Đọc truyện Vũ Tập Ân – Chương 9: Đi học a
Sáng sớm khi mặt trời đã treo lơ lửng giữa tầng không ngáp ngắn ngáp dài, chim cũng hót đến khàn cả tiếng, nông dân đã ra đồng làm được nửa buổi, kẻ đi buôn cũng đã kiếm được ít lời lãi, quan viên đã lục đục đi về làm việc thì hoàng đế bệ hạ của Đông Vũ quốc vẫn nằm ôm bé con đang ngủ trong lòng.
Thấy bé động đậy, dụi dụi đầu vào ngực mình, đôi mắt trong vắt đen láy chớp chớp mắt khó hiểu nhìn mình. Đông Vũ bệ hạ mỉm cười, hôn lên trán bé.
“ Sớm, Ân Nhi.”
“ Sớm an, Phụ hoàng.”
Không đợi bàn tay lang sói nào đó bế xuống để tranh thủ ăn đậu hủ, Vũ Tập Ân cố gắng tụt xuống giường bằng đôi chân ngắn nhỏ xinh của mình.
“ Tiểu Cầm, Tiểu Kì.”
Sáng nay không ăn được đậu hủ, Vũ Nhiên Lãnh đáng thương hề hề nhìn bé con đang mặc quần áo.
“ Ân Nhi a~, sao hôm nay đi đâu sớm thế.”
Liếc mắt xem thường lão cha mình, Vũ Tập Ân tự cài nút áo rồi ngồi để Tiểu Cầm vấn tóc cho mình.
“ Phụ hoàng a, hôm nay Ân Nhi đi học.”
“ …”
Liếc liếc thấy lão cha biểu hiện dị thường, Vũ Tập Ân chớp chớp mắt, cười cười nói.
“ Chẳng lẽ phụ hoàng không muốn Ân Nhi đi học a.”~
“ A~ Không phải. Ân Nhi con bé a. Để lớn rồi đi học.”
Bế bế bé con vào lòng, phẩy tay sai bọn nô tài đi chuẩn bị thiện. Vũ Nhiên Lãnh tranh thủ ăn đậu hủ.
Kéo kéo bàn tay con sói qua một bên. Vũ Tập Ân chu miệng bất mãn.
“ Sáu tuổi phải đi. Ân Nhi nhờ ơn phụ hoàng đã lỡ mất 2 tuổi, chẳng lẽ giờ lại không đi hay sao a.”
Thấy nhắc đến “ công lao” của mình, Vũ Nhiên Lãnh giật mình lái sang chuyện khác.
“ A~ Tại Ân Nhi đi học, phụ hoàng hảo nhớ mà, ở chơi với phụ hoàng vài năm nữa a.”
Nhìn khuôn mặt con sói gian xảo trước mắt, Vũ Tập Ân thấy nghi ngờ. Bỗng dưng lão cha hay bỏ mình đi làm đại sự này lại diễn màn “ tình thương mến thương “ này a.
“ Thiên nhi hôm nay cũng đi học. Ân Nhi muốn đi cùng Thiên Nhi.”
“ Lý do chính đấy à?” – Vũ Nhiên Lãnh phát tán mùi dấm chua khắp phòng.
“ Ân.”
“ … ”
“ =.= ”
“ Không cho Ân Nhi đi.”
“ Phụ hoàng a.”
Vũ Tập Ân đến phát khóc. Ai nói lão cha mình lãnh khốc, ai nói hắn vô tình, ai nói hắn …. Bộ dạng hắn bây giờ lại như hài tử thế này. Vũ Tập Ân thật muốn cắn chết người trước mặt.
Không thèm để ý, Vũ Tập Ân quay người đi về phía Thái học viện. Tiểu Thanh và Tiểu Qúy cũng chạy theo chủ tử mình. Chỉ để lại bình dấm chua một người ở Vũ Long điện.
