Đọc truyện Vu Sư Chi Lữ – Chương 4: Mỹ Nhân Bối gào khóc
Dịch giả: trongkimtrn
Trên bàn ăn, mùi thơm rượu vang nồng nàn bốc lên từ trong cái ly tinh xảo. Bây giờ trước mặt Grimm toàn là những đồ ăn nhìn có vẻ tương tự như gan ngỗng, các loại gia vị hoa lá cành,… Nhìn sơ qua thì chúng đã có tới gần bảy mươi, tám mươi loại, càng không cần phải nói tới món chính là thịt nướng mà Grimm chưa từng gặp qua bao giờ.
Đây là lần đầu tiên Grimm đến phủ thành chủ, mà lại có may mắn được ăn chung với thành chủ đại nhân, tuy nhiên lúc này hắn đang ngồi bên cạnh gã đại vu sư vĩ đại kia.
“Grimm!” Người vu sư thần bí đột nhiên kêu lên.
Đặt dĩa xuống, Grimm vội vàng thưa: “Đại nhân!”
“Ừm. Điều ta muốn nói chính là, Tinh Thần lực vu sư học đồ tự nhiên chỉ lớn đến mười. Thông thường thì việc trắc thí bằng quả cầu thủy tinh sẽ cảm ứng được thiên phú của chính mình. Chuyện này rất trọng yếu đối với sự phát triển trong tương lai khi trở thành vu sư của các ngươi, không nên quên những chuyện đã phát sinh lúc trắc thí. Tương lai của ngươi nếu có thể thăng cấp lên vu sư, thì cần phải lợi dụng thiên phú của mình để thăng tiến.” Thanh âm gã vu sư có chút trung tính, đồng thời còn có chút khàn khàn, tựa hồ cổ họng gã xuất hiện một vài vấn đề, tựa như có một con vẹt Anh Vũ đang nói chuyện thay cho gã vu sư kia.
“Vâng, đại nhân!” Grimm cung cung kính kính đáp lại.
Thiên phú của chính mình? Chẳng lẽ đó là những hiện tượng quỷ dị và ngổn ngang kia? Grimm cũng không cho rằng những hiện tượng quỷ dị kia sẽ giúp đỡ mình được gì, thậm chí hắn cho rằng xét về mức độ quái dị thì khả năng chúng trở thành kẻ địch của hắn còn lớn hơn đấyt.
Tiếp theo, gã vu sư quay đầu về phía Rafi và Wade, cũng là cô con gái thành chủ và con trai ông chủ quán rượu Loan Nguyệt mà nói: ” Tinh Thần lực của hai người các ngươi chưa đến mười. Vốn là không có quyền lợi trở thành Vu sư học đồ, nhưng các ngươi đã đưa ta lễ vật coi như không tệ, vậy thì cùng đi theo ta đi. Mặc dù các ngươi dựa vào sự giúp đỡ của ta, sau này vẫn có thể trở thành vu sư học đồ có Tinh Thần lực là mười, bất quá lại không có thiên phú ma pháp. Đương nhiên, đối với vu sư thì tri thức mới là thứ quan trọng nhất, không phải là thiên phú.”
“Vâng, đại nhân!” Hai người đồng thanh đáp.
“Ha ha, vu sư đại nhân đường xa khổ cực, ngày hôm nay hãy để cho ta chiêu đãi ngài thật tốt. Đến đến đến đây! Mời đại nhân nếm thử những trân thế mỹ vị được tìm từ biển Vô Tận hải phía Nam.” Thành chủ đại nhân mặc một thân lễ phục quý tộc long trọng, khuôn mặt tươi cười vẫy tay, xa xa tám tên hầu gái xinh đẹp lập tức bưng tới tám cái mâm, phân biệt đặt ở trước mặt thành chủ đại nhân, vu sư và sáu gã vu sư học đồ.
Grimm nhìn cái mâm trước mặt, trong cái mâm đặt một cái vỏ sò nhìn như rất bình thường, cau mày, đây là trân thế mỹ thực? Ăn như thế nào?
