Vu Sư

Chương 24


Đọc truyện Vu Sư – Chương 24


Lúc Vu Miểu Miểu về đến nhà đã gần chín giờ.
Quý Lãng ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách, không có mục đích mà dùng điều khiển đổi kênh, rõ ràng Vu Miểu Miểu đã mở cửa đi vào, anh lại như không nhìn thấy gì vậy.
Rõ ràng là tức giận.
“Tướng công, tôi về rồi.” Vu Miểu Miểu lại không nhận ra, sau khi thay giày thì rất phấn khởi chạy tới, muốn thể hiện thành quả kiếm tiền hôm nay của mình: “Mặc dù tốn thời gian hơn tôi nghĩ nhiều, nhưng mà tôi đã kiếm được tiền.”
“Thật sao? Lợi hại như vậy, khẳng định kiếm rất nhiều?” Quý Lãng giễu cợt nói.
Một học sinh mới tốt nghiệp cấp ba như Vu Miểu Miểu, có thể tìm được công việc gì, vào quán cơm rửa chén giúp người ta, một tháng 3500 sao?
“Tôi chỉ lấy tiền đặt cọc, số còn lại phải qua hai ngày nữa, đối phương nói phải bán nhà mới có thể đưa tôi.

Đây là khoản tiền kiếm được đầu tiên sau khi tôi gặp tướng công, muốn cho tướng công tiêu.” Cô đang trên đường trở về đã nghĩ kỹ, kiếm tiền phải nuôi tướng công, đương nhiên cho tướng công tiêu.

Nói xong, Vu Miểu Miểu bèn cầm điện thoại chuyển một trăm nghìn vừa mới kiếm được đến tài khoản WeChat của Quý Lãng.
“Tiền đặt cọc chỉ có một trăm nghìn, mấy ngày nữa chắc còn hai trăm mấy chục nghìn.” Vu Miểu Miểu vừa đắc ý vừa cảm thán nói: “Người của thành phố Hải thật có tiền, tôi định một tháng kiếm đủ ba trăm nghìn, không ngờ một ngày đã kiếm được.”
Quý Lãng nghe thấy tiếng điện thoại nhắc nhở, biết Vu Miểu Miểu chuyển khoản tiền kiếm được đầu tiên cho mình, anh vốn không định xem, kết quả vừa nghe có hơn một trăm nghìn, lập tức hơi khó tin.

Anh cầm lấy điện thoại, mở WeChat của mình, quả nhiên thấy biên bản thay mặt nhận một trăm nghìn tệ.
Quý Lãng như nghe thấy tiếng mình bị tát, vang “chát chát chát”~~
Không phải 3500, là một trăm nghìn, hơn nữa còn là tiền đặt cọc, số còn lại còn có hai trăm mấy chục nghìn.
Đợi đã, vừa rồi Vu Miểu Miểu nói gì: “Cô mới nói, số tiền còn lại, người ta phải bán nhà đưa cô?”
“Đúng vậy.” Vu Miểu Miểu gật đầu.
“Cô làm gì, phải khiến người ta bán nhà?” Không lẽ vì chứng minh mình có thể kiếm nhiều tiền, con bé này đã làm chuyện gì vi phạm pháp luật.

