Vu Thần Kỷ

Chương 1829: Sơ thí phong mang


Đọc truyện Vu Thần Kỷ – Chương 1829: Sơ thí phong mang

Thật sự là Thương Tâm đ*o nhân đã cứu Long Mẫu và Khổ Trúc sơn chủ.

Cơ Hạo bày ra kiếm trận, chỉ có Bàn Cổ Chung, Bàn Cổ Kiếm, Thiên Địa Kim Kiều ba món chí bảo lơ lửng hư không, phát ra vô lượng hào quang chiếu rọi khắp trời. Trừ ba món chí bảo, trong kiếm trận hào quang ảm đạm, nguyên từ lực tràng vô hình vô tích, từng đạo kiếm quang xuyên qua hư không, mắt thường cũng không thể dễ dàng phát hiện.

Trừ phi Thương Tâm đ*o nhân hung hăng lao đầu vào kiếm trận, tốc độ hành động chợt chậm đi gấp trăm lần, ngàn lần, khiến Long Mẫu nhìn ra một tia manh mối, lấy tập tính tính tình của Long Mẫu, nàng tất nhiên theo sát Thương Tâm đ*o nhân lao đầu vào.

“Kiếm trận!” Khổ Trúc sơn chủ méo méo miệng, lộ ra một vẻ mặt nghĩ lại mà kinh.

Năm đó Vũ Dư đạo nhân chỉ một kiếm, đã thiếu chút nữa chặt đứt toàn bộ gốc trúc già của hắn, triệt để phá hỏng đạo cơ của hắn, từ đó về sau, hắn đối với kiếm của Vũ Dư đạo nhân đã có cảm giác sợ hãi cực lớn. Cơ Hạo là môn nhân của Vũ Dư đạo nhân, lại ở nơi này bày ra một tòa kiếm trận không biết tên, cái này giống như người vừa mới bị rắn cắn đột nhiên thấy được một sợi dây thừng…

Đó là từ cảm giác thống khổ đáy lòng đến thân thể đều rùng mình không ngừng.

Long Mẫu thì âm trầm cười lên: “Thằng nhãi, có thể có kiếm trận gì lợi hại? Đơn giản là giả thần giả quỷ…”


Long Mẫu còn chưa dứt lời, Cơ Hạo chỉ tay, Tiên Thiên Nguyên Từ Lưỡng Nghi Sinh Tử kiếm trận vô thanh vô tức khuếch trương ra, tiên thiên nguyên từ lực tràng khẽ cuốn đi, đem nàng và Khổ Trúc sơn chủ đồng loạt cuốn vào trong trận.

‘Keng’ một tiếng chuông ngân, từng đạo hỗn độn khí từ trên trời giáng xuống, đem toàn bộ kiếm trận bao vây lại giống như một con gà. Bầu trời, mặt đất đục ngầu không chịu nổi, chỉ có từng đạo hỗn độn quay cuồng dây dưa. Ở trong hỗn độn, nguyên từ lực vô hình vô tích lại sôi trào dâng gào thét lui tới, thân thể Long Mẫu, Khổ Trúc sơn chủ, Thương Tâm đ*o nhân đồng thời cứng đờ, tất cả động tác đều chậm lại.

Nhất là Thương Tâm đ*o nhân người đầu tiên chủ động xâm nhập kiếm trận da mặt càng căng lên, hung tợn nhìn Cơ Hạo cách chỉ mấy chục dặm.

Vẻn vẹn mấy chục dặm khoảng cách, ngày thường Thương Tâm đ*o nhân tùy ý một bước có thể vượt qua, nhưng giờ này khắc này, Thương Tâm đ*o nhân chỉ cảm thấy trên người như đè ép mấy vạn ngọn núi, xung quanh thân thể còn có vô số cánh tay lực lượng mạnh mẽ gắt gao kéo thân thể hắn, các loại lực đạo kỳ dị vặn vẹo, mạnh yếu khác nhau lôi kéo hỗn loạn, khiến hắn đi lại càng thêm khó khăn.

