Vũ Sát Âm Kì

Chương 2


Bạn đang đọc Vũ Sát Âm Kì – Chương 2

Chương 2 : sư phụ??
(bắt đầu từ chương này Huyền Vũ [shulazy]sẽ đổi đại từ cô ~> nàng nhá)
Nàng chạy, chạy, chạy đi tìm xung quanh nơi đó….nhưng chẳng thấy ai cả…
Hửm? mùi máu? Có người….cô cẩn trọng đi theo mùi máu tanh nồng kia….
Oa….là một mỹ nam ….gì nữa đây? Diễn viên nữa à?…mặc đồ cổ trang…một thân lục y bê bết máu….. Tuy trên người đầy máu nhưng không làm mờ đi vẻ đẹp của một đại mỹ nam: vận trên người bộ lục y như những công tử thời xưa, tóc được búi lên gọn gang bằng cây trâm gỗ, mái tóc lòa xòa trước trán càng làm tăng vẽ đẹp ỹ nam….phải cứu, phải cứu thôi…
Nàng lôi trong người ra một lọ thuốc mà chủ nhân của nàng đưa cho uống khi bị thương, nhét viên thuốc vào miệng mỹ nam kia., vỗ vỗ ngực cho viên thuốc trôi xuống bao tử…
– Thật may cho ngươi, hôm nay gặp ta, tuy ta không phải một sắc nữ nhưng ta có lòng tốt lắm, cứu ngươi lần này, sau ngươi phải trả ơn cho ta…(t/g: có nhầm lẫn không? Mới vừa tính giết ông đạo diễn bịch đầu mối mà kêu lòng tốt? =.=)
Một lát sau, đôi mi cong cong kia mấp máy, đôi mắt đen huyền kia từ từ hé mở…. Nhìn thấy có một hắc y nhân(do nàng bận đồ sát thủ, khi nãy nàng đã gỡ bỏ mặt nạ, áo chóng đạn cùng những thứ linh tinh ra bớt) nhìn mình chằm chằm mình, mỹ nam kêu lên:
-Tên kia….ngươi…ngươi….là ai? Sao ngươi lại ở đây….ngươi không giết ta sao? Được được, to gan lắm, giám chờ ta hồi phục….ta sẽ cho ngươi biết tay…. Lúc ta bất tỉnh ngươi có làm gì ta không đấy, ngươi tính cướp sắc sao….. ta là nam nhân ngươi cũng không tha…đúng là tên biến thái, đoạn tụ @#$%^^&**((……..
Nàng méo mặt, tên mỹ nam này không ngờ lại bị điên tự nhiên chửi nàng thao thao bất tuyệt. Chịu không nổi, nàng quát:
-NGƯƠI CÂM MỒM CHO TA. Tên điên kia, ngươi nói gì thế hả? Ta vừa cứu ngươi mà ngươi bảo ta giết ngươi…..ta nói cho ngươi biết ta là con gái nhá, cái gì mà đoạn tụ… tin ta giết ngươi không?(t/g: =.= tính cánh thứ 2: ăn nói thô tục)

-Ngươi là nữ nhân???? Ngươi cứu ta??? Thế tên hắc y nhân kia đâu???
-Hắc y nhân nào? [Ngây ngô hỏi]
-Thì là cái tên vận đồ sát thủ, mang khăn che mặt màu đen, cùng ta trong khu rừng này…
-Vận đồ sát thủ, cùng ngươi trong khu rừng này….. à, chết rồi…
-Chết rồi? sao chết nhanh vậy?
-Ta đâm sau gáy hắn, chết không kịp ngáp…
-Không thể nào…ta và hắn đã chiến đấu với hắn 1 ngày 1 đêm mà vẫn bất phân thắng bại…ta thấy ngươi không có nội công, võ công thì càng không, chỉ có vài cái ám khí sao mà giết hắn nhanh vậy được?? à mà ngươi là ngươi là ai? Sao vào được Y Sơn Cốc này? Ngươi không phải người ở đây? Ngươi…
-STOP….ngươi bớt nhảm dùm ta cái..
-Hở? cái gì xì – tốp – xi cơ?
-Gì đây? Ngươi là diễn viên cổ trang mà tiếng anh cũng không biết, nói chuyện thì toàn sử dụng tiếng cổ xưa? làm diễn viên nổi gì? Ông đạo diễn nào mà ngu vậy? ngươi mà đóng phim bảo đảm ế chắc….
-Khoang khoang đã…cái gì mà diễn viên cổ trang? Cái gì mà đạo diễn? cái gì phim???
-Hở? ngươi….ngươi….không biết….
-Không..
-Dù sao ta cũng là ân nhân của ngươi, ngươi cho ta hỏi vài câu nhá….
-Ân..cứ hỏi…
-!@#$%^&*!@#$%^&
-!@#$%^&*……………
Sau khi kết thúc đoạn đối thoại thì bây giờ nàng kết luận một câu: Nàng đã xuyên không….
Haizz….ta không ngờ những câu truyện tiểu thuyết Trung Quốc nói về những cuộc xuyên không như thế này lại có thật…..và quan trọng hơn, ta chính là người trải qua những “tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết ” này……thời đại này là thời vua Lữ Minh đời thứ 28 của Lữ Minh quốc….. và “mỹ nam” này tên là Dương Triệt Sơn…ở độ tuổi….. ngũ tuần…có một phu nhân và 4 đệ tử: Lâm Vỹ, Lâm Thanh, Phi Long, Phi Vũ.

