắt lồi ra, há mồm một dòng suối máu phun ra xa mấy chục bước, lục phủ ngũ tạng thiếu chút nữa bị một quyền này của Cơ Hạo chấn động tới mức phun ra.

“Khốn kiếp!”

Trong tiếng gầm gừ phẫn nộ, Thác Phách, Thác Ngạo rốt cuộc chìm xuống đáy, hai chân bọn hắn ở đáy hố bùn lầy cứng rắn dùng sức đạp, rốt cuộc mượn được sức nhảy lên trời, nặng nề đáp xuống trên mặt đất cứng rắn bên cạnh hố bùn lầy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.