Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 47
Chương 47: Nàng có một khối thân thể kì lạ
-Nếu Vũ cô nương đã cứu bọn ta một mạng, thì ta cũng chẳng dấu diếm gì. Vào nhiều năm trước, Cung chúng tôi, Mạch Trưởng lão và các sơn trang lớn khác có giao hảo rất tốt với Cung Tử Thiên. Chúng tôi đã từng hợp tác sẽ cùng nhau thống trị giang hồ mãi mãi tốt đẹp. Nào ngờ, khi kế hoạch thành công cũng chính là lúc Tử Thiên Cung phản bội chúng tôi. Bọn chúng cho vào rượu một thứ chất lỏng không màu, không mùi, không vị cùng Mê Hồn Tán. Vì tin tưởng, chúng tôi không một nghi ngờ uống cạn, đễ rồi sau đó bị bắt vào đây và phải chịu cơn đau thể xác hành hạ không ngừng. Thật căm phẫn, chúng tôi không thể nào áp chế cơn đau này được.[Huyền Cung chủ vô cùng phẫn nộ kể lại]
-Càng căm phẫn, hỏa khí sinh ra sẽ càng nhìu. Hỏa khí càng nhìu thì sẽ đối chội với hàn khí càng lớn. Cộng thêm sự thúc đẩy của chất lỏng đó, cơ thể sẽ không ngừng đau đớn. Và hôm nay, chính là lần đoạt mệnh thứ 5 khi phát độc. Mỗi một lần đoạt mệnh cách nhau một năm. Số người chết vì nó hẳn không hề nhỏ.[Nàng rành mạch, vô cùng hiểu loại được cho là độc nhưng không phải độc này]
…………………………………
Nàng đối với những người này không hiểu sao lại không có một chút cảnh giác. . Đối với ninja kẻ giết thuê như nàng, trực giác chính là sinh mệnh thứ 2, vì thế nàng tin trực giác nàng đúng. Nó mach bảo nàng làm như vậy chính là đúng, không có sự hối hận về sau.
Họ nộ khí xung thiên khi biết được tội ác của Lý Tịch Thiên và Lý Tịch Nhan. Vốn là những con người của lòng hiệp nghĩa, họ sẵn sàng ra tay tương trợ nếu có thể thoát được ra ngoài. Họ càng tức giận hơn khi biết Tử Thiên Cung giờ chính là tà ma ngoại đạo chuyên làm những chuyện ác nhân thất đức. Nàng cũng biết được, thì ra Lý Tịch Thiên năm xưa chính là cung chủ của Tử Thiên Cung, chính hắn ta đã mượn thế lực này cộng them binh lính triều đình hãm hại Thiên Vỹ Phong – Cung chủ Cung Vô Tâm vốn được coi là ma cung, ma giáo.
Lý Tịch Thiên lợi dụng chức quyền là bất trung. Sư Phụ như cha, giết hại sư phụ là bất hiếu. Giết người vô số để hòng ục đích của mình là bất nhân. Giết cả huynh đệ đồng môn của mình là bất nghĩa. Hạn người bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa như hắn giữ lại thật chỉ hại cho đất nước, cho dân tộc. Nàng ý đã quyết, thay hoàng thượng “Tru di cửu tộc” toàn gia. “Thù này phải trả, nợ máu phải trả bằng máu, Lý Tịch Thiên, để xem ngươi như thế nào có thể thoát khỏi ma trảo của ta?”
Nàng thực bây giờ chỉ muốn giải thoát cho toàn bộ những người ở đây mà chóng trả mói thù máu này. Nhưng thời cơ chưa tới, thuốc giải không thể sử dụng nếu thiếu một yếu tố quan trọng. Đành phải ngồi đây chờ Lý Tịch Nhan súc sinh đó.
Chẳng biết qua bao lâu, trong ngục này không phân định được đâu là ngày đâu là đêm. Chỉ biết rằng thời gian dài đăng đẳng, mọi thứ đều bao trùm bởi bóng tối.
Bỗng, cánh cửa lối ra vào chính bật mở, những tia sáng mạnh mẽ chiếu vào trong. Mang nàng thẳng ra nơi để dùng hình. Hai tay nàng trực tiếp bị xích, 2 chân cũng không ngoại lệ.
Lý Tịch Thiên đem ánh mắt căm phẫn nhìn nàng như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống, dù có hơi bất ngờ trước nhan sắc hoa lệ khuynh thành của nàng. Nhưng bây giờ, trong đầu hắn chỉ có hận, hận và hận. Hắn hận không thể lóc da nàng, rút xương nàng, uống máu nàng. Cảm thấy vô cùng bị sỉ nhục, hôm qua bởi chính vì bị mùi hương trên viên châu ngũ sắc làm mị hoặc.
Ngọc Diệm Sơn Trang gửi thư bồ câu đến sỉ nhục hắn, khinh bỉ hắn. Nay, Điệp Phấn Phấn đã chạy, được Ngọc DIệm Sơn Trang che chở, hắn không thể đụng đế. Vậy thì hắn lấy nàng ra hành hạ, chính nàng Cửu Vĩ Hồ Ly đã làm nên cớ sự ngày hôm nay.
