Bạn đang đọc Vũ Nương Thập Phu – Chương 65: Chính văn chương 05: Vương gia giá lâm
Trong lòng Cơ nhi kinh hãi, tên chết tiệt này sao lại ở đây?
” Tiểu nữ nhân, ngươi càng ngày càng xinh đẹp nha, ta chắc không thể đợi đến ngày ngươi chịu bán mình quá” bàn tay to lớn của Long Khiếu Thiên vuốt ve ngực nàng ngăn cách bởi mấy lớp áo, cơ thể ở phía sau Cơ nhi nóng dần lên, làm Cơ nhi hiểu ra khát vọng của hắn.
Cơ nhi tức giận run người, nhưng không thể nói hoặc động đậy, chỉ có thể để tên súc sinh này tùy ý ăn đậu hũ trên người nàng.
“Nữ nhân, ngươi thật là thơm quá.” đôi môi Long Khiếu Thiên hôn lên sau gáy Cơ nhi từ từ đi lên phía trước, nhẹ lướt qua vành tai, chậm rãi gặm nhấm từng chút một, hai tay bên dưới cũng không quên thêm lực, thẳng tiến sờ soạn khắp người nàng.
Cơ nhi rùng mình một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận , hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
” Ha ha , nữ nhân ngươi thật sự mẫn cảm nha, nhưng ta không vội, chờ đến khi ngươi mười lăm tuổi đã” Long Khiếu Thiên thì thầm bên tai nàng xong, đột nhiên bứt ra khỏi người Cơ nhi, tay khẽ động huyệt đạo trên người nàng liền được giải, vừa định quay lại cho hắn một cái tát đã không thấy bóng dáng hắn.
Trở lại gian phòng, Tinh Kim thấy sắc mặt nàng rất kém không khỏi lo lắng hỏi “Cơ nhi sao thế?”
” Không có gì, mà Nhan ca ca sao còn chưa trở về vậy?” Cơ nhi không muốn Tinh Kim vì nàng tức giận.
” Hẳn là sẽ đến ngay, hắn không thể để Long Khiếu Thiên phát hiện ra được.” Phạm Thu Nham xen vào, thái độ cực kì nhàn hạ.
Đang nói thì Nhan Nguyệt nhảy vào từ cửa sổ, khóe miệng cười tà ác làm người khác sởn tóc gáy.
” Nhan ca ca, ngươi có độc dược hay không?” Cơ nhi vội vã nhảy dựng lên hỏi hang.
” Cơ nhi, ngươi cần độc dược làm gì?” Nhan Nguyệt bị thái độ của nàng dọa.
” Ta muốn đi hạ độc chết tên hỗn đản Long Khiếu Thiên!” Cơ nhi tức giận đến toàn thân run rẫy.
” Cơ nhi, chuyện gì xảy ra? Hắn vừa bắt nạt nàng hả?” Tinh Kim muốn hỏi cho ra nhẽ, sắc mặt Nhan Nguyệt và Phạm Thu Nham cùng thay đổi.
” A, không, không phải, ta từng nghĩ hắn tốt, nhưng hắn thật sự rất tệ!” Cơ nhi lắp bắp nói.
” Quả thật rất tệ, nhưng mà hắn hiện tại đi cùng Dương đại nhân và đã gặp qua ngươi, nếu hắn sảy ra chuyện ngươi không tránh khỏi liên cang, nhưng mà Cơ nhi yên tâm, ta đã giáo huấn hắn rồi cứ ngồi chờ xem kịch vui là được.” Nhan Nguyệt cười nham hiểm.
“A, Nhan ca ca , ngươi đã làm gì?” Cơ nhi kinh hỉ hỏi.
” Lát nữa thì biết, chúng ta trước tiên ăn no đã, ha ha!” Nhan Nguyệt đi tới bên cạnh bàn cầm lấy đôi đũa.
” Ừm ” Cơ nhi biết Nhan Nguyệt đã chỉnh Long Khiếu Thiên thì cơn tức trong lòng mới nguôi dần.
” Cơ nhi” Tinh Kim lo lắng nhìn biểu hiện của nàng.
” Tinh Kim, ta không sao, ăn cá đi nào, rất bổ cho nam nhân.” Cơ thay đổi giọng điệu.
Tinh Kim đỏ bừng mặt, khuôn mặt Nhan Nguyệt và Phạm Thu Nham cũng dường như bị bỏng, nữ nhân này sao lại háo sắc thế.
Mọi người còn chưa kịp ăn thì đã nghe tiếng huyên náo bên ngoài, Cơ nhi vội vã chạy ra xem. Chỉ thấy Dương đại nhân cùng Long Khiếu Thiên từ trong phòng chạy ra hai tay ôm bụng, sắc mặt khó coi hằn giọng hỏi “Nhà vệ sinh ở nơi nào?” Dương đại nhân gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
“Đại nhân, ở bên cạnh!” Long Ngũ lập tức mở đường.
Chỉ thấy đôi mắt lạnh lùng của Long Khiếu Thiên quét qua thấy được Cơ nhi đang cười trộm thì trong lòng hắn liền rõ, nhưng hiện tại hắn không còn tâm trạng giáo huấn người khác, trước tiên phải giải quyết việc trọng đại nên theo sau Dương đại nhân tiến vào rừng cây.
“A! nam nhân chết tiệt! Quá mất nết !” Một giọng nữ nhân chanh chua vang lên.
“Thật xin lỗi, ta không biết bên trong có người, xin lỗi, ta nhịn không được, phiền ngươi nhanh lên một chút!” Long Khiếu Thiên đáng thương nói.
“Ha ha ha, cười đến chết mất, ha ha ha. . .” Tâm tình Cơ nhi nhất thời sáng lạng, tiếng cười to làm cho Long Thất thấy kỳ quái.
Chờ Long Khiếu Thiên đi ra thì đoàn người Cơ nhi đã rời khỏi, khuôn mặt Long Khiếu Thiên âm trầm, trong lòng âm thầm thề rằng nhất định phải làm tiểu nữ nhân này cầu xin hắn tha thứ.
Trên đường, Cơ nhi cùng Nhan Nguyệt cười liên tục, Nhan Nguyệt khó có lúc được vui vẻ như vậy. Nhìn khuôn mặt nàng đầy vui vẻ, thân ảnh khoan khoái linh động, bất chợt trái tim không khỏi đập nhanh.
