Vũ Nương Thập Phu

Chương 31: Nữ nhân của ta


Bạn đang đọc Vũ Nương Thập Phu – Chương 31: Nữ nhân của ta


Long Khiếu Thiên vốn không phải là một người ham sắc đẹp, lúc trước cũng không thật sự muốn Cơ Nhi, chỉ là muốn hù dọa nàng, nhưng nhìn thân hình ngây ngô non nớt trong ngực lại dễ dàng khơi dậy dục hỏa của hắn, suy nghĩ một chút, liền đem Cơ Nhi đang kinh hoảng ném lên giường, cả thân thể cường tráng liền bao trùm lên.
“A . . . . . ” Cơ Nhi lập tức bật dậy kêu thảm thiết.
“Sao! Ta còn chưa có chạm vào ngươi, ngươi đã đau đến như vậy?” khuôn mặt Long Khiếu Thiên siết chặt nhìn bộ mặt trắng bạch của Cơ Nhi, trên trán nàng mồ hôi chảy xuống, làm cho hắn cảm thấy hơi chói mắt.
“Chân của ta, đừng, đừng đè nặng!” Hóa ra do chân bị thương của Cơ Nhi bị chân thon dài của Long Khiếu Thiên đè ép.
Long Khiếu Thiên lập tức nghiêng người một cái, tay chống người dậy, nhìn thấy chân Cơ Nhi xanh tím kinh khủng, vết thương sưng phù muốn đòi mạng.
“Xứng đáng!” Long Khiếu Thiên nghĩ đến nàng lúc vào cửa, nhất thời châm biếng một tiếng, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ của Cơ Nhi, trong lòng có hơi không thoải mái.
“Ngươi!” Cơ Nhi tức giận, lập tức mắt mở to trừng nam nhân đáng giận đến cực điểm kia, tâm hắn không hề có chút đồng cảm nào.

Long Khiếu Thiên mặc dù ngoài miệng châm biếm Cơ Nhi, nhưng không có đè tiếp lên thân hình nhỏ gầy của nàng, một đôi mắt sáng chậm rãi đi xuống trước phần ngực non mềm, xinh đẹp của Cơ Nhi, thình lình nàng đưa tay muốn mặc áo của mình vào
“Sao vậy, không phải nói muốn hầu hạ ta sao?” Long Khiếu Thiên nhướng mi, bàn tay to bắt lấy hai tay của Cơ Nhi, không cho nàng đem cảnh đẹp che khuất, con ngươi đen càng thêm thâm thúy, u ám, hắn cảm thấy thật kỳ quái, tiểu nữ nhân này làm sao lại có thể dễ dàng khơi gợi dục vọng của hắn ?
“Buông ra!” Hai tay Cơ Nhi dãy giụa, ” Ngươi muốn cũng được, nhưng hy vọng ngươi nói chuyện phải giữ lời, sau đó phải thả ta cùng Kim Tinh.” Cơ Nhi nói xong bi ai nhắm hai mắt lại.
“Ha ha ha ! Ta cũng không nói sẽ thả các ngươi, mà là bỏ qua cho chân của các ngươi, Vũ Tuyết Cơ, Long Khiếu Thiên ta không thiếu nữ nhân, tuy nhiên vừa nhỏ tuổi vừa ác như ngươi thì đúng là chưa hưởng qua, nhưng mà nhớ kĩ về sau, ngươi chính là nữ nhân của Long Khiếu Thiên ta, sau này phải theo ta về Vân Thiên Bảo” Long Khiếu Thiên nói xong, ghé đầu thấp xuống, môi bạc lập tức khẽ hôn da thịt trước ngực của Cơ Nhi, thân thể hắn có chút khẩn cấp.
“Cái gì! Thân xác ta đều giao cho ngươi, ngươi còn muốn ta tới làm gì, ngươi phải thả ta cùng Kim Tinh trở về! Bằng không không làm!” Cơ Nhi nhất thời mở mắt ra phản kháng nói.
“Vậy ngươi muốn gãy chân?” hai mắt Long Khiếu Thiên nhíu lại, hiện lên lãnh quang.
“Ngươi, đồ vô sỉ!” Cơ Nhi tức giận đến cả người phát run, trên mặt cùng dưới chân đau đớn cùng sự tủi thân trong lòng khiến nước mắt chảy xuống.

Một bàn tay to của Long Khiếu Thiên sờ lên một bên bầu ngực nhỏ non nớt khéo léo của Cơ Nhi chậm rãi vuốt ve, trong đầu Cơ Nhi rất sợ hãi, cả người kịch liệt run rẩy, làm cho Long Khiếu Thiên nhíu mi, mình không hề thô bạo, sao nàng ta lại sợ tới vậy?
“Nữ nhân, nếu như không muốn đau thì ngoan ngoãn một chút!” Long Khiếu Thiên nhìn khóe mắt đầy nước mắt của nàng, hai hàng lông mày càng thêm nhíu chặt, trong lòng có chút rối rắm, nhưng người hắn bây giờ đã sưng lên khiến hắn không nghĩ buông tha cho tiểu nữ nhân này.
“Xin, xin ngươi nhẹ một chút…” Cơ Nhi không dám trợn mắt, nhưng sợ hãi trong đầu vẫn dân lên từng đợt, từng đợt kéo tới, nàng biết phản kháng là vô dụng, nhưng nàng không thể ức chế sợ hãi, sợ đến nỗi không thể không mở miệng khẩn cầu Long Khiếu Thiên.
Long Khiếu Thiên cảm thấy Cơ nhi có chút kì quái, nhìn trán nàng đổ mồ hôi cùng với nước mắt xen lẫn vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hoảng sợ, không biết vì sao trong lòng có chút nín thở.
“Nữ nhân, ngươi có bệnh phải không?” Long Khiếu Thiên cảm thấy không thích hợp, mình còn chưa có chạm vào nàng, hơn nữa đây là nàng tự nguyện hiến thân, vì cái gì lại sợ đến như vậy.
Cơ Nhi chậm rãi mở đôi mắt to bị mồ hôi che dấu, đáng thương nhìn Long Khiếu Thiên nói:” Ta, ta sợ, rất sợ, cầu ngươi, nhẹ một chút.” Thân thể nàng không ngừng run run.