Mộng Yểm  như anh đã khiến cảnh sát chú ý, chẳng lẽ Vu Miểu Miểu cũng muốn tham gia, chuyện này cũng phải đồng vợ đồng chồng sao?
“Tôi làm một vụ làm ăn với cô ta.” Vu Miểu Miểu trả lời.
“Làm ăn gì?” Cô mới đến thành phố Hải mấy ngày, còn có thể làm ăn.
“Làm ăn của tộc Vu chúng tôi.” Với Vu Miểu Miểu mà nói, Quý Lãng là chồng tương lai của cô, đến hai mươi tuổi cô nhất định phải lấy về nhà, là một nửa mà cô phải chung sống một đời, cho nên dù Quý Lãng hỏi cái gì, Vu Miểu Miểu cũng sẽ thành thật trả lời, cho dù là bí thuật của tộc Vu bọn họ: “Tôi dùng bí thuật của tộc Vu, giúp chị gái mắc bệnh hiểm nghèo lấy lại sức khỏe…”
Tiếp Vu Miểu Miểu nói đại khái quá trình của vụ làm ăn này với Quý Lãng một lần.
Quý Lãng càng nghe càng kinh ngạc, anh biết Vu Miểu Miểu có loại bí pháp chữa trị, hai lần trước cơ thể của anh khó chịu, chính là Vu Miểu Miểu dùng chúc phúc của vu sư trị khỏi, nhưng mà người bị bệnh hiểm nghèo, không sống được bao lâu, cũng có thể làm được sao?
Bởi vì thân phận của Mộng Yểm, Quý Lãng cũng hiểu rõ đôi chút về chuyện của giới huyền học, quả thật người của giới huyền học có vài huyền thuật, ví dụ như tính toán bát quái, đuổi quỷ trừ ma, vẽ bùa bình an bùa sức khỏe gì đó.

Nhưng bình thường những năng lực này đều sẽ có hạn chế, như bùa bình an và bùa sức khỏe mà nói, tác dụng của bùa bình an chủ yếu ở chỗ phòng không xuất hiện nguy hiểm, ví dụ như báo hiệu trước, hoặc là lúc xảy ra nguy hiểm thì bớt bị thương.
Tác dụng của bùa sức khỏe càng đơn giản hơn, phần lớn là thông qua bùa chú để người bình thường dồi dào tinh thần, sức đề kháng mạnh hơn chút, nhiều nhất cũng chỉ có thể tránh khỏi cảm cúm phát sốt gì đó.

Những thứ này, thông qua làm việc nghỉ ngơi và rèn luyện tốt, người bình thường cũng có thể làm được.
Nếu mỗi người đều có thể chữa bệnh qua huyền thuật, vậy thế giới này còn cần bác sĩ làm gì, đều đi chùa chiền quán đạo xin bùa chú không phải tốt à.

Để một người mắc bệnh hiểm nghèo, không sống lâu lấy lại sức khỏe lần nữa, dù chỉ là ba tháng ngắn ngủi, chuyện này cũng tương đương với nghịch thiên cải mệnh rồi.
“Pháp thuật này của cô, có thể tùy tiện dùng sao?” Quý Lãng nghĩ đến lần trước, Vu Miểu Miểu chỉ giúp anh chữa khỏi nhức đầu hai lần, đã mệt mỏi ngủ mê man, hôm nay chữa khỏi cho một người mắc bệnh hiểm nghèo, tiêu hao lớn như vậy, chắc chắn tổn thương không nhỏ.