“Ha ha, nếu không phải có mặt Dương đại nhân thì hắn chết chắc!” Nhan Nguyệt hung hăng nói.
“Ha ha ha, một mình hắn chịu là đủ, đáng thương cho Dương đại nhân, ha ha ha. . .” Cơ nhi cười to, đằng sau Tinh Kim cùng Phạm Thu Nham khóe miệng không cười, thế nhưng ánh mắt bất giác mang theo dịu dàng nhìn người phía trước.
“Nhan ca ca, trêu đùa hắn như vậy không phải thú vị hơn sao? Hà tất phải giết hắn, cảnh giới hại người cao nhất là làm cho hắn sống không bằng chết, để hắn chết chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn rồi, Long Khiếu Thiên sớm muộn gì cũng bị ta chỉnh tơi tả. Hừ!” Cơ nhi giật mình, nghĩ rằng hóa giải cừu hận trong lòng Nhan Nguyệt sẽ khiến cuộc sống hắn trở nên rất có ý nghĩa.
Nụ cười trên mặt Nhan Nguyệt vụt tắt, kinh ngạc nhìn Cơ nhi cười to, bắt đầu trở nên trầm tư.
. . .
Ngày này nối tiếp ngày kia, thời điểm Cơ nhi tròn mười lăm tuổi chỉ còn hai ngày, buổi sáng đó gió thu mát mẻ, bầu trời sáng sủa khiến tâm tình con người cũng tốt hơn, nhưng Cơ nhi và Liễu Tinh Kim đều mang vẻ mặt trầm tư, bởi vì hôm nay Cửu vương gia Mộ Dung Linh Tuyền sẽ đến.
Liễu Tinh Kim sớm đã cùng Cơ nhi bàn bạc gì đó trong phòng, sau một lúc thương lượng bọn họ quyết định tạm thời không cho Vương gia biết, đương nhiên bọn người Phạm Thu Nham cũng đã nhận được tín hiệu của Cơ nhi, không thể lộ ra, chờ đợi tình huống tiếp theo mới nói tiếp.
Trong khi Cơ nhi cùng mọi người đã hợp tác phối hợp rất hoàn mỹ, chỉ chờ đến buổi tối lên đài, lúc này Liễu Tinh Kim thân mặc hắc y, khuôn mặt tuấn tú băng lãnh đứng trong tuyết viện luyện tập ba tuyệt chiêu mà lúc trước Phạm Thu Nham dạy cho hắn. Phạm Thu Nham đang đầu tắt mặt tối bận rộn trong phòng chế tạo đàn ghi-ta, chấn thương trên chân Tư Đồ Dật đã khỏi hẳn, đang ở trong viện thư giãn gân cốt, Nhan Nguyệt thì ở trong phòng mình nghiên cứu lệ dược, nhưng thành công vẫn còn xa.
Cơ nhi giao cho tiểu Lục thu dọn một gian phòng trống ở Tuyết viện tương thích với thân phận của Cửu vương gia. Tâm trạng Cơ nhi lúc này rất rối loạn, vui buồn lẫn lộn, thật không biết phải đối xử với Vương gia thế nào để không làm tổn thương Tinh Kim.
Hồng ma ma sáng sớm đã đưa trà ngon cùng chăn mền gấm vóc, mong muốn Cơ nhi có thể mê hoặc Cửu vương gia, như vậy Phiêu Vũ Viện về sau sẽ có được đại hậu thuẫn.
“Cơ nhi, Ma ma biết ngươi bán nghệ không bán thân, nhưng Ma ma vẫn mong rằng lần đầu sẽ là của Vương gia, sau này cũng có có nơi trở về.”
“A, Ma ma nói bậy bạ gì đó, Cơ nhi sẽ không ngủ với Vương gia, Cơ nhi với Vương gia chỉ là bằng hữu.” khuôn mặt Cơ nhi đỏ lên, nếu Hồng ma ma biết nàng không còn là xữ nữ thì không rõ sẽ thành bộ dạng gì.
“Cơ nhi, Vương gia rất thích ngươi, Ma ma nhìn là biết, ngươi chắc không ngốc như vậy chứ.” Hồng ma ma tà mị liếc nhìn nàng.
“Ma ma, Cơ nhi không có phúc phần đó, được rồi, sân khấu nhờ Ma ma thiết kế đã làm xong chưa?” Cơ nhi nói sang chuyện khác.
“Dĩ nhiên rồi, ngày mai sau buổi diễn cuối, Ma ma sẽ gọi người đến sửa, ban ngày Cơ nhi có thể diễn thử một lần, về phần ngọn đèn, Ma ma cũng đã cho chuẩn bị một ngọn đèn lớn, đến lúc đó chung quanh đều tối chỉ duy nhất sân khấu phát sáng, Cơ nhi yên tâm.”
“Hì, vậy là tốt rồi, Ma ma, Vương gia chỉ nói hôm nay sẽ đến nhưng không biết lúc nào, Ma ma, các cô nương viện trước không biết chuyện này đó chứ?” Cơ nhi hỏi.
“Ha ha, đương nhiên không biết, nhưng mà Cơ nhi ngươi rất lợi hại nha, mỗi người trong viện đều là mỹ nam, các nàng trông mà thèm, Cơ nhi nói ta biết ngươi đến chỗ nào tìm được nhiều tuấn nam như vậy?” Hồng ma ma tâm trạng cực kỳ tốt.
“Hắc hắc, những người này đều do phụ thân đã qua đời dẫn đường đến vì thấy ta gặp nạn, họ muốn chuộc thân cho ta, nhưng mà Cơ nhi còn chưa nghĩ đến có nên rời khỏi đây không.” Cơ nhi thuận miệng nói.
“A, Cơ nhi, ngươi nghìn vạn lần cũng đừng rời bỏ Ma ma nha, Ma ma hoàn toàn dựa vào ngươi! Phiêu Vũ Viện này đối với ngươi không quan trọng sao!” Hồng ma ma nóng nảy nói.
“Ha ha, Ma ma, khế ước bán mình của ta vẫn còn trong tay người mà!” Cơ nhi mỉm cười nói, nhưng căn bản nàng không quan tâm đến cái khế ước bán thân đó, muốn đi nhất định sẽ đi, cái gì mà chuộc thân không chuộc thân, người cổ đại đúng là ngu xuẩn.