Ước chừng thời gian mười mấy nhịp thở, Thương Tâm đ*o nhân chỉ đi ra bảy tám bước, mỗi một bước cũng chỉ có tầm nửa thước khoảng cách. Càng làm hắn tức giận hơn là, hắn dốc hết toàn lực đi ra bảy tám bước, cự ly hắn cách Cơ Hạo không chỉ chưa tới gần, ngược lại càng xa hơn một chút.

Bầu trời ấp ủ màu đen mơ hồ, mặt đất trào ra màu trắng mờ nhạt, hai màu đen trắng chợt đan xen, trong hư không một luồng hàn quang đột ngột xuất hiện.

Tòa Tiên Thiên Nguyên Từ Lưỡng Nghi Sinh Tử kiếm trận này cực ác Vũ Dư tự tay luyện chế, rốt cuộc lần đầu tiên triển lộ ra sự sắc bén. Trong nháy mắt kiếm quang xuất hiện, Thương Tâm đ*o nhân kinh ngạc giận dữ đan xen mắng một tiếng, lá cờ vải trắng trong tay rung lên, mấy chục hư ảnh mặt người hàn khí âm u tiếng la khóc kinh thiên động địa chợt ghép lại với nhau, chắn trước mặt hắn.


Kiếm quang màu đen như cá bơi khéo léo lướt qua vô thanh vô tức đảo qua hư ảnh những mặt người kia, chỉ nghe một tiếng rú thảm, mấy chục cái hư ảnh mặt người tà khí thâm trầm bị một kiếm chém nát, hủy diệt đại đạo chất chứa trong kiếm quang đem hư ảnh những mặt người đó triệt để hủy diệt, Thương Tâm đ*o nhân rống giận một tiếng, trên lá cờ phướn trong tay hắn đột nhiên có thêm một vết rách dài ba thước, so với sợi tóc còn mảnh hơn.

Tà khí âm u không ngừng từ trong cây cờ phướn trào ra, cực lực chữa trị mặt cờ.

Nhưng từng tia khí tức sắc bén dị thường trên vết rách này không ngừng phun trào, mặc cho Thương Tâm đ*o nhân thúc dục lá cờ phướn, một tia vết rách đó cấp tốc mấp máy, lại chậm chạp không thể khép lại. Không chỉ có thế, càng có mảng lớn sương mù dinh dính màu xám trắng không ngừng theo vết rách phun trào ra, mắt thấy mấy chục gương mặt vặn vẹo vẽ trên lá cờ phướn dần dần ảm đạm xuống, linh quang mặt ngoài lá cờ phướn cũng dần dần tiêu tán.

“Đáng chết!” Thương Tâm đ*o nhân hét giận dữ một tiếng, lá cờ phướn này là trọng khí căn bản hắn tính mạng giao tu, bị phá một vết rách nhìn như bé nhỏ không đáng kể như vậy, lại tổn hại rất nhiều nguyên khí của hắn, Thương Tâm đ*o nhân đau lòng thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt.

“Đạo hữu để ý, Thê Hoàng Phiên đó của ngươi chuyên đả thương nguyên thần người ta, hại tinh phách người ta, chính là là linh hồn đại đạo bí bảo, không phải tấm khiên áo giáp, ngươi có thể nào dùng nó đi chắn kiếm quang của kiếm trận?” Khổ Trúc sơn chủ ở một bên không nhìn được nữa, vội vàng mở miệng nhắc nhở: “Đạo hữu cho dù khinh thường thằng nhỏ này hơn nữa, nhưng cũng phải nhớ, hắn dù sao cũng là đệ tử của Vũ Dư đạo nhân!”

Trên da mặt căng thẳng của Thương Tâm đ*o nhân nổi lên một tia đỏ ửng.


Không phải vậy sao, lá cờ phướn này của hắn chuyên môn truy phong bộ ảnh, ngầm khống chế nguyên thần, dùng để tổn hại nguyên thần tinh phách của người khác là ác độc nhất. Nhưng bắt đầu từ khi thiên địa sinh thành Thê Hoàng Phiên này, chưa từng nói nó có công hiệu của ‘tấm khiên’, ‘giáp trụ’!