“Cô sao rồi? Cơ thể có chỗ nào khó chịu không?” Quý Lãng theo bản năng đưa tay dò trán Vu Miểu Miểu.
“Tôi không mệt, tướng công yên tâm.” Vu Miểu Miểu hạnh phúc như được đổ mật hoa.
Ai ôi, tướng công lo mình ra ngoài làm việc quá mệt mỏi, tướng công thật là hiền lành.
Quý Lãng sờ trán Vu Miểu Miểu, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Vu Miểu Miểu một lúc, phát hiện con bé này chẳng những không mệt mỏi tái nhợt như anh nghĩ, trái lại hai mắt sáng lên, vẻ mặt hồng hào, rất là hạnh phúc?
Quý Lãng ngơ ngác, buông tay ra, lại lạnh lùng ngồi xuống.
Vu Miểu Miểu thật sự không sao? Chẳng lẽ năng lực của con bé này thật sự trái đạo trời như vậy?
“Năng lực của tộc Vu các cô, mạnh vậy sao? Chữa cho một người mắc bệnh hiểm nghèo mà cô lại không hề hao tổn?” Quý Lãng không khỏi hỏi thẳng.
“Đương nhiên có hao tổn, nhưng cũng không phải là tôi chữa khỏi cho người bệnh, tôi chỉ làm mối mà thôi.” Vu Miểu Miểu nói.
“Làm mối?”
“Ừ.” Vu Miểu Miểu ngẫm nghĩ, thuận tay mở hộp bánh quy Oreo, đặt ba miếng trên bàn uống trà giải thích: “Ở giữa là tôi, bên trái là người bệnh, bên phải là vật không phải tự nhiên có sức mạnh to lớn.”
“Vật không phải tự nhiên? Hồn ma, tà ma?” Quý Lãng suy đoán nói: “Hoặc là tôi?”
Vu Miểu Miểu nghe thấy “hồn ma” và “tà ma” không phản ứng gì, cuối cùng nghe thấy một chữ “tôi”, không nhịn được ngẩn ra, suy xét một lúc mới nói: “Tính như vậy, hình như đúng là tướng công cũng vượt qua vật tự nhiên rồi.”
“Thật ra nghiêm khắc mà nói, năng lực mà tất cả người bình thường không có đều tính là vật không phải tự nhiên, nhưng vật không phải tự nhiên chia làm hai loại.

Một loại là vật không phải tự nhiên bình thường, một loại là vật không phải tự nhiên có năng lực mạnh mẽ như tôi vừa nói, cũng gọi là vật siêu tự nhiên.” Vu Miểu Miểu giải thích cặn kẽ: “Thật ra thì phân biệt cũng không khó, pháp thuật huyền môn, hồn ma của người sau khi chết, những thứ này thuộc về vật không phải tự nhiên bình thường.

Mà ác ma, tà ma, có sức mạnh to lớn có thể ảnh hưởng tới người bình thường, thì thuộc về vật siêu tự nhiên.

Cũng chỉ có vật siêu tự nhiên, có thể nghịch thiên cải mệnh, chữa khỏi cho bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo.”
“Cô nói là cô dùng sức mạnh của vật siêu tự nhiên, chữa khỏi cho người bệnh tên Hàn Mộng gì đó?” Quý Lãng hiểu đại khái.
“Ừ.” Vu Miểu Miểu tiếp tục nói: “Tôi là vu sư, mặc dù đặc tính của năng lực không lớn như người trong huyền môn, nhưng trên bản chất sức mạnh của tôi cũng có hạn chế trên người bình thường.

Nhiều nhất chỉ có thể làm vài búp bê mơ đẹp, hoặc là chúc phúc của vu sư, giống như loại bệnh này tôi cũng bó tay.

Nhưng mà bí pháp của tộc Vu, có thể để tôi chuyển đổi năng lực của vật siêu tự nhiên.

Cho nên tác dụng của tôi chính là thu tiền, tìm được vật siêu tự nhiên thích hợp, sau đó chuyển đổi năng lượng, trợ giúp hai bên hoàn thành giao dịch, cũng bảo đảm trong lúc giao dịch hai bên sẽ không vi phạm hợp đồng.”
Nghe xong, Quý Lãng rất lâu không nói, cho dù không phải dùng sức mạnh của bản thân cô chữa khỏi giúp người bệnh tên Hàn Mộng đó, nhưng mà cách chữa bệnh kết hợp với tà ma của cô, cũng rất trái đạo trời được không?
“Vậy tại sao những vật siêu tự nhiên đó phải tin cô?” Con người thì không nói, người sắp chết, cái gì không dám thử, nhưng những vật siêu tự nhiên như tà ma ác quỷ lại khác.
“Không tin thì không tin thôi, tôi chỉ tìm họ làm ăn, cũng không phải là ép họ làm ăn.” Vu Miểu Miểu nâng tay đầy vẻ không thèm để ý.
Hở? Là như vậy sao? Còn có thể như vậy à? Hóa ra là như vậy sao?
Quý Lãng luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng không nói ra được.
“Cô vừa nói vật siêu tự nhiên đa số là loại nguy hiểm gian ác như ác quỷ và tà ma, vậy cô giao dịch với thứ như thế, chẳng phải cũng rất nguy hiểm.” Quý Lãng lo lắng nói.
“Tướng công, anh nói như vậy, tôi sẽ tức giận, có phải anh còn chưa tin tôi không?” Vu Miểu Miểu bỗng tức giận nói.
Quý Lãng hoang mang, hình như đây là lần đầu Vu Miểu Miểu lộ ra vẻ tức giận trước mặt anh, mình vừa nói sai gì sao? Rõ ràng là đang quan tâm cô mà.