“Ừ ừ, Cơ nhi, ngươi, ngươi không muốn chuộc thân sao?” Sắc mặt Hồng ma ma thay đổi.
“Cơ nhi chỉ muốn biết Cơ nhi phải có bao nhiêu tiền mới đủ chuộc thân?” Cơ nhi cười nói.
“Cơ nhi, ngươi đang đùa Ma ma sao? Chỉ cần Cửu vương gia nói một tiếng, Ma ma còn dám không tha ngươi sao”
“Ha ha , Ma ma ngươi đã nói rồi nhé, Ma ma đối với Cơ nhi tốt như vậy thì phải được báo đáp chứ, người xem mười hai vạn lượng có đủ không?” Cơ nhi tự mình định giá, bởi vì nàng đã từng hỏi qua tiểu Lục, nàng bán vào đây cũng chỉ có mười hai lượng.
“A, mười hai vạn lượng, hì hì, Cơ nhi, không cần nhiều như vậy, năm đó đệ nhất ca kỹ tự mình chuộc thân Ma ma cũng chỉ lấy tám vạn lượng, chúng ta là người từng trải, Ma ma cũng biết mọi việc không dễ dàng như thế.”
“Cảm tạ Ma ma, vậy quyết định mười hai vạn lượng nhé, ngày Cơ nhi ra đi, ta sẽ cho Ma ma mười hai vạn lượng làm bồi thường.” Trong lòng Cơ nhi đã quyết định.
“Cơ nhi, ngươi, ngươi định lúc nào đi” Ma ma khôn khéo lộ ra khuôn mặt thương tâm.
“Ma ma, Cơ nhi xin nói thật, không lâu nữa Cơ nhi muốn đi kinh thành.”
“Cái gì, Cơ nhi, ngươi đi kinh thành làm cái gì, ở đó long xà hỗn tạp, Dương Châu mới là nhà của ngươi mà “Ma ma càng nói càng thương tâm.
“Biết đâu Vương gia muốn Cơ nhi đi theo thì sao?” Cơ nhi mỉm cười nhìn Ma ma.
“Haiz, nói cũng đúng, Cơ nhi ngươi đi rồi, Phiêu Vũ Viện này làm sao đây?”
“Ma ma, người kêu Phương Tình theo ta học là được, ta đi rồi thì nàng lên thay, Phiêu Vũ Viện vẫn sẽ náo nhiệt thôi.” Cơ nhi giúp Hồng ma ma tìm đường lui.
“Thật sao? Cảm ơn Cơ nhi nhé, Ma ma sẽ đi nói với Phương Tình” Hồng ma ma cao hứng trở lại.
“Ha ha, Ma ma đừng nóng vội, chờ qua ngày kia rồi hãy tính tiếp, nhìn hiệu quả mới có sức thuyết phục” Cơ nhi kéo tay nàng.
“Cơ nhi đã trở nên quá lợi hại rồi, Ma ma rất nể ngươi” Hồng ma ma thật sự cảm động.
“Hì hì, ai rồi cũng sẽ trưởng thành, Ma ma nhớ kêu hộ viện đi rỉ tai bọn công tử nhà giàu ở Dương Châu kêu ngày kia tới xem miễn phí.”
“Hả! Miễn phí?” Khóe miệng Ma ma căng cứng.
“Ha ha, Ma ma yên tâm, Cơ nhi sẽ có diệu kế” Cơ nhi nhìn nàng cười tươi rói.
“Ta hiểu rồi, Ma ma đi đây, có gì kêu tiểu Lục thông báo cho ta, khi gặp lại Ma ma sẽ đem khế ước cho ngươi” Ma ma nói xong liền quay đi.
Cơ nhi đi vào trong viện nhìn mọi người đang bận rộn bỗng nhiên nghĩ đến đã lâu mình không luyện phi đao, lập tức trở mình phóng lên tung bay lên hành lang, hai thanh phi đao mỏng như cánh tằm phóng về phía Liễu Tinh Kim đang luyện võ trong viện.
“Cơ nhi!” Liễu Tinh Kim hoảng hốt né tránh, tức giận nhìn qua đũng quần của mình, nữ nhân này dám nhắm vào chỗ này, lỡ có gì thì làm sao thỏa mãn nàng chứ, nghĩ đến bản thân đến tối là không kiềm chế được thì bỗng đỏ mặt, cũng may Cơ nhi khá thích, lả lơi tận xương khiến mình không nhịn được.
“He he, Tinh Kim huynh cảnh giác quá cao rồi” Cơ nhi cười dịu dàng nhìn hắn khiến lo lắng trong lòng hai người giảm đi chút ít.
“Cơ nhi, lần sau không được nhắm vào đấy” Tinh Kim trừng nàng.
“A, he he, Cơ nhi biết rồi, Cơ nhi phải nghĩ tới hạnh phúc nửa thân dưới của mình, ha ha” Cơ nhi không thèm xấu hổ.
Tinh Kim vội vã nhìn Tư Đồ Dật gần đó, khóe miệng mím lại, đỏ mặt đi tới trước mặt nàng nhẹ nói “Tiểu yêu tinh nàng đừng đắc ý, buổi tối sẽ thu thập nàng.”
Cơ nhi sửng sốt bối rối nhìn hắn, mà khuôn mặt Tinh Kim lập tức trắng bệt, đêm nay hai người không thể ngủ cùng nhau.
“Ha ha, Tinh Kim đừng lo lắng, buổi tối huynh nhớ mở cửa sổ, Cơ nhi len lén chui qua, hì hì” Cơ nhi lập tức nghĩ ra ý này, nàng cũng không thích ngủ một mình, được hắn ôm đã thành thói quen ấm áp.
“Ừm” Tinh Kim liền cười lên, thâm tình gật đầu nàng, đã quen với cơ thể ấm mềm của nàng rồi thì khó mà ngủ một mình.
“Cơ nhi, Cơ nhi!” Đột nhiên Phạm Thu Nham hét lên chạy vào, nam nhân này gần như mất tích mấy ngày nay.
Chỉ thấy hắn cầm trong tay một cây đàn ghi-ta hiện đại với vẻ mặt hưng phấn chạy về phía Cơ nhi.
“Phạm ca ca, ngươi làm được rồi sao?” Cơ nhi kinh ngạc nhìn hắn.
“Ừ, ngươi xem thử coi được chưa?” Phạm Thu Nham đắc ý đưa cây đàn giống hệt bản vẽ cho Cơ nhi xem.