Thương Tâm đ*o nhân dùng nó đi chắn kiếm, lại làm bị thương Thê Hoàng Phiên, cái này không phải vấn đề lá cờ phướn, mà là Thương Tâm đ*o nhân hắn ở trong nháy mắt đó đầu óc nhúng nước rồi.

Hừ lạnh một tiếng, tay trái Thương Tâm đ*o nhân nhoáng lên, một cái chén bát tròn xoe phun ra hoàng quang mơ hồ từ trong tay hắn bay ra, toàn thân cái chén bát tạo hình phong cách cổ xưa dùng hoàng ngọc chế thành, mặt ngoài mơ hồ có thể thấy được hư ảnh vài ngọn núi lóe lên, hoàng quang nặng nề dị thường hóa thành một màn hào quang dày tới mấy trượng, đem Thương Tâm đ*o nhân chụp chặt chẽ ở phía dưới.

Thương Tâm đ*o nhân cười lạnh một tiếng: “Bách Sơn Bát này của ta chính là…”

Còn chưa dứt lời, một đạo Vũ Dư Thần Lôi của Cơ Hạo tiếp tục đánh về phía Bàn Cổ Kiếm, chỉ nghe tiếng ‘Ong ong’, ‘Xẹt xẹt’ không dứt bên tai, từng đạo kiếm quang vô hình vô tích được nguyên từ lực tràng cấp tốc tăng tốc, nháy mắt xé rách hư không hướng Thương Tâm đ*o nhân chém tới.

Khi kiếm quang sắp chém đến trên màn hào quang màu vàng Bách Sơn Bát phát ra, Cơ Hạo ý niệm khẽ động, đột nhiên hướng cây cầu ánh sáng màu vàng Thiên Địa Kim Kiều biến thành vắt ngang hư không chỉ chỉ. Mấy chục đạo kiếm quang chợt nhảy lên một lần, trực tiếp xuyên thấu màn hào quang màu vàng của Bách Sơn Bát, lập tức xuất hiện ở trước mặt Thương Tâm đ*o nhân.

Lực lượng sinh tử chuyển hóa, một luồng khí tịch diệt hủy diệt làm người ta tuyệt vọng ập vào mặt.


Thương Tâm đ*o nhân một lần này thật sự sắc mặt trở nên thê thảm. Gương mặt hắn vặn vẹo thét to khàn cả giọng: “Tiểu nhi, ngươi dám…”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe tiếng ‘Phập’ không dứt bên tai, nguyên từ lực tràng như vô số sợi dây thừng mười phần co dãn, lôi kéo các đạo kiếm quang vô hình lui tới xuyên qua ở trong ngoài cơ thể Thương Tâm đ*o nhân, mắt thấy thân thể Thương Tâm đ*o nhân bị bổ ra những cái lỗ thủng trong suốt, sương mù máu bắn tung tóe, rú thảm không dứt, trong chớp mắt ngắn ngủn, Thương Tâm đ*o nhân đã bị kiếm quang đánh vỡ thành một mảng huyết khí mờ mịt.

Long Mẫu, Khổ Trúc sơn chủ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Thương Tâm đ*o nhân không mạnh về gân cốt, tu là linh hồn bí thuật thuần khiết, chuyên lấy các loại bí pháp quỷ bí tuyệt luân tổn hại thần hồn người khác, thủ đoạn tàn nhẫn nhất. Người thường căn bản chưa thấy mặt hắn, đã bị hắn đánh cho hồn phi phách tán.

Vạn vạn không ngờ tới, một kiếm trận không biết tên của Cơ Hạo, thế mà lại vừa mới giao thủ, đã trực tiếp chém pháp thể của Thương Tâm đ*o nhân!

Một tiếng rú thảm phóng lên cao, thần hồn Thương Tâm đ*o nhân phá vỡ sương mù máu xông ra. Hắn lớn tiếng quát: “Thằng nhãi Cơ Hạo, ngươi dám…”

Một đạo kiếm quang đen nhánh đột nhiên xuất hiện, từ đỉnh đầu thần hồn Thương Tâm đ*o nhân một mực xuyên thấu lòng bàn chân hắn.

“Giết ngươi một lão heo chó, có gì không dám? Dong dài cái gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.