Chẳng lẽ lòng tự ái nghề nghiệp của con bé này rất mạnh, không cho người khác nghi ngờ năng lực của cô?

Lúc Quý Lãng suy nghĩ nên giải thích thế nào, thì nghe giọng nói của Vu Miểu Miểu hơi uất ức, tiếp tục nói: “Vật siêu tự nhiên cũng không là nguy hiểm tà ác, tướng công cũng là vật siêu tự nhiên, tôi cũng rất thích anh.

Hay là nói, từ trước đến nay tướng công cũng chưa từng tin tôi thích anh?”
“…” Quý Lãng vốn tưởng mình nói bậy, kết quả đột ngột được thổ lộ không kịp đề phòng.
Quý Lãng ngơ ngác khoảng một phút, sắc mặt chuyển từ kinh ngạc thành hoảng sợ, lại chuyển từ hoảng sợ thành lúng túng, rồi sau đó trên khuôn mặt trắng nõn chậm rãi hiện màu hồng nhạt.
“Tôi nói, ác quỷ và tà ma là thứ nguy hiểm gian ác, lỡ cô trêu chọc bọn họ thì sao.” Vì che giấu vẻ lúng túng của mình, Quý Lãng cầm lấy bánh quy đại diện vật siêu tự nhiên trên bàn, xé mạnh bao bì, bỏ vào trong miệng.
Ưm, ngọt quá, Quý Lãng ghét bỏ nhíu mày.
“Chuyện này à, không đâu.” Vu Miểu Miểu giải thích: “Không phải trước đó tôi đã nói sao? Cảm giác của tộc vu sư chúng tôi vô cùng nhạy bén, nếu là vật siêu tự nhiên vô cùng tà ác hoặc là có ý xấu với tôi, tôi sẽ không chọn kẻ đó làm giao dịch.

Hơn nữa, vật siêu tự nhiên bị tôi dùng trận pháp gọi tới, bình thường sức mạnh đều yếu hơn tôi.

Bọn họ ngoan ngoãn nghe lời cũng không sao, không nghe lời, xem tôi thu thập nó!”
Vu Miểu Miểu vừa dứt lời, có vật gì trong túi đeo bên người cô đột nhiên động đậy.
“Được rồi, không nói những thứ này.” Quý Lãng chỉ hiểu bề ngoài pháp thuật huyền môn, chỉ cần Vu Miểu Miểu cảm thấy không sao, anh cũng không can thiệp nhiều.