Cơ nhi mím môi cầm lấy xem thử, lần đầu làm cũng không tệ lắm, cải trang nó thành cổ cầm chắc là cũng ổn, tuy rằng so với trong tưởng tượng của nàng thì quá khác biệt.
“Ừm không tệ, nhưng mà cần mỏng hơn, trơn láng chút nữa giống như cầm huyền í, chờ xong việc rồi Cơ nhi sẽ dạy Phạm ca ca cách đàn” Cơ nhi đưa trả cho hắn.
“Được được, ta lập tức đi sửa” Hai mắt Phạm Thu Nham phát sáng nhận đàn về rồi chạy mất.
” Ha ha, Cơ nhi xem, Phạm huynh thật đúng là một nhạc” Tinh Kim cười nói.
” He he, nhạc si mới tốt, như vậy Cơ nhi mới có thể lợi dụng hắn” Cơ nhi cười gian khiến Tinh Kim đầu đầy hắc tuyến.
” Cơ nhi, vậy nàng cũng đang lợi dụng Nhan Nguyệt à?” Tinh Kim lại hỏi.
“Hờ hờ, từ lợi dụng có hơi khó nghe, đây là giúp đỡ lẫn nhau, huynh xem bọn họ cũng rất hài lòng, Cơ nhi đâu có ép buộc gì đâu” Cơ nhi ra vẻ vô tội nhún nhún vai.
“Nàng nha, đầu đầy mưu ma chước quỷ” Tinh Kim cưng chiều sờ sờ đầu nàng.
” Hi hi, Cơ nhi rất đáng yêu mà, Tinh Kim không thích sao?” Cơ nhi mặt dày dựa vào lòng hắn.
Tinh Kim lập tức nhìn xung quanh, Tư Đồ Dật quay mặt vào tường luyện công nên không nhìn thấy, vội vã đỏ mặt nói “Thích”. Âm thanh không thể nhẹ hơn, hắn phát hiện bản thân đã bị Cơ nhi làm hỏng rồi, thật không dám tưởng tượng ngày sau sống thiếu nàng.
” Tiểu thư!” Tiểu Lục gọi nàng, Tinh Kim lập tức buông Cơ nhi ra.
“Tiểu thư, Vương gia, Vương gia tới!” Tiểu Lục mừng rỡ nói.
“A, nhanh vậy sao!” Cơ nhi giật mình bước nhanh ra, Liễu Tinh Kim sửng sốt một chút, trong lòng quặn đau.
Cửa chính Phiêu Vũ Viện ban ngày không mở, Cửu vương gia Mộ Dung Linh Tuyền phong trần đi cửa sau vào.
“Cơ nhi!” Mộ Dung Linh Tuyền thấy Cơ nhi chạy đến, lập tức vui vẻ kêu lên, trong giọng nói tràn đầy vui sướng.
“Vương gia!” Cơ nhi cười tươi chạy qua đón.
“Cơ nhi!” Mộ Dung Linh Tuyền và Cơ nhi chạy gần đụng vào nhau thì dừng lại, Mộ Dung Linh Tuyền mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng như ngọc, trong mắt chỉ có mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ nhi.
“Vương gia, rốt cuộc người đã tới” Cơ nhi không biết vì sao, khi mình thấy khuôn mặt tuấn tú này đã bắt đầu trưởng thành lột xác thì trong lòng thật chua, hai tròng mắt liền đẫm nước.
“Cơ nhi, xin lỗi, để nàng đợi lâu” Trong lòng Mộ Dung Linh Tuyền tê rần, không để ý lễ giáo, đột nhiên kéo Cơ nhi ôm chặt vào lòng.
Liễu Tinh Kim đứng phía sau cứng người, đau lòng không tả nổi, tiến lên quỳ một gối xuống ôm quyền nói “Tham kiến Vương gia!”
“Tinh Kim mau đứng lên, cảm tạ ngươi đã chiếu cố Cơ nhi thật tốt” Mộ Dung Linh Tuyền đỏ mặt buông Cơ nhi ra, vội vã đỡ Tinh Kim đứng lên nhưng trong lòng Tinh Kim đau khổ quằn quại, cuối đầu không dám nhìn Cửu vương gia.
“Hi hi, Vương gia mau vào đi, đi đường chắc mệt lắm rồi” Cơ nhi dĩ nhiên biết là Tinh Kim rất đau khổ, vội vã lôi kéo Mộ Dung Linh Tuyền vào trong Tuyết Viện.
Đi cùng Vương gia còn có hai vị thị vệ trẻ tuổi, lập tức đi lại vỗ vai Tinh Kim cười nói “Tinh Kim, ngươi vất vả rồi.”
“Vệ Gia, Vệ Phong, hai ngươi cũng tới à” Liễu Tinh Kim trả lại bọn họ một quyền, cười đáp “Đi vào rồi nói tiếp.”
“Tinh Kim, Vương gia rất lo lắng cho vị cô nương này, lộ trình một tháng rút xuống còn nửa tháng, ngày đêm chạy tới, mệt chết chúng ta luôn” Vệ Gia là người thoải mái dễ chịu, đỉnh đầu búi tóc đơn giản, trên người là vải bố màu lam, khuôn mặt theo kiểu chính thống, khóe miệng lúc nào cũng như đang cười, nhìn ra được hắn rất lạc quan, còn Vệ Phong hơi ngăm đen, người cũng khá cao to, vẻ mặt nghiêm túc ôn hoà, người này nhìn khá cẩn trọng.
Tinh Kim vừa nghe thì trong lòng càng khó chịu, chuyện này cũng không biết nên nói như thế nào.
“Vào nghỉ ngơi trước đã” Tinh Kim vội vã đưa hai người vào nhà, bởi vì phòng ốc không đủ nên Vệ Gia và Vệ Phong đành phải ở tại phòng hạ nhân giống tiểu Lục tại sát vách. Tuy rằng gian phòng hơi nhỏ nhưng Cơ nhi dặn tiểu Lục bổ sung đồ dùng cho giống những người khác, Vệ Gia và Vệ Phong thấy rất vui vẻ, trong chốc lát Tuyết Viện náo nhiệt hẳn lên.
Tư Đồ Dật là người thứ nhất gặp Cửu vương gia, khi thấy Cửu vương gia còn khá trẻ thì hơi ngạc nhiên nhưng so với tuổi Cơ nhi thì rất xứng đôi.