“Mỹ Nhân Bối? Ha ha, từ một trăm hai mươi năm trước, sau khi thi hành nhiệm vụ ở phía Nam Vô Tận hải thì ta ngẫu nhiên thưởng thức qua một lần trân thế mỹ thực, rồi cũng không còn gặp lại. Không nghĩ tới vậy mà lần này ở quần đảo Đông san hô này lại được thưởng thức lần nữa, thành chủ đại nhân thật có lòng.” Gã vu sư tựa hồ đối với Mỹ Nhân Bối rất có tình cảm, từ giọng nói có thể thấy gã rất cao hứng.
“Ha ha, mời!” Ngoại trừ thành chủ đại nhân, Rafi, còn có vu sư đại nhân, năm gã vu sư học đồ còn lại đều giương mắt nhìn. Vì bọn họ căn bản không biết nên thưởng thức Mỹ Nhân Bối như thế nào.
Grimm nhìn chăm chú mỗi một động tác của thành chủ đại nhân, chỉ thấy trên đôi tay béo phì của lão vậy mà có đeo bảy chiếc nhẫn sáng chói, đôi tay ấy nhẹ nhàng nâng lên Mỹ Nhân Bối, không khó khăn gì tách vỏ sò ra, cứ thế vỏ sò bị mở ra. Nhưng một màn tiếp theo lại khiến Grimm trợn to đôi mắt.
Trong vỏ sò vậy mà thật sự có một mỹ nhân nho nhỏ trông rất sống động, nhưng tiểu mỹ nhân đó lại không mặc quần áo, toàn thân giống như không xương vậy. Đây là một con sinh vật nhuyễn thể, nó đang cuộn người lại mà ngủ say trong vỏ sò. Bất quá, khi vỏ sò bị mở ra, tiểu mỹ nhân ngủ say trong vỏ sò tự nhiên chậm rãi tỉnh lại, nghi hoặc mà nhìn xung quanh.
“Khà khà.” Trên khuôn mặt béo ú của vị thành chủ đại nhân nở nụ cười hiểm, lão lập tức nâng lên vỏ sò đưa đến bên mép, cùng lúc đó hé ra đôi môi dày, tựa hồ sắp hút “Mỹ nhân” vẫn còn mơ mơ màng màng ở trong vỏ sò vào trong miệng.
Bất quá lúc này, “Mỹ nhân” đó đã ý thức được tình cảnh của mình, thân thể mềm mại liều mạng bò hướng ra xa, miệng phát ra tiếng khóc sợ hãi, nhìn qua cứ giống như tiếng của một con chuột nhỏ vừa ra đời. Bất quá theo vịệc bị thành chủ đại nhân tàn nhẫn hút một hơi, tiếng khóc chói tai tức khắc truyền ra từ miệng thành chủ đại nhân, sau đó trong bụng lão cũng mơ hồ phát ra tiếng kêu gào.
“Ah… Thật là tuyệt vời !” Thành chủ tùy ý ném vỏ sò trên tay đi, nhắm lại đôi mắt mà thích ý hưởng thụ.
Vu sư đại nhân và Rafi cũng hút Mỹ Nhân Bối y như vậy. Khuôn mặt Rafi hiện lên vẻ say sưa, gã Vu sư nhìn về phía năm gã vu sư học đồ đang do dự chưa quyết định, lắc đầu nói: “Đối với vu sư, mỹ vị vẫn là thứ yếu, công dụng quan trọng nhất của Mỹ Nhân Bối chính là tinh lọc Hỏa nguyên tố. Tương lai trong các ngươi nếu ai có hứng thú nghiên cứu về Hỏa nguyên tố, Mỹ Nhân Bối có thể giúp các ngươi bớt không ít việc. Đương nhiên, các ngươi cũng sẽ bị nguyền rủa bởi biển cả, nghe nói sau khi ăn Mỹ Nhân Bối thì cơ nhục của các ngươi sẽ tỏa ra một loại khí tức nào đó có sức hấp dẫn đặc biệt với một ít hải yêu nào đó.”
Nghe vậy, người động thủ đầu tiên lại là Grimm. Chỉ thấy Grimm nhắm lại đôi mắt và nâng lên vỏ sò đặt ngang miệng, không hề liếc mắt nhìn tiểu mỹ nhân ở trong vỏ sò mà cứ thế cho vào miệng. Tiếp đó nó theo yết hầu trượt xuống bụng, Grimm thậm chí có thể nghe thấy tiếng khóc chói tai cùng tuyệt vọng phát ra từ bụng của mình.