Hơn nữa mục đích anh đợi ở đây hôm nay không phải vì thảo luận vật siêu tự nhiên với Vu Miểu Miểu, mà vì để Vu Miểu Miểu khai báo nguyện vọng đại học.
Quý Lãng về phòng lấy máy tính của mình ra, đặt ở trên bàn uống trà, sao đó ấn bàn phím “cạch cạch” hai cái, mở mật mã, đẩy qua cho Vu Miểu Miểu: “Ngồi xuống, báo nguyện vọng đại học.”
Vu Miểu Miểu cứng đờ, sao còn phải báo đại học, không phải mình đã kiếm ba trăm nghìn sao?
“Tôi…!không phải tôi đã chứng minh mình có thể kiếm tiền sao?” Vu Miểu Miểu đầy vẻ không tình nguyện.
“Đây không phải chuyện có tiền hay không, cho dù cô có thể kiếm tiền, cũng phải lên đại học.” Quý Lãng nghiêm túc nói.
“Không phải nhà nước chỉ quy định phải học giáo dục phổ cập chín năm sao? Chưa nói phải lên đại học mà.” Vu Miểu Miểu cãi.
“Giáo dục phổ cập chín năm là…” Quý Lãng đang muốn giảng đạo, chợt phát hiện dường như Vu Miểu Miểu đang kháng cự đi học, điều này làm anh không khỏi hơi kỳ quái: “Cô ghét đi học như vậy?”
“Có chút.” Vu Miểu Miểu gật đầu.
Đây không phải là có chút, đây là vô cùng.
“Tại sao?” Quý Lãng hỏi: “Bởi vì thành tích không tốt?”
“Không phải, là tôi vừa lên lớp thì buồn ngủ, tôi cũng không biết làm sao, sau đó giáo viên và bạn học đều không thích tôi.” Vu Miểu Miểu uất ức nói: “Tôi không muốn ở cạnh người không thích tôi.”
Nếu như còn đi học, vậy thì còn cần một tuần năm ngày, mỗi ngày ở trong một phòng học với người không thích.
“Đại học khác, đại học ngủ…” Không được, nói vậy không phải để Vu Miểu Miểu có ý đi học lười biếng sao?
“Tướng công, tôi thật sự không muốn đi.” Vu Miểu Miểu nhẹ nhàng nói.
Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu làm bộ đáng thương, bỗng nhiên hơi mềm lòng.
Thôi, dù sao cô vừa vào lớp đã buồn ngủ, còn bị bạn học và giáo viên ghét, xem ra không phải thành tích kém, không thi đậu một trường đại học, nếu không thì…
Không được, nếu cô Chu gì đó bảo cô báo nguyện vọng, nhất định là số điểm của cô đã đạt tuyến tuyển chọn rồi, cho dù là đại học hạng ba, thi đậu cũng phải đi học, nếu không sau này nhất định cô sẽ hối hận.
“Nếu như tôi nhất định phải để cô học đại học thì sao?” Quý Lãng hỏi.
Vẻ mặt của Vu Miểu Miểu lập tức uất ức hơn, cô nắm góc áo, vò một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Vậy…!Vậy tôi nghe anh là được rồi.”
Giọng điệu này, vừa nghe chính là dối lòng.

Quý Lãng trầm mặc, bỗng nhiên “cốp” một tiếng gấp máy tính lại.
“Nghe cô, cuộc đời của cô, tự cô làm chủ.” Quý Lãng đứng lên: “Tôi giữ đồ ăn cho cô ở phòng bếp, nếu cô còn chưa ăn cơm thì dùng lò vi sóng hâm lại, tôi nghỉ ngơi trước.”
“Tướng công đặc biệt để lại cơm tối cho tôi, cảm ơn.” Vu Miểu Miểu đầy vui mừng, tướng công chẳng những phần cơm tối cho mình, còn không ép mình lên đại học, thật tốt, niềm vui nhân đôi.
Ai để phần cơm tối cho cô, tôi chỉ gọi hai phần theo thói quen.
Quý Lãng nhìn bóng lưng vui vẻ chạy vào phòng bếp của Vu Miểu Miểu, buồn bực khó hiểu.
Lăn qua lăn lại một lần, lại trò chuyện với Quý Lãng lâu như vậy, chờ Vu Miểu Miểu ăn xong tắm xong thì đã trễ lắm rồi, cô cũng hơi mệt mỏi.