“Vương gia, vị này chính là Tư Đồ ca ca, là nhạc công của Cơ nhi” Cơ nhi kéo tay Mộ Dung Linh Tuyền giới thiệu.
“Tham kiến Cửu vương gia” Tư Đồ Dật ôn hòa cười cười.
Đôi mắt Mộ Dung Linh Tuyền tối sầm lại, quan sát Tư Đồ Dật từ đầu đến chân, sau đó lộ ra nụ cười hiền lành, nhìn hắn gật đầu.
“Vương gia, người rửa mặt chải đầu trước nhé, tới bữa trưa Cơ nhi sẽ giới thiệu những người khác cho ngươi biết” Cơ nhi nhận ra hắn đã mệt, hai tròng mắt đều nổi tơ máu, vành mắt đen thâm, sắc mặt cũng không tốt, nhưng mà khí chất vương giả cao quý vẫn không bị che khuất.
Bởi vì ngày đêm đều đi nên Mộ Dung Linh Tuyền rất mệt, lúc gặp Cơ nhi vì quá vui vẻ nên không nhận ra, bây giờ yên tĩnh thì thấy mệt không thể tả, nhìn Cơ nhi mỉm cười gật đầu.
Cơ nhi đưa hắn vào gian phòng chuẩn bị cho hắn, bên trong đầy đủ mọi thứ, nước sạch cũng được chuẩn bị sẵn.
“Vương gia, mau tới rửa mặt” Cơ nhi đi tới cạnh bàn lấy khăn lau mặt cho hắn.
Cửa phòng được đóng lại, Mộ Dung Linh Tuyền tới cầm lấy khăn lau mặt, sau đó đột nhiên kéo Cơ nhi ôm vào lòng.
“Cơ nhi, ta rất nhớ nàng” Tình cảm thương nhớ tràn đầy.
Cơ nhi thấy đau lòng quá, để mặc hắn ôm mình, tiểu nam nhân này thật có cảm tình với mình.
“Vương gia nghỉ ngơi trước đã, tối nay nói chuyện tiếp, ngươi xem đã mệt tới mức xấu hoắc rồi” Cơ nhi đẩy nhẹ hắn ra, mỉm cười trêu đùa hắn.
“Ta vội vàng lên đường, sợ nửa tháng không tới kịp, cho nên suốt đường đâu có nghỉ ngơi đủ. Cơ nhi, nàng đẹp hơn rồi” Ánh mắt Mộ Dung Linh Tuyền nóng rực, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng mà vô cùng xao xuyến.
“Hi hi, thật vậy chăng? Nửa năm không gặp, miệng Vương gia đã ngọt hơn hẳn nhỉ” Trong lòng Cơ nhi cũng vui vẻ.
“Cơ nhi, ta, ta có thể hôn nàng không?” Mộ Dung Linh Tuyền nhìn cái miệng hồng nhạt non mềm của Cơ nhi mà đỏ mặt, hắn rất tưởng nhớ mỹ vị đó.
“A, ưm….” Cơ nhi giật thót, còn chưa từ chối thì miệng nàng đã bị môi hắn che lại, cường thế dịu dàng truyền lại tương tư dày đậm, Cơ nhi bỗng cảm động, toàn bộ thân thể yếu đuối dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Hai lưỡi linh hoạt truy đuổi, dây dưa, không khí càng ngày càng loãng, cho tới khi hai người không thể thở nổi mới lưu luyến tách ra, Mộ Dung Linh Tuyền ôm chặt nàng lần nữa, mà khuôn mặt Cơ nhi đỏ bừng tựa ở bờ vai hắn, cảm giác thân thể hắn run nhè nhẹ mà lòng nàng rối loạn.
Một lúc lâu sau hai người mới tách ra, Cơ nhi giúp hắn lên trên giường nghỉ ngơi rồi rời khỏi phòng, ngoài cửa là khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của Tinh Kim, hắn vẫn chờ ngoài đây từ lúc hai người đi vào.
Thấy miệng Cơ nhi sưng đỏ, trong mắt hắn xẹt qua đau xót, xoay người rời khỏi.
“Tinh Kim! Tinh Kim! huynh chờ ta với” Cơ nhi biết hắn đã hiểu lầm rồi, haiz, cái này làm sao giải thích cho rõ đây.
Tinh Kim trực tiếp đi về phòng mình rồi ngồi ở trên giường tức giận, Cơ nhi đẩy cửa vào thấy bộ dáng này của hắn thì nước mắt đã muốn trào ra.
“Tinh Kim, huynh nói xem Cơ nhi phải làm sao đây, hu hu” Trong lòng Cơ nhi cũng rất thương tâm.
Tinh Kim ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt ủy khuất của nàng thì lập tức đứng dậy ôm lấy nàng, hắn biết Cơ nhi đang rất khó xử, nhìn vẻ mặt Vương gia là biết rất thương Cơ nhi.
“Vương gia hôn nàng à?” Tinh Kim lòng đau như cắt.
“Ừm, nhưng ta không tự nguyện….hu hu…” Miệng Cơ nhi lập tức được Tinh Kim che lại thật cuồng dã, loại cảm giác đau xót xuyên qua nụ hôn thô bạo truyền đến trong lòng Cơ nhi, nước mắt của nàng lăn xuống càng nhiều.
“Cơ nhi, ta, ta đau quá” Tinh Kim buông nàng, đưa một tay lên đè chỗ ngực trái, trong mắt đầy sự thống khổ.
“Tinh Kim, huynh đừng như vậy, buổi tối ta sẽ nói cho Vương gia biết quan hệ chúng ta, Cơ nhi sẽ không để hắn… hôn nữa.” Cơ nhi nhìn dáng vẻ của hắn cũng thấy đau lòng.
“Chúng ta cùng đi, ta tình nguyện hắn phạt ta, mắng ta, thậm chí giết ta chứ không muốn đau đớn như sắp chết thế này” Đến bây giờ Tinh Kim mới hiểu rõ tình cảm của mình với Cơ nhi, đã hãm vào quá sâu không thể thoát ra.
“Không, không được, nếu hắn giận dữ giết huynh thì ta phải làm sao đây, để ta nói, ta sẽ nói” Cơ nhi không dám nghĩ tới giả thuyết Mộ Dung Linh Tuyền tức giận giết Tinh Kim, nếu vậy thì nàng sao sống nổi.