Trường tiên trong tay, dài ngoằn và dễ sợ. Bất quá, mặt nàng không hề một tí ti nào gọi là biến sắc huống chi là lo sợ?
Một roi quất vào người nàng, 2 roi, 3 roi…rồi con số lên đến hàng chục. “Chát…Chát” những âm vang lên rợn người, bóng trường tiên vương lên rồi quất xuống liên tục, thậm chí trong đó còn sử dụng nội công.
Như thế thì sao chứ, nàng không hề kêu một tiếng, không hề một chút cử động, cùng không tránh né. Dánh đánh nàng? Nàng tất nhiên không bỏ qua. Đôi đồng tử đen ngọc ánh lên tia sát khí nồng đậm, tròng mắt lưu chuyển nhìn xuống than thể mình. Nhếch mép cười lạnh, nói là cười nhưng thực chất một ý cười cũng không có.
Vì sao ư? Bởi vì than thể nàng không phải là hạng xoàng, có thể làm thương tổn nó bằng chiếc trường tiên cũ nát kia sao? Mơ đi.
Từng roi, từng roi quất xuống liên tiếp. Nhưng bất quá, da thịt nàng không hằng một vết tích gì gọi là thương tổn. Lý Tịch Thiên rõ ngạc nhiên, cho dù hắn có dùng tới nội lực thì cũng không tài nào làm biến sắc lớp da thịt trắng nõn mịn màng kia.
Nàng là một võ lâm cao thủ, hắn biết như thế. Cách này không tài nào làm tổn hại nàng, vậy thì hắn sẽ đổi sang cách khác.
Nào là bàn chông đầy gai nhọn lởm chởm, lũ rắn độc Tây Vực, bọn bò cạp độc cắn,….v.v.v…Lý Tịch Nhan không ngừng lại ở đó. Hắn lấy thanh sắt đun nóng ấn vào mặt nàng, lấy dao găm rạch tay, mặt nàng.
Còn về phía Vũ Hoàng Linh, nàng thực sự không cảm thấy hề hấn gì những trò trẻ con này. Ngồi dậy từ bàn chông, toàn than nàng nguyên vẹn, lũ rắn hay bọn bò cạp chưa cắn được nàng thì đã bị chất độc ẩn chứa trong người nàng làm chết ngay tức khắc. Thanh sắt nóng đỏ kia ấn vào mặt nàng, đúng là có hiệu quả, bởi vì nó bị cháy xém hủng sâu vào trong. Nhưng chưa kịp mừng thì những lớp tế bào bỏ đi đó bị cơ thể nào đào thải, tái tạo tế bào mới nhanh như cắt, không đợi nàng đau thì nó đã trở lại nguyên vẹn, không chút tì vết. Dao găm rạch tay nàng, rạch mặt nàng cũng không ngoại lệ, máu chưa kịp chảy thì vết thương đã tự khắc lành.
Đây không phải là do võ công nàng tu luyện được, mà nàng từ khi sinh ra đã có được thể chất kì lạ như thế. Nó cũng là một trong những nguyên nhân giúp nàng làm một ninja sát thủ cấp bậc cao được vạn người ở thế giới ngầm nể phục. Nàng chưa bao giờ thua dù cho chỉ một trận chiến. Với thế chất như thế nàng chính là bá vương một vùng. Nhưng bất quá, nàng vẫn phải phục tùng 1 người, người mang lại một quá khứ kinh hoàng mà khiến nàng mãi không thể quên được.
(t/g: ngoài đề chút đễ dẫn chút xíu quá khứ, chút xíu điều kì lạ của nàng. Mọi người đừng nghĩ nó không thể xảy ra, với ai chứ với nàng thì chính là có. Bởi vì có một bí mật đang dần được hé lộ. Thế thôi, quay trở lại Lý Tịch Nhan hành hạ nàng nào)
Lý Tịch Nhan thật sự mất kiên nhẫn, phần nữa chính vì hắn cả kinh với thể chất quái dị của nàng. Không những bách độc bất xâm mà còn vạn đao không thủng. Hắn kinh hãi rồi. Nhưng đến nước này, nếu để nàng sống sót hắn người chết sẽ là hắn. Bất quá vì lời hứa kia nên nàng mới tạm mặc cho hắn làm gì thì làm. Lý Tịch Nhan hắn đầu óc vốn thông minh, nên có thể lường trước mọi chuyện có tính toán. Đã thế, nên để nàng chết đi cho xong. Bao mối hận sẽ giải quyết tận gốc tại nơi này.
Từ đâu, một đám người đem lại một vạt dầu sôi. Vạt dầu đầy nước sôi ùng ục dưới ngọn lửa đỏ rực mạnh mẽ cháy. Nhìn thấy thế, nàng cuối cùng chịu đứng đây cho hắn gãi ngứa cũng có thành quả. Mỉm cười nhẹ nhưng ẩn chứa hữu ý. Tốt rồi, chỉ chờ có thế thôi. Đôi đồng tử ánh lên tia ngoan độc. Mọi thứ chuẩn bị bắt đầu thôi.