Trở về phòng, Vu Miểu Miểu lấy ra một búp bê vải trên trán có chút chu sa từ trong túi xách của mình, đặt trên bàn sách bên cửa sổ.
“Lời ta vừa nói mi cũng nghe thấy rồi, ba tháng tiếp theo mi ngoan ngoan đợi ở đây, chờ ba tháng đến ta để mi đi ra ngoài.” Vu Miểu Miểu hơi buồn ngủ ngáp một cái, ôm búp bê nguyền rủa đã nằm trên giường: “Hồn thể của mi hơi yếu, búp bê này và sự tuyệt vọng của Hàn Mộng đúng lúc có thể giúp mi phục hồi hồn thể.”
Nói xong những thứ này, Vu Miểu Miểu đã nặng nề đi ngủ.
Vu Miểu Miểu vội vàng ngủ, quên đóng kín cửa sổ, lúc rạng sáng có một cơn gió thổi vào, thổi búp bê vải trên bàn lắc lư đổ xuống mặt bàn.
Quỷ nhỏ theo bản năng ngọ nguậy đứng lên, sau đó chợt sửng sốt, mình thật sự đứng lên? Mình có thể động đậy?
Tiếp theo, quỷ nhỏ có ý thức bắt đầu dang tứ chi của mình, sau đó nó phát hiện, mình quả thật có thể động đậy.

Mặc dù búp bê vải này bao vây linh thể của nó, khiến nó không ra được, nhưng mà nó như hợp làm một thể với búp bê vải này.
Quỷ nhỏ vốn là một đứa trẻ bảy tám tuổi, sau khi thành hồn ma rất lâu không thể chạm vào vật thật, lúc này phát hiện mình có cảm giác lần nữa, bỗng nhiên có hơi vội vàng.

Nó lặng lẽ nhìn Vu Miểu Miểu trên giường, thấy cô ngủ say, bèn lén lút đi tới bên mép bàn nhìn xuống.
Cao quá.
Quỷ nhỏ nhìn xung quanh chốc lát, sau đó theo chân bàn, bắt đầu thở hổn hển đi xuống, có lẽ vì mới bắt đầu sử dụng búp bê vải, lúc leo được một nửa, quỷ nhỏ không nắm chặt, ngã xuống đất.
Quỷ nhỏ theo bản năng nhắm mắt lại, chờ sự đau đớn tiếp theo, kết quả đợi rất lâu cũng không có cảm giác.

Thậm chí còn nẩy trên đất, rất thoải mái.
Chẳng lẽ vì cơ thể là bông vải, cho nên ngã cũng không đau.
Quỷ nhỏ vui vẻ nhảy lên, bước chân ngắn nhỏ, xuôi theo góc tường đi tới cạnh cửa, sau đó lại vất vả leo cửa rất lâu, mới vặn mở cửa ra.
Ra khỏi phòng, quỷ nhỏ không tự chủ tựa vào góc tường thở hổn hển một hơi, mặc dù không cảm thấy cơ thể mệt mỏi, nhưng bận rộn lâu như vậy, trong lòng mệt mỏi khó hiểu.
Quỷ nhỏ nghỉ ngơi, lại bắt đầu yên lặng quan sát ngôi nhà xa lạ này, bản thân nó là quỷ, cho nên cũng không khó nhìn đồ trong bóng tối, rất nhanh nó đã nhìn rõ kết cấu của ngôi nhà.
Sau đó, ánh mắt của quỷ nhỏ dừng lại giữa phòng khách, trên một gói bánh quy màu xanh đen.
Đó là Oreo, khi nó còn sống từng ăn một lần, đến bây giờ nó vẫn nhớ mùi vị đó.
Kìm lòng không đậu, quỷ nhỏ leo lên bàn uống trà, hai tay nhỏ làm bằng vải bông đặt trên bánh Oreo, xoắn xuýt lục lọi.
Nếu ăn một cái, chắc vu sư sẽ không phát hiện.
Phát hiện cũng không sao, mình giúp cô ta kiếm hơn ba trăm nghìn, đó là rất nhiều tiền, có thể mua nhiều bánh quy như vậy.
Quyết định chủ ý, quỷ nhỏ cũng không khách sáo nữa, hai tay bắt đầu xé túi đựng, nhưng mà nó cứ xé, kéo xé rất lâu, giấy bọc cũng không hề rách.