“Không, chúng ta cùng nói” Tinh Kim rất kiên trì.
“Vậy cũng được, nhưng mà chờ Vương gia nghỉ ngơi rồi nói nhé, hắn quá mệt mỏi rồi, nếu như chịu thêm đả kích thì ta sợ hắn không chịu nổi” Cơ nhi vừa nói vừa hồi hộp nhìn Tinh Kim.
Tinh Kim giật mình rồi gật đầu “Vậy chờ đến tối rồi nói.”
Cơ nhi cũng gật đầu nhưng trong lòng không hiểu sao rất là khó chịu, nàng nghĩ rằng mình vẫn khá thích vị Vương gia khả ái kia.
Mộ Dung Linh Tuyền ngủ thẳng qua giờ ngọ(2pm) mới tỉnh, sắc mặt khá hơn nhiều, vừa nhìn thì dừng ngay trên người Cơ nhi.
“Vương gia tỉnh rồi à, ngủ ngon chứ?” Cơ nhi có hơi xấu hổ.
“Ừm, yên tâm rồi nên ngủ khá sâu, được rồi, ta có kêu Vệ Gia và Vệ Phong đem theo quà cho nàng với Tinh Kim tới đây, đi thôi, chúng ta đi xem, cực khổ cho ngươi Tinh Kim, bây giờ bản vương sẽ cho ngươi một món quà lớn, khẳng định ngươi sẽ thích, ha ha” Mộ Dung Linh Tuyền nhìn Tinh Kim đầy khen ngợi, sau đó âu yếm nhìn Cơ nhi rồi nắm tay nàng đi ra ngoài.
Cơ nhi lúng túng quay đầu nhìn Tinh Kim một chút, trong lòng hắn thấy rất hổ thẹn không biết phải làm gì cho tốt, Vương gia đối hắn ân trọng như núi mà mình dám đoạt nữ nhân của hắn, mình vẫn là người sao? Không thể nói, nhất định không thể nói! Nhưng, nhưng mà tình cảm của hắn dành cho Cơ nhi thì sao? Phải nhẫn sao? Như vậy mình còn là nam nhân sao? Đầu Tinh Kim đau muốn nứt ra.
Ba người đi tới gõ cửa phòng Vệ Gia, hắn mở cửa với đôi mắt buồn ngủ mông lung, lúc nhìn thấy là Vương gia thì lập tức tỉnh táo.
“Vương gia!” Vệ Gia đứng thẳng người đầy cung kính.
“Ừ, Vệ Gia, mấy thứ bản vương nói các ngươi mang đến đâu rồi?”
“Ở đây thưa Vương gia” Vệ Gia lập tức xoay người đi lấy.
Mộ Dung Linh Tuyền nhìn Cơ nhi đầy âu yếm, bàn tay to cầm tay nàng thật chặt.
Vệ Gia cầm tới một hộp được bọc gấm tím đưa cho Cửu vương gia, Vương gia lập tức mở ra, bên trong có một hộp vông nhỏ điêu khắc rất tinh xảo, còn lại là một đoản kiếm đồng thau được khảm hồng ngọc trên chuôi.
“Tinh Kim, đây là thượng đẳng dao găm do nước Tây Phiền tiến cống, Hoàng thượng ban cho bản vương, bản vương thưởng cho ngươi” Mộ Dung Linh Tuyền tỏa ra khí phách vương giả, đưa dao găm cho Tinh Kim.
Tinh Kim lập tức quỳ gối trên mặt đất, thấp đầu nói “Vương gia, Tinh Kim không dám nhận đại lễ này.”
“Tinh Kim ngươi làm gì vậy, mau đứng lên, đây là bản vương ban cho ngươi, có gì mà dám với không chứ, nếu không nhờ ngươi quan tâm thì Cơ nhi làm sao càng ngày càng đẹp chứ, ha ha” Mộ Dung Linh Tuyền rất hài lòng.
“Vương gia, Tinh Kim thật sự không dám nhận” Tinh Kim làm sao dám nhận lấy.
“Tinh Kim, lẽ nào ngươi không còn nghe lời bản vương nói hả?” Khuôn mặt Mộ Dung Linh Tuyền trầm xuống, khuôn mặt khả ái kia thâm trầm không thể tả.
“Tinh Kim cầm đi, Vương gia đặc biệt mang từ kinh thành tới đó” Cơ nhi mở miệng.
Liễu Tinh Kim nhìn nàng một cái, nhăn mày suy nghĩ rồi đưa tay tiếp nhận lấy.
“Tạ ơn Vương gia!” Tinh Kim lần thứ hai quỳ xuống.
“Ha ha, đây là của Cơ nhi, mau mở ra nhìn đi” Mộ Dung Linh Tuyền liền khôi phục sự khả ái, nụ cười có hơi hồn nhiên ngây thơ.
“Vâng” Cơ nhi mỉm cười mở ra hộp gỗ tinh xảo, lập tức mở to mắt như phát sáng, đây là cái gì? Đây chẳng phải kim cương ở hiện đại sao? Nhìn kĩ chính là một vòng cổ bạc với mặt dây là một viên kim cương sáng rực, chế tác tinh xảo, lộng lẫy động lòng người, đẹp tới chói mắt.
“Wah, Vương gia, đây là gì vậy, thật xinh đẹp quá” Không phải là Cơ nhi chưa thấy qua kim cương nhưng ở cổ đại này thì quá hiếm lạ.
“Đây gọi là Nguyệt Quang thạch (PL: là đá ánh trăng nhưng PL thích tên này hơn), là một trong những cống phẩm tốt nhất của Tây Phiền, Hoàng thượng ban cho ta vốn là để đưa cho cửu Vương phi sau này, Cơ nhi thích không?” Ý tứ của Mộ Dung Linh Tuyền là Cơ nhi so với cửu Vương phi tương lai ngang hàng.
“Rất thích ạ nhưng thứ này quá quý trọng, Cơ nhi không thể nhận, hơn nữa Vương gia phải để cho cửu Vương phi, Cơ nhi làm sao dám cầm” Cơ nhi lập tức đem hộp trả lại cho Mộ Dung Linh Tuyền.
Nụ cười của Mộ Dung Linh Tuyền biến mất, nhìn Cơ nhi rất kỳ quái, dường như nàng đã thay đổi, lúc trước nàng là một tiểu lừa đảo thấy tiền sáng mắt, vì sao nỡ bỏ thứ này.
