Đọc truyện Vu Sư Chi Lữ – Chương 2: Thẳng đến phủ Thành chủ
Dịch giả: Lưu Kim Bưu
Sau cùng thì lão Hán mỗ cũng không đợi được đến ngày Grimm cưới vợ sinh con, lão đã về với đất!
Lại nói đó là một buổi đầu xuân, cơn gió lạnh buốt đã bắt đầu nhu hòa. Sau khi làm xong công việc một ngày, lão Hán mỗ và Grimm mua một thùng rượu mạch nha nhỏ từ trên trấn, cắt mấy cân thịt, chuẩn bị đến ngày mai sẽ bắt đầu kế hoạch lớn năm nay là sửa chữa lại phòng ốc, kế hoạch tìm vợ cho hắn cũng được đề cập đến. Nhưng kết quả thật bất hạnh, sáng ngày thứ hai, lão Hán mỗ đã không thể gọi Grimm rời giường làm việc nữa rồi.
Lão Hán mỗ mỉm cười vĩnh biệt. Không biết là bởi rượu thịt ngon lành của tối hôm trước, hay là bởi tất cả nguyện vọng đều được thực hiện trong giấc mơ, trái lại, mãi cho đến tận lúc Grimm thuê mấy nông dân chôn lão Hán mỗ, khuôn mặt ông lão này vẫn tràn ngập nét tươi cười, vẫn tự do thoải mái như thường ngày.
Cái tẩu thuốc mà lão Hán mỗ yêu quý nhất cũng được hắn chôn xuống cùng lão.
Lão Hán mỗ đột ngột đi xa khiến Grimm cảm thấy mất mát một thời gian dài, mà ngày tháng thì vẫn cứ trôi.
Grimm trở thành chủ nhân của hai gian nhà tranh này, còn có con ngựa già và 2 kim tệ 17 ngân tệ nữa, đây chính là số tài sản mà lão Hán mỗ tích góp cả đời, hiện tại chúng đều thuộc về hắn, cũng là toàn bộ tài sản mà hắn có lúc này. Đương nhiên, Grimm đã âm thầm giấu quyển sách ma pháp《 Cải Tạo Khứu Giác và Đồ Phổ Mùi Vị 》 ở nơi để kim tệ. Trên cơ bản, buổi tối mỗi ngày nếu không tốn quá nhiều dầu đèn thì hắn đều sẽ xem qua một hai lần.
Dần dần, mùa hạ đã đến.
Vẫn là một ngày bình thường như bao ngày khác, trời vừa sáng liền bận rộn với công việc. Grimm phải đổ ra ngoài thành lượng lớn rác thải mà các quý tộc lão gia phủ Tử tước còn thừa lại sau buổi cuồng hoan tối hôm qua, tiếp đó quay về lãnh địa Tử tước, lấy số vật tư được Tử tước chuẩn bị cho hôm nay từ trong tay những gia đình làm thuê. Ngồi trên xe ngựa, Grimm thích ý nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng bay bay.
Cạnh xe ngựa, một cô bé thôn quê tên là Mary tay chân thoăn thoắt mang vác hàng hóa, thậm chí còn giỏi hơn đám con trai bình thường. Cô nàng này mặc váy làm từ vải lanh, trên mặt có không ít tàn nhang, mái tóc màu vàng óng, tim đập thình thịch. Thỉnh thoảng lén nhìn Grimm đang ngồi thích ý trên xe ngựa, nhìn nam nhân có tướng mạo anh tuấn này, Mary yêu đến muốn chết, ngửi thứ mùi chỉ có trên người hắn, lại thơm ngát như mùi của cỏ Ngải Lan.
Nhưng Grimm cũng không để ý đến Mary. Năm ngoái, vào một dịp ngẫu nhiên, hắn đã biết cô bé này yêu mình, rốt cuộc vẫn là do lão Hán mỗ lén kể cho hắn, thậm chí kế hoạch của lão chính là để Grimm cưới cô bé này làm vợ. Tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng hắn cũng phải thừa nhận, bản thân thật sự không có cảm giác gì với cô bé chịu khó và thẹn thùng này, tối đa thì hắn chỉ xem là em gái hàng xóm mà thôi. Vì thế nên sau khi lão Hán mỗ mất đi, Grimm cũng không chủ động liên lạc với nàng, chỉ có thời điểm chở hàng hóa mỗi ngày mới gặp mặt một lần.
