Vu Thần Kỷ

Chương 1902: Đi xa (1)


Đọc truyện Vu Thần Kỷ – Chương 1902: Đi xa (1)

Pháo hoa ba tháng, chim bay cỏ mọc dài.

Trên ruộng, vô số nông dân đang vất vả cần cù chăm sóc hoa màu; trên đồng cỏ đàn gia súc chậm rãi hành tẩu, giống như đám mây bay to lớn phiêu đãng ở trên hải dương màu xanh lục; trên bầu trời, có chiến sĩ cưỡi ác điểu phiêu diêu qua, tiếng kêu bén nhọn của tọa kỵ xé rách tầng mây, dẫn tới không ít đứa trẻ trên mặt đất đều ngẩng đầu cười vui, truy đuổi.

Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh sóng vai đứng cạnh một dòng sông lớn, nhìn các bóng con thuyền trên sông.

Có người đánh cá buông câu, đang câu lên một con cá lớn dàu mấy thước, người đánh cá lớn tuổi lớn tiếng hô hào, thiếu chút nữa bị con cá lớn ra sức giãy dụa kéo xuống nước; phía sau người đánh cá già một thiếu niên cường tráng lao vút đến, nhoáng cái chế trụ mang cá, đem con cá lớn kịch liệt quẫy kia xách lên thuyền đánh cá, sau đó một quyền đánh ngất.

Thiếu niên này, thế mà lại là thực lực Đại Vu đỉnh phong, nhưng nhìn khuôn mặt non nớt của hắn, hắn nhiều nhất cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi!

Đại Hạ sau khi lập đỉnh, khí vận nhân tộc cường thịnh, trong mấy năm ngắn ngủn, tốc độ sinh sản tăng trưởng của nhân tộc tăng vọt, thiên tài tuấn ngạn trong tộc nhân trẻ tuổi cũng xuất hiện ùn ùn, thực lực tổng hợp của nhân tộc đang lấy một loại tốc độ đáng sợ không ngừng tăng lên.

Đặc biệt sau khi Cơ Hạo trảm tuyệt ba vị khai thiên thánh nhân tới từ bên ngoài kia, lực lượng khí vận kỳ dị trên người bọn họ tản mát ra dung nhập nhân tộc, xu thế quật khởi của nhân tộc càng là một bước lên trời, ngắn ngủn mấy năm biến hóa khiến Cơ Hạo cùng Tự Văn Mệnh đều cảm thấy kinh ngạc run rẩy!

“A thúc, đừng nói ta không chịu làm việc, thật sự là… Nợ nhân tình, phải trả!” Cơ Hạo lười biếng nhìn Tự Văn Mệnh, tùy tay đem một quyển trục da rồng to lớn đưa qua: “Vậy, Vu Điện phân chia chế độ tổ chức chín đại điện đường, còn có đại vu nhân tộc lấy cửu đỉnh kiểm tra thực lực bình định tiêu chuẩn, cùng với quy tắc cân bằng đại quyền của Nhân Hoàng và đại quyền của Vu Điện, tất cả ở đây rồi.”


Dùng sức chỉ chỉ đầu, Cơ Hạo nhìn Tự Văn Mệnh hét lớn: “Vắt hết óc đó, a thúc, ngươi cho rằng mấy thứ này dễ cân nhắc ra như vậy sao? Nhất là, ta đi rồi, long tộc, phượng tộc cũng phải dọn đi khỏi Bàn Cổ thế giới, thiên đình này…”

Ngẩng đầu lên nhìn nhìn trời, Cơ Hạo đè thấp thanh âm: “Về sau thiên đình sẽ là Đông công, Tây mỗ cầm quyền, nhưng tinh quân đầy trời đều là Vu Thần nhân tộc ta, một số ý tưởng của ta đều viết ở trong này, ngài cân nhắc mà làm đi!”

Tự Văn Mệnh nghiêm nghị tiếp nhận quyển trục da rồng, hắn lặng lẽ thở dài nói: “Thật phải đi? Không lưu lại giúp ta? Đại Hạ, còn có rất nhiều chuyện phải làm.”

Cơ Hạo không hé răng, chỉ cười ‘Hì hì’.