“Vương gia, thứ này quá quý giá, Cơ nhi thật không thể lấy, ngươi cho ta tiền thì ta vui hơn” Cơ nhi lộ nguyên hình.
Mộ Dung Linh Tuyền nghe Cơ nhi nói thế thì yên tâm nói rằng “Ta nói tặng nàng thì là của nàng, quan tâm gì cửu Vương phi chứ” Mộ Dung Linh Tuyền lập tức lấy vòng cổ ra tự đeo cho Cơ nhi, lấp lánh chói mắt, sáng rỡ phản chiếu khiến Cơ nhi thanh thuần thêm chút cao quý.
“Đẹp lắm, bản vương thích Cơ nhi đeo nó” Mộ Dung Linh Tuyền cũng có lúc khá bá đạo.
“Hì hì” Cơ nhi nhìn Tinh Kim với vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Tinh Kim, ngươi thấy Cơ nhi đẹp không?” Cửu vương gia hãnh diện hỏi hắn.
“Đẹp!” Trong mắt Liễu Tinh Kim, Cơ nhi lúc nào cũng đẹp, huống hồ Nguyệt Quang thạch này khiến Cơ nhi càng thêm mỹ lệ, ánh trắng lấp lánh khiến khuôn mặt Cơ nhi càng thêm thuần khiết.
“Ha ha….” Mộ Dung Linh Tuyền thâm tình nhìn Cơ nhi cười khúc khích.
“Khụ khụ, Vương gia, ngươi lần này trở lại sao lại trễ như thế?” Cơ nhi chuyển đề tài khác.
“A, cái này, cái này, không dấu Cơ nhi, bởi vì ta đã qua mười sáu tuổi cho nên mẫu hậu muốn tuyển cho ta, không cho ta ra, lần này là ta trốn ra đấy” Mộ Dung Linh Tuyền đáng thương trả lời.
“Hở, vậy, vậy Vương gia tuyển được Vương phi chưa?” Cơ nhi phát hiện lòng nàng khá lo lắng.
“Ta, ta không muốn tuyển” Mộ Dung Linh Tuyền nhìn Cơ nhi, ý tứ hình như khá rõ ràng.
“Vương gia đừng nhìn ta, ta là cô nương kỹ viện, lẽ nào ngươi muốn lấy một cô nương làm Vương phi” Cơ nhi liếc hắn một cái.
Mặt Mộ Dung Linh Tuyền liền đỏ lên, lắp bắp nói “Ta, ta, ta dù sao cũng không chọn.”
“Vương gia, ngươi cũng biết tính cách Cơ nhi, dù người thích Cơ nhi tới đâu thì Cơ nhi tuyệt đối sẽ không làm tiểu thiếp, kể cả chính thất cũng tuyệt đối không phải duy nhất, tướng công chỉ có thể chuyên sủng một mình ta, nếu như phản bội Cơ nhi, Cơ nhi nhất định giết hắn!” Ý Cơ nhi là làm không được thì đừng chạm vào ta, đỡ mắc công ta khó xử.
Mộ Dung Linh Tuyền bị vẻ hung dữ của Cơ nhi dọa sợ, yên lặng nhìn khuôn mặt kiên định kia liền biết nàng nói thật, nhưng mình là Vương gia, làm sao bây giờ?
“Ha ha, thôi không nói việc này nữa, Vương gia, Cơ nhi dẫn ngươi đi gặp mấy người bạn” Cơ nhi để thời gian cho hắn suy nghĩ, thuận tiện bướng bỉnh nhìn Liễu Tinh Kim nháy mắt trái, trong lòng Tinh Kim đang suy nghĩ tiểu nữ nhân này thật thông minh, cứ như vậy Vương gia dĩ nhiên phải lấy Vương phi, nạp Trắc phi, thế nên dĩ nhiên hắn không thể ở với Cơ nhi.
Mộ Dung Linh Tuyền có hơi lơ mơ, bị Cơ nhi kéo tay đi tới trước phòng Phạm Thu Nham, đập cửa hét lớn “Phạm ca ca, mau ra đây đi!”
“Á, Cơ nhi, có chuyện gì?” Tóc Phạm Thu Nham vốn luôn chỉnh tề nhưng bây giờ có hơi lộn xộn, vài lọn rớt xuống má, khuôn mặt tuấn tú hồng hồng cư nhiên thêm chút tà mị khiến Cơ nhi ngây ngẩn cả người, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ Phạm Thu Nham có lúc lại mê người như thế, nước miếng của nàng xem chút chảy ra.
“Cơ nhi, vị này chính là vị này chính là?” Phạm Thu Nham hiển nhiên đã nhìn thấy người trẻ tuổi có tướng mạo khả ái nhưng khí chất cũng không bình thường đứng sau Cơ nhi.
“À, đây chính là Cửu vương gia Mộ Dung Linh Tuyền! Vương gia, vị này là… một trong những nhạc công của Cơ nhi” Cơ nhi lập tức tỉnh lại giới thiệu hai người.
“Hóa ra là Cửu vương gia, tiểu dân tham kiến Cửu vương gia!” Phạm Thu Nham hành lễ cung kính khom người.
Mộ Dung Linh Tuyền nhìn tướng mạo Phạm Thu Nham như tiên nhân mà hơi hoảng, Cơ nhi tìm đâu ra nhạc công tuấn mỹ thế này?
“Vương gia!” Cơ nhi đụng nhẹ Mộ Dung Linh Tuyền.
“A, mời đứng lên, Cơ nhi, nàng tìm đâu ra những…. nhạc công này vậy?” Mộ Dung Linh Tuyền lập tức hỏi.
“Hi hi, đều là ngẫu nhiên quen biết, Phạm ca ca là một nhạc si chính hiệu đấy, Phạm ca ca làm gì mà cả ngày không ra ngoài vậy?” Mắt Cơ nhi sáng như đèn pha nhìn vẻ mặt tuyệt mỹ gợi cảm của hắn.
“À, đúng rồi, Cơ nhi mau vào nhìn” Phạm Thu Nham liền duỗi tay kéo Cơ nhi vào phòng, Mộ Dung Linh Tuyền lập tức trầm mặt xuống, nam nhân này sao lại tùy tiện như thế.