Cô nàng thấy Grimm không nói lời nào, vừa làm việc, vừa lén lút quan sát hắn, mắt thấy hàng hóa dần dần sắp chuyển hết lên xe ngựa, dựa theo thói quen cũ, Grimm sẽ lái xe ngựa rời đi. Cuối cùng cô bé không nhịn được cắn môi, nói: “Grimm này, lúc sáng sớm có một Vu sư đi qua đây, còn hỏi đường tới thành Bi Seer như thế nào, khi đó mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, ta cũng lần đầu gặp được Vu sư trong truyền thuyết đấy.”
Nàng ta làm bộ dáng cực kỳ vui mừng, lén lút quan sát Grimm.
Grimm vốn đang ngồi buồn chán trên xe ngựa, nhưng vừa nghe thấy từ “Vu sư” này, tinh thần hắn đột nhiên đã tỉnh táo lại, giọng nói mang vẻ khó tin: “Vu sư? Cô chắc chắn chứ?”
“Tất nhiên là ta chắc chắn, rất nhiều người ở đây đều nhìn thấy.” Mary thấy Grimm tiếp lời liền vui mừng đáp lại.
Hắn hơi kích động: “Dung mạo của tên Vu sư đó ra làm sao?” Grimm còn chưa từng thấy Vu sư, truy hỏi.
“Ừm. . . Vu sư đó khoác lên người bộ áo choàng màu xám rộng lớn, trên đầu đội mũ chóp cao, bộ mặt không nhìn rõ lắm, dường như được che bởi một lớp sương mù, trong tay hắn còn cầm một con chẫu chuộc mắt đỏ. Đúng rồi, lúc đó hắn nói chuyện với Emma ở đầu thôn.”
Nhìn dáng vẻ kích động của Grimm, Mary liền nói một mạch cho hắn tất cả tin tức mà cô có thể biết.
“Cảm tạ.” Grimm cực kì kích động. Từ sau khi lấy được quyển sách ma pháp kia vào nửa năm trước, thì đây cũng là manh mối đầu tiên thực sự liên quan tới Vu sư mà hắn có được.
Grimm chạy nhanh đến nhà Emma ở đầu thôn, Emma là một người phụ nữ 23 đến 24 tuổi, đã có hai con, chồng cô là một thợ săn với cái tên Soujia La, thân thể cường tráng, tính cách lại vô cùng phóng khoáng.
Soujia La hết sức ngạc nhiên khi thấy Grimm đến: “Ồ, Grimm đến rồi, ha ha, có phải là bị hương vị nơi đây hấp dẫn tới hay không? Đến đến đến, ngày hôm qua ta may mắn đã bắt được lợn núi. . .” Emma đi ra từ trong bếp, còn có cả hai đứa bé đang hiếu kỳ nhìn Grimm.
Nửa giờ sau, Grimm mang theo vẻ kích động rời khỏi nhà Emma, lẩm bẩm một cách hưng phấn: “Thành Bi Seer, đúng là đi tới thành Bi Seer!” Hắn hùng hổ lái xe ngựa phi nước kiệu vào trong thành, cả quãng đường hắn chỉ sợ con ngựa già sớm tắt thở mà theo lão Hán mỗ lên trời.
Phủ Tử tước thành Bi Seer.
Đằng sau lão quản gia ngạo mạn, bốn tên kỵ sĩ cao to vạm vỡ đang đứng chặn trước cửa vào phủ. Ánh mắt của lão quản gia âm lệ nhìn mười mấy nông dân vây quanh trước cửa phủ, gầm lên: “Đất đai của các ngươi là do Tử tước đại nhân ban tặng, Tử tước đại nhân muốn thu thuế như thế nào, liền thu thuế như thế đó! Các ngươi định tạo phản sao? Nói cho các ngươi. . .”
Grimm lo lắng chờ đợi ở đằng xa, trên cơ bản, vào thời điểm này hằng năm đều sẽ có rất nhiều nông dân gây sự trước cửa phủ Tử tước. Sau khi bị vài tên kỵ sĩ chỉnh đốn một phen, bọn họ liền tản đi, chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi.