Khống chế lại cảm giác quái dị và từng đợt cảm giác muốn ói của chính mình, Grimm làm như không có chuyện gì xảy ra mà bắt đầu dùng thịt bò tươi chấm tương gan ngỗng.
York Rees, Wade, Ji Langmu (là tên thu kim tệ khi giám định tư chất làm vu sư) sắc mặt có chút khó coi, bất quá bọn họ cũng đều ngửa đầu nuốt xuống Mỹ Nhân Bối. Trong lúc nhất thời, cả đại sảnh không ngừng vang lên tiếng khóc chói tai phát ra liên tiếp từ trong bụng của mấy người đó. Chỉ có York Liana là em gái của York Rees, trên mặt còn do dự chưa quyết định, nhưng rốt cuộc cô không có hút Mỹ Nhân Bối, lắc lắc đầu rồi đẩy nó sang một bên.
Nói tóm lại, bữa tiệc tối này vẫn xem thuận lợi. Grimm cũng được kiến thức được sự xa hoa chân chính của giới quý tộc.
Grimm phỏng chừng, chỉ riêng những món nguyên liệu chính để nấu ra một bữa tiệc như vậy chí ít cũng phải hơn 200 kim tệ. Còn chưa tính tới Mỹ Nhân Bối, món “Trân thế mỹ vị” như thế thì tuyệt đối là có tiền cũng không thể mua được.
Ngày thứ hai, Grimm nhanh chóng chạy về phủ Tử tước để lấy xe ngựa của mình. Rafi ở nơi xa xa, Wade đứng ở phía sau gã vu sư thì mắt trợn trắng. Y thầm nghĩ : Cái tên này đúng vào lúc này lại vì một chiếc xe ngựa cũ kỹ mà làm lỡ thời gian của mình và những người khác? Chiếc xe ngựa cũ kỹ đó thì có giá mấy kim tệ cơ chứ?
“Tên nhóc khốn nạn ! Ngày hôm qua mày không có nghe tao nói sao? Trở về thì tao sẽ đánh gãy chân mày!” Đúng lúc này, khi lão quản gia nhìn thấy Grimm thì mắng chửi. Bất quá từ trong lòng, lão vẫn hy vọng lúc này Grimm có thể tỏ ra nhu nhược, giao ra chỗ tốt. Bởi ngày hôm qua lão quản gia bận bịu cả ngày nên đã quên tìm người thay thế công việc, nếu như yến hội buổi tối hôm nay không chuẩn bị tốt thì đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
“Ây…” Grimm hướng phủ Tử tước sân quét mắt, nhìn thấy chiếc xe ngựa của chính mình, ngày hôm qua xe ngựa rõ ràng đỗ ở bên ngoài. Có lẽ là người của phủ Tử tước kéo vào.
“Quản gia đại nhân, ta chỉ lấy xe ngựa rồi lập tức đi ngay.” Có thể trở thành vu sư học đồ đã là thiên đại kỳ ngộ, thậm chí còn một kim tệ ở trong nhà thì Grimm cũng không muốn nữa. Nhưng hắn vẫn có chút luyến tiếc về con ngựa già này, dù sao đó cũng chính là con vật mà lão Hán lưu lại.
“Hả… !” Lão quản gia sững sờ, tựa hồ không ngờ rằng Grimm sẽ nói như vậy, tiếp theo lão nổi giận, mắng: “Vô liêm sĩ! Tiện dân! Tên nhà quê mày… Muốn cút thì cút đi, không xe ngựa xe hiếc gì hết. Sijia Da, đuổi hắn ra ngoài cho ta.” Thực ra điều lão quản gia muốn chính là bán đi chiếc xe ngựa này.
Nhìn tên to con cường tráng như con trâu đi về phía mình, Grimm nuốt ngụm nước bọt. Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh từ phương xa truyền đến: “Tôn nghiêm của vu sư là thứ không thể xâm phạm!”