Có thể làm sao bây giờ? Có thể lưu lại sao? Đã đáp ứng hư ảnh rồi! Tuy chuyện hắn mời Cơ Hạo hỗ trợ không khó, lại cực kỳ hao phí thời gian, càng là việc phải xem vận khí, đáp ứng rồi, phải làm thôi!

Nhìn khuôn mặt Cơ Hạo đầy ý cười, Tự Văn Mệnh bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh mắt thâm thúy, giống như hai thanh kiếm sắc bén, như muốn đâm xuyên qua một mảng vòm trời này: “Được rồi, ngươi mang đi một nhóm người, cũng là dòng dõi nhân tộc ta. Ở ngoài Bàn Cổ thế giới, còn có nhiều thế giới phấn khích như vậy… Chờ thế cục Đại Hạ ổn định, a thúc cũng dẫn một nhóm người ra ngoài đi một chút, dạo chơi chút.”

Cơ Hạo kinh hãi nhìn Tự Văn Mệnh: “A thúc, ngươi muốn làm gì?”

Tự Văn Mệnh cũng cười ‘Hì hì’, hắn rất vui vẻ nói: “Vì nhân tộc ta, đương nhiên là phải tận khả năng, đem cờ xí Đại Hạ ta, cắm khắp một khoảng tinh không này.”


Vang lớn ‘Keng’ một tiếng, Hiên Viên Kiếm ở bên hông Tự Văn Mệnh kịch liệt nhảy lên, khôn cùng kiếm ý tràn ngập, dẫn tới Bàn Cổ Kiếm cũng ở bên hông Cơ Hạo kịch liệt chấn động lên.

Tự Văn Mệnh và Cơ Hạo đồng thời ra tay khẽ vỗ chuôi kiếm, lúc này mới đem hai thanh thần binh hiếu chiến trấn an được.

Tự Văn Mệnh cười nói: “Đám dị tộc đó có thể tiến vào, chúng ta đương nhiên cũng có thể đi ra ngoài! Tương lai, sẽ có Phục Hy Thánh hoàng, Thần Nông Thánh hoàng, Hiên Viên Thánh hoàng tọa trấn nhân tộc, vĩnh trấn Bàn Cổ, người khác, đều sẽ cùng nhau đi ra ngoài với a thúc ta!”

Cơ Hạo âm thầm gật đầu.

Phục Hy Thánh hoàng cơ trí thánh minh, có thể trù tính chung toàn cục.

Thần Nông Thánh hoàng ôn hòa thuần hậu, có thể củng cố lòng người.

Hiên Viên Thánh hoàng cương mãnh quyết đoán, có thể chinh chiến thiên hạ.

Ba người liên thủ tọa trấn nhân tộc, hẳn có thể củng cố thế cục Đại Hạ, khiến nhân tộc không có nỗi lo.


Càng quan trọng hơn là, sau một phen kinh biến kia của mấy năm trước, Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, Vũ Dư đạo nhân còn có hai vị giáo chủ tất cả đều bị thương nặng, tất cả đều đóng cửa đàn tràng toàn tâm toàn ý tu tâm dưỡng tính.

Trừ Oa Linh, đám Thánh hoàng, tiên hiền nhân tộc dùng Kỳ Nguyện Tế Đàn tấn thăng thánh vị, lấy vô lượng công đức dung hợp đại đạo, bọn họ chính là chí cường giả của Bàn Cổ thế giới. Mà Oa Linh lại là thần hộ mệnh của Đại Hạ, còn có cái gì phải lo lắng đâu?

Có lẽ, tương lai có thể chuyện đáng lo lắng, nhưng mà chuyện tương lai sao…

Thời điểm Tự Văn Mệnh cũng phải mang theo đại quân nhân tộc lao ra khỏi Bàn Cổ thế giới, thống lĩnh ức vạn Vu Thần chinh chiến vô số dị thế giới, tương lai… Ai nói rõ được chứ?

Đứng ở cạnh dòng sông lớn, Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh nói liên miên rất nhiều rất nhiều, Cơ Hạo vẫn thản nhiên cười, nhưng sắc mặt Tự Văn Mệnh lại đã biến hóa nhiều lần, nhiều thời điểm, hắn rất ngưng trọng cúi đầu trầm ngâm, càng có một số thời điểm, hắn lấy ra bút mực, đem lời Cơ Hạo nói gắt gao ghi tạc trên quyển trục da rồng.