Vũ Nhiên Lãnh sắc mắc hắc ám, trong đầu đang suy nghĩ kế quăng Vũ Thừa Thiên đi đâu xa xa một chút, hảo hảo là xa đến mức Ân Nhi của hắn không đi theo được a.~
Ai~ thôi đi, nếu để Vũ Thừa Thiên kia đi xa, không phải Ân Nhi sẽ cắn xé mình sao. Vũ Nhiên Lãnh chán nản quay người lại, phân phó người mang y phục đến, hắn cần ra phủ học sĩ một chuyến.
Ách~ hình như hắn đã quên điều gì….
( Anh đã quên điều rất quan trọng =]~ Ăn giấm nhiều mà quên mục đích ban đầu a~~~ Ha ha ha. Anh sẽ phải trả rá =]]~~ )
Vũ Tập Ân tung tăng đến An Thường cung đốn Vũ Thừa Thiên rồi đi đến Thái học viện. 20 năm kiếp trước cả già cuộc đời hắn để dành cho việc học và học. Bây giờ hắn cũng phải học. Hắn đã khăng khăng đòi đi học. Đừng hiểu lầm hắn ham học hỏi. Chẳng qua vì nghe nói Thiên nhi hôm nay phải đi, sợ sẽ bị những kẻ xấu xa bắt nạt nên hắn mới đi cùng. Chứ nếu không, hắn tình nguyện ở nhà. Hắn biết thời này đi học hắn sẽ được “ chiếu cố” tận tình, việc gì cũng sẽ được báo thẳng đến độc nhất “ phụ huynh” nhà mình.
Đang mải suy suy nghĩ nghĩ thì hắn cũng cất bước vào đến trước cửa Thái học viện. Tiểu Thanh và Tiểu Qúy cùng hai thái giám theo hầu Vũ Thừa Thiên cung kính từ biệt bọn họ. Quy định của Thái học viện là các hoàng tử, hoàng tôn đi học không được phép mang theo người hầu cận. Nghĩa là sẽ tự mình lo liệu tất cả mọi thứ a. Hắn cũng không mấy quan tâm. Cũng chỉ như học bán trú thời trung học của hắn thôi a.
Dắt tay Thiên nhi đi dọc theo hành lang dài dẫn đến viện, Vũ Tập Ân nhìn ngó cảnh vật xung quanh. Thật đẹp, thật thanh nhã. Cảnh trí phối hợp đơn giản nhưng không đơn điệu. Nó vẫn tạo thành sự cao quý, trang nhã của cung điện hoàng gia, nhưng không xa hoa đến mức phô trương khó nhìn. Vũ Thừa Thiên nắm chặt tay ca ca mình. Cậu vui sướng cười tít. Cuối cùng cậu cũng có thể đi học, còn có thể nắm tay ca ca đi cùng. Thật hạnh phúc a.~
Hai người đến hơi sớm nên trong lớp chỉ có vài người. Những người này không mặc trang phục dành riêng cho hoàng tử, nên chắc chỉ là con cháu nhà quan lại quyền quý. Thấy Vũ Tập Ân, những tên này há hốc mồm kinh ngạc sững sờ. Phải để cho hắn lườm một cái sắc bén mới rụt đầu lại. Hừ hừ. Vũ Tập Ân hảo sinh khí. Hắn thật bực mình. Kiếp trước hắn được cho là vô cùng handsome cùng manly. Trong trường Đại Học, hắn đi đến đâu cũng làm cho các nữ sinh chao đảo, hồn phiêu phách lạc. ( Nguyệt: gió đâu mà to thế này ) Vậy mà kiếp này hắn sinh ra với khuôn mặt “ xấu xí” như vậy. Khuôn mặt hắn dù mới 8 tuổi nhưng thập phần giống nữ tử. Mắt to đen láy, đôi môi hồng anh đào , mũi thanh cao, mái tóc đen dài mượt được vấn cẩn thận bằng một cái trâm ngọc. Mái tóc dài đen nhánh phủ xuống đôi mi thanh mảnh càng làm hắn trở nên tuyệt mĩ. Phi, tuyệt mĩ cái gì. Khuôn mặt đáng nhẽ trên người nữ tử thì lại xuất hiện ở trên người hắn. Thì là phế vật, phế vật hiểu không. Nhiều lần soi gương hắn chỉ muốn cấu xé nó ra. Hắn không hiểu. Mẫu phi hắn dù ôn nhu nhưng chỉ là xinh đẹp đôi chút, nói nàng đệ nhất thiên hạ thì là nói quá, nàng chỉ thanh tú thôi. Còn lão cha hắn tất nhiên là rất đẹp, nhưng nếu theo di truyền của y thì hắn phải mắt phượng mày kiếm chứ. Sao lại ra cái dạng này. Đôi khi hắn nghĩ, có lẽ do hắn đột biến gen.