“Tiện dân! Tiện dân! Còn dám mạnh miệng!” Lão quản gia hét lên: “Đánh đuổi bọn chúng cho ta!”
Chỉ trong chốc lát, bốn tên kỵ sĩ vạm vỡ đấm đá một hồi liền đánh đuổi toàn bộ mười mấy người nông dân. Lão quản gia cũng bị tức giận không nhẹ, lão thổi ria mép, trợn trừng mắt.
Grimm không dám lề mề, thận trọng lái xe ngựa tiến vào phủ Tử tước, lão quản gia gầm lên: “Đứng lại!” Lão nhìn lướt qua hắn một chút, lật giở tùy ý hàng hóa trên xe ngựa, quát lớn: “Sao lại chậm chạp như thế? Có muốn làm tiếp nữa hay không?”
Grimm nhếch mép một cái, nội tâm của hắn sớm đã nín nhịn đầy bụng tức giận. Tháng này lão già quản gia đã thu hai ngân tệ hối lộ của mình, một tháng làm ở phủ Tử tước có thể được ba đến bốn ngân tệ, tuy tiền công cao, nhưng cũng không chịu được sự chèn ép như thế chứ.
“Quản gia đại nhân, tiểu nhân đã đến từ trước, chẳng qua là do những nông dân kia chặn đường nên mới chưa tiến vào.” Grimm không phải là lão Hán mỗ, cũng không được tốt tính như lão.
Nhất thời, lão quản gia như bị chọc vào tổ ong vò vẽ, nét mặt già nua trở nên đỏ chót, lão chỉ vào mũi của Grimm, hét lên: “Khốn nạn! Tiện dân như ngươi còn dám mạnh miệng? Xem ra Tử tước đại nhân đã nuôi không các ngươi rồi! Được! Được. . . Ngày mai ngươi không cần phải đến nữa, cút đi cho ta!” Nói xong, lão quản gia thở hổn hển đi vào trong sân, quát lên với mấy tên kỵ sĩ bên người: “Ngày mai tên tiện dân này mà trở lại, liền đánh gãy chân hắn cho ta, nếu không thì các ngươi cũng không cần phải đến nữa.”
Grimm đứng bên cạnh xe ngựa, tức đến phát điên. Nội tâm hắn không ngừng nguyền rủa lão già này sẽ đi gặp lão Hán mỗ vào ngày mai.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới điều gì đó. Sau khi lẩm bẩm một tiếng, hắn liền đặt xe ngựa ở dưới cây đại thụ cách đó không xa, rồi chạy đến một cửa hàng rèn trong thành nhỏ.
“Ê, Lục ca.” Grimm bắt chuyện với một tên thợ rèn học đồ.
Ngày xưa, khi hắn còn đi ăn xin trong thành Bi Seer, vẫn luôn là chín tên ăn mày đi ăn xin cùng lúc, hắn xếp hạng lão Bát. Sau này, mỗi người có kỳ ngộ riêng, Grimm được lão Hán mỗ nhận nuôi, lão Lục thì làm học đồ trong cửa hàng rèn này, nghe nói lão Nhị đi làm thuê ở nông thôn, còn những người khác đều không có tin tức.
“Lão Bát!” Sau khi tên thợ rèn học đồ này nhìn thấy Grimm, ánh mắt liền sáng lên, bước nhanh tới, vỗ vỗ hắn: “Sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta?”
Lão Lục cao trên mét tám, cả người toàn mùi chua của mồ hôi, hơi thở đàn ông tràn ngập. Hiện tại lão Lục đã khỏe hơn Grimm nhiều, râu quai nón rậm rạp, gò má bị hun nướng đến ửng hồng do quanh năm làm việc bên cạnh lò lửa, bàn tay thô ráp vỗ yêu lên người hắn.
“Lục ca, cho ta hỏi ngươi vấn đề này. Nghe nói có một tên Vu sư đến thành?” Grimm hỏi nhỏ.
Lão Lục biến sắc: “Làm sao ngươi biết được? Xác thực là có một Vu sư đến thành, nghe đồn là hắn đến thu học sinh có tư chất làm Vu sư, nhưng để giám định xem có tư chất làm Vu sư học đồ hay không thì cũng cần tốn đủ một kim tệ.” Nói xong, lão Lục lặng lẽ bĩu môi giận dữ về phía sau, chỉ vào lão thợ rèn kia, nói: “Ông lão kia cũng bắt chước mang con trai đi đến, lại giám định được là không có tư chất làm Vu sư, bây giờ còn đang đau lòng vì một kim tệ kia đấy.”