Chỉ thấy một đạo hắc quang (luồng sáng màu đen) trực tiếp bắn về tên to con đang đi tới. Tên to con kia thân là kỵ sĩ, phản ứng cực nhanh, chật vật tránh thoát được, vì thế mà đạo hắc quang bắn lên khung cửa phủ Tử tước, biến thành một đám lớn côn trùng màu đen.
Mỗi một con côn trùng chỉ lớn bằng móng tay, lại mọc ra một đôi cánh trong suốt, đôi hàm mạnh mẽ hung tàn. Số lượng ước chừng bảy, tám ngàn con.
Tên kỵ sĩ nhìn thấy tình cảnh như thế, tức khắc nghĩ tới điều gì, hoàn toàn biến sắc hô lớn: “Vu sư đại nhân tha mạng!”
“Hừ!” Gã vu sư căn bản không để ý đến, đối với một vu sư bình thường thì kỵ sĩ chỉ là một con côn trùng lớn một chút mà thôi. Trừ phi tên kỵ sĩ này có thể tiến thêm một bước trở thành kỵ sĩ truyền kỳ, có lẽ sẽ mang đến chút phiền phức cho gã vu sư. Sau khi gã vu sư âm thầm đọc chú ngữ, dùng tay chỉ một cái thì thân thể tên kỵ sĩ hoảng hốt lo sợ xin tha bất chợt chậm rãi biến ảo, biến thành một con heo con!
Grimm đang đứng bên cạnh cũng kinh ngạc đến mức cằm suýt chút nữa là rơi trên mặt đất, y thật sự biến thành heo?
Bảy, tám ngàn con côn trùng màu đen cùng nhau bay đến, trong tiếng hét thảm thiết, tên kỵ sĩ bị biến thành heo đã bị thôn phệ hầu như không còn.
Mà bên này, lão quản gia chưa từng gặp qua cục diện này. Bình thường lão cũng chỉ bắt nạt và thu lợi ích từ thuê hộ, nông hộ, người hầu mà thôi. Tình cảnh trước mắt đã hù dọa lão đếm mức hoảng hồn, lão ngơ ngác nhìn con heo đang la hét. Đúng vào lúc này, một đầu lưỡi thật dài và nhanh như thiểm điện cuốn lấy lão quản gia, chỉ trong nháy mắt thì lão đã biến mất, nhanh đến tận cùng.
“Ục ục ục…”
Một con ếch lớn có đôi mắt đỏ chót dần dần biến từ cao bảy, tám mét lại thành nhỏ như lòng bàn tay. Nó nhảy đến trong tay gã vu sư.
Đám người ở nơi xa nhìn thấy những sức mạnh siêu việt lạ thường đó thì kinh ngạc đến ngây người, thần tình khi nhìn gã vu sư thần bí thì tràn ngập sự sợ hãi. Grimm cũng hốt hoảng nửa ngày mà nói không ra lời. Đây là đầu tiên Grimm nhìn thấy người khác giết người, còn là cách giết người quỷ dị như vậy nữa chứ! Thế nhưng lúc này hoàn cảnh xung quanh lại hoàn toàn yên tĩnh.
Đây chính là vu sư sao? Tôn nghiêm vu sư là thứ không thể xâm phạm? Xác thực, đối với người bình thường thì việc vu sư nắm giữ Ma pháp là chuyện thực quá khủng bố đi!
Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, chính mình sẽ trở thành vu sư chân chính. Đến lúc đóthì còn ai dám mạo phạm mình thì trực tiếp xóa sạch, giết sạch. Trong lòng Grimm hung tợn nghĩ như thế.
Phục hồi lại tinh thần, Grimm nuốt ngụm nước bọt, nỗ lực bình ổn tâm tình, vội vã kéo xe ngựa của mình đi đến cửa hàng rèn. Hắn phải nói ly biệt cuối cùng với Lục ca đang trợn mắt ngoác mồm.
“Này, này, tiểu Bát, đây có phải là sự thật không? Ngươi thật sự phải trở thành một vu sư à?” Lão Lục không dám tin tưởng hỏi đến lần thứ bảy.
Grimm cười khổ: “Chỉ là vu sư học đồ…”
“Tốt tốt, vu sư học đồ… Đệ thật sự đã trở thành một gã vu sư?” Lão Lục hỏi lần thứ tám.
Grimm chỉ có thể thầm cười khổ.