Mải nghĩ nghĩ, Vũ Tập Ân không để ý có người ngồi trước mắt mình nhìn say sưa. Khi hắn thất thần xong, thấy phía trước là 1 kẻ mặc y phục hoàng tử, đầu đôi kim quan, khoảng chừng 10 tuổi có hơn, mắt nhìn hắn chăm chú, nước miếng chảy ròng ròng. Vũ Tập Ân nhíu mày, đưa cái khăn của mình cho y.
“ Lau nước miếng đi.”
Tên trước mặt chớp chớp mắt, lao vào ôm hắn.
“ Oa, tiểu mĩ nhân a~. Ta chưa bao giờ gặp được người nào đẹp như ngươi a.”
Vũ Tập Ân bị “ sàm sỡ” muốn đẩy đẩy tên láo xược kia ra. Nhưng khí lực của hắn vốn không đủ. Trước kia ở lãnh cung hắn ăn uống đơn giản, lại sinh ra đã hơi yếu nên sức đẩy tên ôn thần này ra là không có. Đang loay hoay nghĩ cách thì thấy Vũ Thừa Thiên cạp một miếng lên tay tên ôn thần kia.
“ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…”
Tiếng thét chói tai, tên “ ôn thần” giật tay ra, nhìn qua Vũ Thừa Thiên. Y ngồi xuống nhéo nhéo má Vũ Thừa Thiên
“ A, bé con. Không được cạp ca ca nga~.”
“ Không cho ngươi khi dễ ca ca ta.”
Vũ Thừa Thiên phùng má trợn mắt đứng trước che cho Vũ Tập Ân. Cậu nhận định đây là người xấu, khi dễ ca ca.( Thế phụ hoàng em là người gì, đại ác lang a =]~ )
Vũ Tập Ân khẽ cười, kéo kéo Vũ Thừa Thiên ngồi xuống. Khi cả ba đang giằng co thì một kẻ khác sáp vào. Người này cũng mặc y phục hoàng tử.
“ Ngũ đệ ạ, ta nói ngươi đừng dùng ánh mắt của lang mà nhìn vào các đệ đệ ấy nga~. Nếu không ai mà dám đến gần ngươi.”
“ Nhị ca, huynh đừng chen vào. Nhìn huynh cũng chẳng kém lang là mấy.”
Hai kẻ còn ỳ xèo cãi vã, bỏ qua Vũ Tập Ân một bên. Hắn đành bất đắc dĩ hỏi.
“ Hai ngươi là ai a?”
Hai kẻ kia ngừng cãi nhau, quay sang bổ nhào sang bên Vũ Tập Ân.
“ Ta là Vũ Mộc Tuyết, ngũ ca của đệ đệ a.”
“ Ta là Vũ Vịnh Lâm, Nhị ca yêu yêu của đệ nga.”
Thấy hai kẻ ngả ngón trước mắt, Vũ Tập Ân bỗng thấy phía trước đời đi học của hắn thật u ám.