Quỷ nhỏ chợt nhìn tay vải bông nhỏ bé của mình, lúc này mới phát hiện, tay bông vải nhỏ bé vốn cũng không có ngón tay ~~
Lúc quỷ nhỏ buồn bực không thôi, một bàn tay trắng nõn thon dài bỗng xuất hiện ở bên cạnh nó, lấy bánh quy Oreo mà nó xé cả buổi cũng không mở được.
Là ai?!
Quỷ nhỏ sợ hết hồn, xoay người nhìn thì thấy một người đàn ông mặc áo ngủ, cả người bao phủ trong lệ khí màu đen.

Đây chính là bạn trai của vu sư nữ đó, vừa nãy trong túi nó nghe thấy vu sư nữ đó luôn gọi tướng công tướng công.
Đúng rồi, hình như vừa nãy vu sư nữ cũng đã nói, chồng của cô là vật siêu tự nhiên, lệ khí và âm khí nặng như vậy, người này cũng sắp bằng vua quỷ rồi.

Quỷ nhỏ thành quỷ mới ba năm, mặc dù lệ khí tăng cũng thật nhanh, nhưng mà đối diện với vua quỷ vẫn hơi sợ sệt.


Ngay lúc nó do dự có cần nhảy xuống bàn uống trà trở về phòng không, chỉ thấy người đàn ông như vua quỷ bỗng xé vỏ bánh quy, cầm một miếng bánh quy trắng đen đan xen, ngọt ngào ngon miệng đặt ở bên cạnh nó.
Đây là…!Cho mình ăn?
“Ăn.” Lúc quỷ nhỏ lén chạy ra từ phòng của Vu Miểu Miểu thì Quý Lãng đã cảm giác được, anh ra khỏi phòng, đúng lúc thấy búp bê vải lớn chừng bàn tay đang cố gắng bóc vỏ bánh quy, sau đó xé cả buổi mới chợt nhận ra mình không có đầu ngón tay.
Dường như nhãi ranh này chịu cú sốc rất lớn, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay không có ngón tay của mình ngây ngốc nhìn lúc lâu, dáng vẻ ngơ ngác vừa ngốc vừa buồn cười.
Quỷ nhỏ nhìn Quý Lãng, lại nhìn bánh quy bên chân, suy nghĩ dù sao cũng cho mình ăn, không ăn thì uổng, vì vậy nó khom người ôm bánh quy cao cỡ nửa người, ra sức gặm một cái.
Sau đó…!Chỉ cọ rơi một vụn bánh quy.
“Phụt!” Quý Lãng không nhịn được, bật cười.
Uổng công mong cả buổi, quả nhiên không ăn được sao?
“Quả nhiên là vật như chủ nhân, nuôi búp bê cũng ngốc như vậy.”
Quỷ nhỏ nghe thấy Quý Lãng đang cười nhạo mình, lập tức giận dữ không thôi, vốn dĩ nó không ăn được bánh quy cũng đã rất khó chịu, bây giờ còn bị người ta cười nhạo.