Long Khiếu Thiên nhìn nàng hai mắt to hoảng sợ, dục vọng nơi thân thể hoàn toàn bị tắt, hắn tuy rằng rất muốn nàng, nhưng mà chuyện cường bạo nữ nhân hắn chưa từng làm, lập tức đứng lên, thanh âm lạnh như băng nói “Ngươi đứng lên đi, ta không muốn ngươi nữa!”
“A, thật, thật sự? Vậy chân của ta cùng Kim Tinh?” Cơ Nhi trong lòng vui vẻ, lập tức đứng lên, quần áo còn lại trên người tuột xuống, cảnh đẹp bại lộ trước mặt Long Khiếu Thiên.
“Ngươi đừng nghĩ là ta sẽ bỏ qua cho ngươi! Cho dù hiện tại ta không chạm ngươi, ngươi vẫn nợ ta, từ nay về sau ngươi chính là nữ nhân của ta! Phải ngoan ngoãn theo sát ta!” Long Khiếu Thiên không biết vì sao, trong lòng tựa hồ không muốn buông tha tiểu nữ nhân này.
“A! Vì, vì cái gì, ngươi, ngươi không phải là chê ta phiền sao, không chê ta không phân rõ phải trái sao? Chuyện của chúng ta còn chưa có kết thúc đâu!” Cơ Nhi thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm ngực của mình, vội vàng mặc quần áo vào, không biết vì sao, Long Khiếu Thiên không chạm nàng khiến mối hận trong lòng nàng giảm đi rất nhiều
“Ngươi còn dám kiêu ngạo? Tin hay không ta lập tức muốn ngươi!” Long Khiếu Thiên thật sự bội phục dũng khí của nàng.
“A, không, đương nhiên không phải, Long, Long Bảo Chủ, ngươi có thể đem Kim Tinh thả ra không, ta, ta theo ngươi là được rồi!” Cơ Nhi lập tức lấy lòng, trong lòng nghĩ bây giờ chính mình không thể đấu lại hắn, không nên tự chuốc lấy khổ, tin tưởng một ngày nào đó sẽ đem tên nam nhân đáng giận này dẫm nát dưới chân.
“Đừng nói nhiều! Đứng lên, chúng ta quay về Vân Thiên Bảo!!!” Long Khiếu Thiên không rảnh cùng nàng cò kè mặc cả, giận trừng nàng một cái rồi xoay người chuẩn bị rời đi.
“Khốn nạn!” Cơ Nhi nhịn không được mắng ra tiếng, mà Long Khiếu Thiên sau khi nghe được lập tức giận dữ quay người lại.

“Ngươi vừa nói cái gì?” Long Khiếu Thiên bắt đầu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng, nghĩ thầm rằng mình đúng là suy nghĩ viển vông, nữ nhân này làm sao có thể nghe lời?
“Không, không có gì, Long Bảo Chủ, ngươi anh minh thần võ, hào khí tận trời, kính nể của ta dành cho ngươi giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt a. Hí…” Cơ Nhi nhìn hắn tức giận nhất thời cười mỉa, chậm rãi xuống giường, dưới chân sưng đau làm cho nàng hé miệng, nếu cùng hắn trở về Vân Thiên Bảo, chỉ sợ chân mình cũng sớm phế đi.
Khóe miệng Long Khiếu Thiên co quắp, lạnh lùng nhìn Vũ Tuyết Cơ thống khổ ở mép giường, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ lại bày ra bộ dạng lấy lòng hắn, không biết tại sao, hắn lại muốn cười. Trong lòng nghĩ, không biết trong đầu nàng có những thứ cổ quái gì.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Long Khiếu Thiên nghiêng đầu sang một bên, lập tức gầm lên “Ai!” Sau đó phi thân nhảy ra ngoài cửa, đuổi theo bóng đen phía trước.
Cơ Nhi kinh hoàng ngảng đầu lên, chỉ thấy có ba cái ngân châm phóng tới nàng, “A” Tốc độ quá nhanh, khiến nàng căn bản không kịp né, ba cái ngân chân trực tiếp cắm vào bả vai khiến nàng đau kêu thảm thiết, trong lòng tức giận mắng: Long Khiếu Thiên, đồ chết tiệt! Châm này vốn bắn vào hắn.
“Cô nương, ngươi không sao chứ!” Một giọng nam vang lên, Cơ Nhi lại ngẩng đầu, chỉ thấy một vị nam tử mặc hắc y che mặt tốc đọ cực mau chạy vào, ôm lấy Cơ nhi rồi phi thân ra, Cơ nhi sợ tới mức không dám thở mạnh, nhưng mà nàng biết vị nam nhân này đến cứu nàng, vội vàng la lên ” Đại hiệp, ngươi có thể cứu thị vệ của ta được không?”
“Đừng lo lắng, đã có người cứu đi rồi.” Giọng nói của hắn mềm nhẹ, rất êm tai.
“A, vậy là tốt rồi, cám ơn, cám ơn, đau chết ta.” Toàn thân Cơ nhi không có chỗ nào là không đau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.