Do là ân nhân cứu mạng của hắn nên được hắn nhận làm đệ tử, mang về nhà dạy võ….
Nơi ở của hắn không phải là “cốc” như cái tên mà là một vùng thung lũng giữa hai ngọn núi chập chùng cao, hung vĩ….. xung quanh chỉ toàn một màu xanh bao phủ: màu xanh lục rậm rạp ở những cánh rừng trên núi, màu xanh non mơn mởn của những cây cỏ trong vùng thung lũng này, màu xanh biếc của dòng song uốn lượn hòa cùng màu trời xanh tạo nên khung cảnh thật nên thơ, hữu tình…. Không khí trong lành, yên tĩnh không giống như cái không khí đầy khói bụi cùng tiếng xe máy ồn ào….. Thật thoải mái..
Căn nhà của hắn cũng khá rộng nằm bên một rừng cây anh đào xanh ngắt, thoang thoảng còn lưu lại một mùi hương nhẹ nhàng….”chắc là mới vừa sang đầu hè” nàng nghĩ.
Nàng đi ra phía dòng sông xanh biếc kia. Nàng bước đi từng bước chân khoang khoái….
Thấp thoáng nàng thấy có 2 bóng người mảnh mai đang chơi đùa phía dưới sông…..
-Oa….là 2 mỹ nhân nga~…
-Là ai?
Lập tức, mỹ nhân mặc tử y gương mặt thanh tú, có nét lạnh lùng khoảng chừng 20 mấy tuổi cùng mỹ nhân còn lại mặc lam y gương mặt ngây ngô, đáng yêu khoảng độ tuổi mười mấy, 2 người “xẹt” một cái bay đến cạnh nàng, linh tính của một sát thủ cho biết nàng sắp gặp nguy hiểm, nhưng nàng cố tình để cho 2 mỹ nhân kia kề kiếm lên cổ, nàng giả bộ ú ớ:
-Khoan….khoan đã….muội là muội được sư phụ nhặt về làm…làm đệ tử a~ 2 tỷ khoan tức giận …
-Sư phụ?[mỹ nhân lam y hỏi]
-Ân ân, đúng thế, là sư phụ của 2 tỷ nhặt muội về nha~
-Đúng thế đấy A Thanh, A Vũ..[sư phụ từ đâu đi đến, thân người vận đồ lục y khác, không còn vết máu nữa, nên cũng đẹp hơn hẵn]
-Sư phụ nhận hắc y nhân này làm đệ tử?[nữ nhân tử y lên tiếng]

-Đúng vậy, A Vũ, Linh Nhi là nữ nhân đấy, a đầu cứu ta một mạng vả lại không có nhà để về, lại mất trí nhớ (là nàng bịa ra ạ), có tiềm năng nên ta đưa nó về làm đệ tử của ta…
“Thì ra nữ nhân tử y là A Vũ, vậy người còn lại là A Thanh?”
-Làm sao có chuyện đó được, sư phụ người võ công cái thế, cần gì ai cứu mạng, nhất là tên không có nội công, võ công này…..
-Biết làm sau được, ta bị địch thủ bỏ mê dược, tuy là một “Độc Vương” nhưng lúc đó ta không có phòng bị, không có thuốc giải, hại ta hoa đầu, chóng mặt, đánh cả một ngày một đêm….
-Chàng chịu vác mặt về rồi à, thiếp tưởng chàng cuốn gói đi luôn rồi chứ……
MỸ NỮ XUẤT HIỆN
SAU NÀY SẼ LÀ NGƯỜI THỨ 2 TRUYỀN VÕ CÔNG CHO NÀNG
AI THẾ? CHỜ CHƯƠNG SAO NHÁ….



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.