Hơn nữa bây giờ nó cũng mất sức mạnh, vốn không thể đánh trả, quan trọng nhất là, dường như người này còn lợi hại hơn lúc nó có sức mạnh.
Quỷ nhỏ vô cùng khổ sở, hung hãn ném bánh quy trong tay, ôm chân đứng trên bàn trà hậm hực.
Bình thường Quý Lãng cũng không phải người tốt gì, nhưng cũng không độc ác đến mức ức hiếp một con búp bê cao năm cm: “Nếu không ngày mai mi hỏi chủ của mi, bảo cô ấy nghĩ cách để mi ăn bánh quy.”
“Cô ta không phải chủ của tôi.” Giọng nói nhỏ của quỷ nhỏ truyền tới từ trong búp bê vải, bởi vì không có sức mạnh của quỷ lệ, giọng nói của nó bớt u ám đáng sợ, thêm non nớt thuộc về trẻ con.
“Vậy mi…” Quý Lãng ngẫm nghĩ, suy đoán nói: “Mi là vật siêu tự nhiên cô ấy giao dịch hôm nay?”
Quỷ nhỏ “ừ” một tiếng.
“Mi là tà ma hay ác quỷ?”
“Ác quỷ.” Quỷ nhỏ đáp.
“Mi bao nhiêu tuổi?” Nghe giọng nói chắc không lớn.
Quỷ nhỏ không để ý, vẫn ngồi hậm hực.
Quý Lãng không nói, không phải là miếng bánh quy à, khó chịu đến bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ bảy tám tuổi.
“Nào, ăn, chắc bây giờ có thể ăn rồi.” Quý Lãng đẩy Oreo đến bên chân quỷ nhỏ.
Quỷ nhỏ hơi do dự, cuối cùng vẫn không thể chống lại cám dỗ, thử há miệng cắn một cái, sau đó nhận được vị ngọt đầy miệng.

Quỷ nhỏ lập tức sáng mắt lên, ôm bánh quy ăn xoạt xoạt.
Quý Lãng lắc đầu, đi tới bên kia, mở đèn đứng ra, lập tức một ánh sáng ấm áp như hoàng hôn rải đầy thảm.
“Hóa ra quỷ thật sự có thể ăn đồ con người cúng tế.” Vừa nãy anh chỉ nghĩ, nhãi ranh này là ác quỷ, vậy thì có thể ăn đồ cúng, cho nên trong lòng thầm nói cúng bánh quy cho nhãi ranh trước mặt, không ngờ thật sự thành công.
“Tôi…!Tôi có thể ăn thêm miếng nữa không?” Quỷ nhỏ nhanh chóng ăn xong bánh quy Oreo, đương nhiên trong mắt Quý Lãng miếng bánh quy này vẫn nguyên vẹn, chỉ hơi nhạt nhẽo mà thôi.
“Quỷ bình thường đều rất sợ ta, mi cũng to gan đấy.” Quý Lãng hơi tò mò, lúc đầu anh cho rằng thằng nhãi này là búp bê do Vu Miểu Miểu nuôi, cho nên cách gần mình cũng không sợ.

Lúc này biết đối phương là ác quỷ, nhưng không sợ anh, nếu như không phải sức mạnh của bản thân trở nên yếu, thì thằng nhãi này là quỷ rất lợi hại.
“Tôi cũng sợ, nhưng mà bây giờ tôi ở trong búp bê, nên không cảm nhận được áp chế của lệ khí trên người anh.” Quỷ nhỏ ăn đồ của người ta, hơn nữa còn muốn ăn nữa, cho nên trở nên rất dễ nói chuyện.
Là bởi vì Vu Miểu Miểu? Trước giờ con bé đó không sợ anh.
Quý Lãng lại xé một miếng bánh quy, đưa tới trước mặt quỷ nhỏ: “Bao nhiêu tuổi?”
Quỷ nhỏ nhìn Oreo sắp đến tay, không hề nghĩ ngợi trả lời: “Tôi chết lúc bảy tuổi rưỡi, vừa mới chết ba năm.”
Lúc này Quý Lãng mới buông bánh quy xuống.
Quỷ nhỏ ăn “rắc rắc”, “rắc rắc” một nửa, quay đầu lại hỏi Quý Lãng: “Sao anh không hỏi tôi chết thế nào?”
“Có liên quan tới ta sao?” Quý Lãng lạnh lùng nói.
Quỷ nhỏ cũng không tức giận: “Không hỏi tốt hơn, tôi cũng không muốn nói lại.”
Quý Lãng nhướng mày: Còn rất có cá tính..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.