Grimm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Tên Vu sư đó ở đâu?”
Sắc mặt lão Lục hơi đổi một chút, khiếp sợ nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đi ư? Một kim tệ không phải là khoản phí nhỏ, chúng ta cũng không có nhiều tiền để lãng phí như vậy.”
Do dự trong chốc lát.
Nếu thật sự tốn một kim tệ, đối với người chỉ có hơn hai kim tệ như hắn mà nói, đúng là một đả kích không hề nhỏ, nhưng nếu mất đi cơ hội lần này, có lẽ tương lai cũng không còn cơ hội như vậy nữa. . .
Rốt cuộc, Grimm gật đầu kiên định. Lão Lục sau khi khiếp sợ hơn nửa ngày trời, mới mở miệng nói: “Tên vu sư đó đang ở trong phủ Thành chủ, nghe đồn cô con gái bảo bối của Thành chủ đại nhân đã được giám định là nắm giữ tư chất làm Vu sư. Đương nhiên, nàng cũng là người duy nhất như vậy trong cả thành Bi Seer.”
“Cảm ơn Lục ca.” Grimm cực kì hưng phấn, thậm chí hắn bỏ hết qua một bên những chuyện trước đó về lão quản gia phủ Tử tước, trong đầu hắn bây giờ toàn là chuyện liên quan tới Vu sư. Hắn chạy thục mạng về phía hai gian nhà tranh nhỏ của mình, lấy ra một cái rương từ nơi vô cùng bí ẩn, bên trong chứa lượng lớn ngân tệ và đồng tệ.
“Nhất định phải trở thành một Vu sư! Nhất định phải thế!”
Sau khi kiểm kê ra được 100 ngân tệ, hắn suy nghĩ một chút, liền mang theo cuốn sách ma pháp《 Cải Tạo Khứu Giác và Đồ Phổ Mùi Vị 》kia, giấu kỹ cái rương, hắn lại chạy đến thành Bi Seer một lần nữa.
Do đã đến mùa hè, ngày dài đêm ngắn, may mà trời còn chưa tối.
Thành chủ đại nhân là quý tộc cao quý nhất ở thành Bi Seer, nghe đồn cũng là Hầu tước đại nhân duy nhất ở khu vực này. Trừ phi đến khu vực mà những thành thị khác thống trị, bằng không thì trong khu vực Bi Seer, Thành chủ đại nhân nói cái gì liền là cái đấy, dù là Tử tước đại nhân cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
Grimm mới chỉ nhìn qua phủ Thành chủ mấy lần từ chỗ rất xa. Ngày xưa nơi đây được bảo vệ nghiêm ngặt, luôn có bảy, tám kỵ sĩ canh gác, vậy mà hiện tại, phủ Thành chủ lại có không ít người ra ra vào vào. Grimm liếc sơ qua, những người ra ra vào vào phần lớn là chủ cửa hàng trong thành hoặc là quý tộc, bọn họ còn mang theo con cháu bên người, thường thường đều lộ ra vẻ thất vọng.
Hắn biết Vu sư đại nhân ở ngay bên trong, không lo được cho chuyện khác, lập tức lao vào.
“Đứng lại, giao ra phí dụng là một kim tệ.” Lúc này, một thằng con trai không quá chênh lệch so với Grimm quát lớn về phía hắn.
Grimm đau xót đưa một túi ngân tệ cho đối phương, tên kia sau khi liếc nhìn hắn khinh thường, liền trực tiếp ném túi ngân tệ vào cái rương ở đằng sau, ngay cả đếm cũng không thèm. Grimm hơi sửng sốt, nhìn qua khí chất và trang phục của đối phương, cũng mang dáng dấp của một thằng con trai nhà nông, phỏng chừng không biết làm sao lại gặp vận lớn, chẳng rõ phần kiêu ngạo đó đến như thế nào.
Grimm cũng liếc mắt xem thường gã một chút, rồi đi theo đám người trước mặt tiến vào phủ Thành chủ.