Đã mấy ngày như thế, Cơ Hạo và Tự Văn Mệnh vẫn luôn đứng ở bờ sông…

Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu vui vẻ của Man Man: “Cơ Hạo, Cơ Hạo, đồ đạc đều chuẩn bị xong rồi. Man Man đem hầm rượu của a cha dọn trống rồi, còn có sư phụ ủ rượu tốt nhất của Chúc Dung bộ đều đã mang theo, a nha nha, còn có rất nhiều rất nhiều đồ, đều chuẩn bị xong rồi.”

Gió sông thổi đến, Thiếu Ti mái tóc dài bay múa đứng ở trên một ngọn đồi xa xa, cười tủm tỉm nhìn Man Man sôi nổi hướng Cơ Hạo chạy tới.

Nhìn Man Man hoạt bát vui vẻ, Tự Văn Mệnh đột nhiên nở nụ cười: “Còn nhớ, năm đó ở Nam Hoang lần đầu gặp ngươi… Thật không ngờ, cuối cùng cứu Bàn Cổ thế giới, lại là ngươi!”


Cơ Hạo nặng nề thở dài một hơi, hắn dùng sức vỗ vỗ ngực mình cười khổ nói: “Bàn Ngu biến thành lỗ đen bị phong ấn trong cơ thể ta, Tam Bành cũng ngủ say trong linh khiếu của ta, Nguyên Thủy Ma Tôn cũng phong ấn ở trong lòng ta, cứu xong Bàn Cổ thế giới… Toàn thân ta đều là tà ma, ngẫm lại xem, ta phải xa chạy cao bay, đỡ cho ngày nào mấy kẻ đó đột nhiên bừng tỉnh, lại gặp phải phiền toái!”

Tự Văn Mệnh cười, Man Man dùng sức nhào vào trong lòng Cơ Hạo.

Cơ Hạo ôm Man Man, nhìn Tự Văn Mệnh trong ánh mắt mang theo ý lo lắng nồng đậm, cười nói: “A thúc không cần lo, chờ ta… Chờ ta hoàn thành chuyện ta đã hứa hẹn kia, toàn bộ của Bàn Ngu đều đã biến thành của ta, Tam Bành cũng thế, Nguyên Thủy Ma Tôn cũng thế… Sẽ có người đối phó bọn họ.”

Tự Văn Mệnh nhìn Cơ Hạo một cái thật sâu, dùng sức vỗ bờ vai của hắn một phát: “Như thế, lên đường bình an!”

Cơ Hạo cười, hắn đưa tay chộp một phát ở trên thân Bàn Cổ Kiếm, chỉ nghe một tiếng nổ vang, hư ảnh một cây rìu to bằng ngón cái bị hắn từ trong thân kiếm lấy ra. Đem phủ ảnh nho nhỏ này đưa cho Tự Văn Mệnh, Cơ Hạo cười nói: “Đây là một điểm bổn nguyên đại phủ của khai thiên thánh nhân Bàn Cổ sử dụng, a thúc đem nó ôn dưỡng ở trong cửu đỉnh, vô luận là bố trí Cửu Châu kết giới, hay là dùng để ứng đối kẻ địch, chung quy sẽ hữu dụng.”

“Dùng thêm một ít tiên thiên thần liệu nuôi nấng nó, nói không chừng, tương lai Đại Hạ sẽ có một thanh thần binh trấn áp khí vận, tóm lại là tốt.”

Vỗ vỗ đầu Man Man, Cơ Hạo nghiêm nghị hướng Tự Văn Mệnh cúi đầu hành một lễ, sau đó xoay người sải bước rời khỏi, không quay đầu nhìn thêm một cái nào nữa.

Man Man cười ha ha hướng Tự Văn Mệnh vái một cái, vội vàng đuổi theo Cơ Hạo.

“Cơ Hạo à, Cơ Hạo, chúng ta sắp đi ra ngoài chơi sao? Mang nhiều người như vậy đi ra ngoài à? Nha, chúng ta có phải sắp giống đám dị tộc kia, đi rất nhiều rất nhiều thế giới, đánh nhau với rất nhiều rất nhiều người, sau đó cướp địa bàn của bọn họ, cướp đồ của bọn họ hay không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.