“Wah, Phạm ca ca, quá tuyệt vời!” Cơ nhi thấy đàn ghi ta rất thô ráp lúc sáng giờ đây đã trở nên trơn láng bóng bẩy, phía trên được khắc hoa văn xinh đẹp khiến Cơ nhi quá kinh ngạc.
“Ha ha..” Phạm Thu Nham hiếm khi thấy Cơ nhi khen hắn nên cười rất vui vẻ, đẹp khuynh thành như hoa lan khiến Cơ nhi sửng sốt tập hai, Phạm ca ca hoàn toàn có khả năng thành yêu nghiệt, nhất thời trong đầu hiện lên tên yêu nghiệt đỏ lòm kia, cảm thấy có chỗ nào không ổn nhưng nàng không nghĩ ra được.
Khuôn mặt Mộ Dung Linh Tuyền càng đen hơn, nam nhân này nhìn Cơ nhi dịu dàng không thể tả, mà Cơ nhi nhìn tên kia cũng đầy kinh diễm, điều này khiến lòng hắn hơi chua.
“Đây là cái gì hả?” Mộ Dung Linh Tuyền lạnh lùng mở miệng hỏi.
“À, hì hì, đây là nhạc khí Cơ nhi thiết kế đấy Vương gia, sau này ngươi sẽ được nghe thử, rất êm tai rất đặc biệt, Phạm ca ca, ngày mai ngươi có thể xài cầm huyền rồi.”
“Ừm, lát nữa ta sẽ chọn thượng đẳng cầm, Phạm ca ca đang rất muốn nghe thử nhạc khí này diễn tấu ra sao, Cơ nhi à, thật quá kích thích tâm hồn nha, ha ha.”
“Hì, đây chỉ là một loại mà thôi, kỳ thật nhạc khí êm tai còn nhiều lắm, ví như đàn tranh, Cơ nhi cũng có thể cải tạo nó một chút khiến âm sắc càng hoàn mỹ” Cơ nhi rất tự tin nói ra.
“Thật vậy chăng? Cơ nhi, ngươi đúng là thiên tài, Phạm ca ca đã chấm ngươi rồi, nhất định ngươi phải dạy hết những gì ngươi biết cho ta nha.”
“Ha ha, chỉ sợ cả đời cũng dạy không hết.”
“Vậy Phạm ca ca sẽ theo ngươi cả đời” Phạm Thu Nham buột miệng.
Cơ nhi lập tức đỏ mặt còn Mộ Dung Linh Tuyền càng đen mặt, Tinh Kim đứng ngoài thì cười khổ. Phạm Thu Nham giật mình nhận ra mình lỡ lời thì đỏ bừng mặt, đôi mắt sao chớp động nhìn Cơ nhi, bên trong dường như chất chứa điều gì.
“Hơ hờ, Phạm ca ca đang bận vậy ta mang Vương gia đi gặp Nhan ca ca” Cơ nhi nhìn vẻ mê người Phạm Thu Nham thấy không chống lại được thì vội vã lôi kéo Mộ Dung Linh Tuyền tới phòng Nhan Nguyệt.
Còn chưa gõ cửa thì cánh cửa bỗng nhiên mở ra, chỉ thấy Nhan Nguyệt khóc lóc chạy ra, khuôn mặt tuấn tú lãnh diễm kia đầy nước mắt, nhìn rất đáng thương.
“Nhan ca ca ngươi sao thế? Xảy ra chuyện gì?” Cơ nhi bị dọa mất hồn.
“Cơ nhi chạy mau!” Nhan Nguyệt lập tức túm Cơ nhi tránh khỏi cửa, chỉ thấy bên trong cánh cửa bay ra một trận khói trắng, ập thẳng vào mặt Mộ Dung Linh Tuyền.
“Cái gì thế! Á!” Mộ Dung Linh Tuyền lập tức che mũi tránh ra nhưng liền thấy mũi rất xót, mắt cay xè, sau đó nước mắt rơi xuống không dừng.
“Cơ nhi ta thành công rồi, ha ha ha, phấn thúc dục lệ(chảy nước mắt), hic hic…” Nhan Nguyệt vừa cười vừa khóc như người điên.
Cơ nhi lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, quay đầu lại nhìn Mộ Dung Linh Tuyền, thấy hắn cũng bắt đầu rơi lệ không ngừng thì phì cười.
“Cái gì thế hả!” Mộ Dung Linh Tuyền không có tâm trạng để cười.
“Vương gia bớt giận, đây là Cơ nhi kêu Nhan ca ca chế ra lệ phấn, xem ra rất thành công.”
Mộ Dung Linh Tuyền sửng sốt rồi vội vàng nói “Quá cay xót, khó chịu muốn chết, có giải dược chứ?”
Nhan Nguyệt biết hắn nhất định là Vương gia, hai mắt đẫm lệ hồng hồng nhìn Mộ Dung Linh Tuyền tức giận nhưng vẫn khả ái suất (dễ thương+ đẹp trai) “Không, không có, hết nhanh thôi, tối đa là khoảng một chén trà nhỏ. Tiểu dân Nhan Nguyệt tham kiến Cửu vương gia!” Nhan Nguyệt vẫn biết quy củ.
“Hi hi, Vương gia, Nhan ca ca là thần y đấy, rất lợi hại” Cơ nhi nhìn hai người khóc lóc mà không nhịn được cười.
“Thứ này để làm gì?” Trong lòng Mộ Dung Linh Tuyền vẫn hơi khó chịu.
“Hì, để ngăn cản bạo động thôi, lúc nhiều người rối loạn thì quăng cái này, cam đoan mọi người khóc tới kêu mẹ, lúc đó còn sức mà bạo động sao, ha ha, đây là cách vô cùng tiên tiến” Cơ nhi tự hào nói.
Mộ Dung Linh Tuyền đột nhiên biến sắc, nói như vậy thứ này dùng trấn áp và đối đầu thì rất hữu dụng, sắc mặt hơi thâm trầm tự suy xét, nhưng mà mũi và mắt khá khó chịu, nước mắt nước mũi ngang dọc, vội vã lấy khăn tay ra lau, thế này quá mất mặt mà.
Nhan Nguyệt đắc ý vạn phần, vừa cười vừa khóc nhìn Cơ nhi nói “Cơ nhi, Nhan ca ca lợi hai chưa, mau thưởng đi!”
“Thưởng à? Có!” Cơ nhi lập tức kiễng chân hôn một cái trên mặt hắn “Chụt!”