Bạn đang đọc Vũ Nương Thập Phu – Chương 19: Bảo chủ Long Khiếu Thiên
Liễu Tinh Kim khóe miệng hơi giật nhìn Vũ Tuyết Cơ đi đằng trước đang nổi giận đùng đùng, đi nhanh như chạy. Tiểu nữ nhân này lửa giận không nhỏ, sau này ở một mình e rằng sẽ gặp nhiều phiền phức lắm đây, nhưng mà thật bái phục lá gan của nàng, khí thế quá kinh người, thật không biết nàng đã lớn lên như thế nào.
” Cương thi?” Cơ nhi đột nhiên dừng bước quay đầu nhìn hắn.
Liễu Tinh Kim nhướn mày nhìn nàng nói “Chuyện gì?”
“À không có gì, ta chỉ sợ ngươi không theo kịp” Cơ nhi lại xoay đầu đi tiếp, Liễu Tinh Kim ở đằng sau đầu đầy hắc tuyến.
” Cương thi, ngươi sao lại đi cách xa ta nhiều như vậy, ta muốn nói chuyện cũng thấy mỏi cổ” Cơ nhi phàn nàn.
Liễu Tinh Kim bất đắc dĩ không có lựa chọn khác đành đi cách nàng khoảng cách một bước chân rồi hỏi ” Có chuyện gì?”
” Cương thi, ngươi theo ta cũng được nửa tháng rồi nhỉ, đã thấy quen thuộc chưa?” Trong lòng Cơ nhi đang rất ngột ngạt hoảng loạn, muốn tìm người giải tỏa.
“Ta dù tới đâu cũng thấy quen” Liễu Tinh Kim trả lời lạnh lùng, đôi mắt sao nhìn nghiêng mặt Cơ nhi, biết tâm tình nàng buồn bực.
” Ha ha vậy là tốt rồi, cương thi này, ngươi nói xem lúc nãy ta đã làm đúng hay sai?” Đây mới là câu Cơ nhi muốn hỏi.
Liễu Tinh Kim nhìn nàng xoay người lại nhìn mình với đầy vướng mắc trên mặt, chẳng hiểu sao trong lòng hắn lại hơi khó chịu, hỏi thản nhiên “Thế ngươi nghĩ sao?”
“Ha ha, nghĩ không sai, chỉ là đắc tội với người ta sau này sẽ phiền lắm đây” Cơ nhi tiếp tục cười nhưng tiếng cười đó khiến Liễu Tinh Kim thấy hơi chua xót trong lòng.
” Không sai là tốt rồi” Liễu Tinh Kim không biết an ủi người khác, nhưng bản thân hắn sẽ không để ai tổn thương nàng, Vương gia tuyệt không cho phép chuyện này xảy ra.
“He he, có cương thi bên người, trong lòng ta thấy yên tâm hơn” Cơ nhi nhìn hắn cười cười rồi xoay người bước tiếp, trong lòng Liễu Tinh Kim sửng sốt, sắc mặt càng lạnh hơn.
Cơ nhi nhanh chóng đi tới tiệm thợ may Trương, vô cùng chăm chú nghiêm túc nói lại yêu cầu của mình lần nữa rồi mới đi về với Liễu Tinh Kim. Sắc trời bắt đầu tối dần, Cơ nhi thấy tửu lâu Túy Nguyên Lâu lớn nhất trên đường này bắt đầu có khách ra vào liên tục, tự nhiên cảm thấy đói bụng, nghe nói đồ ăn ở đây nổi tiếng nhất Dương Châu mà chính mình không có lộc ăn rồi, bây giờ trong người nàng đã có ít tiền thì không thể bạc đãi mình được.
“Cương thi, ta mời ngươi ăn” Cơ nhi xoay người kéo tay Liễu Tinh Kim đi vào cửa Túy Nguyên Lâu, Tinh Kim nhìn bàn tay nhỏ bé trên tay hắn, bất ngờ là không hề đẩy ra.
“Hai vị ngồi ở đại sảnh hay là muốn phòng riêng?” Tiểu nhị trong điếm lập tức tươi cười sáng lạn chạy ra tiếp. Bên trong tiếng người ồn ào, người nào cũng dính đầy mỡ quanh miệng, ăn uống vô cùng ngon miệng khiến Cơ nhi lại càng thèm ăn.
” Tiểu nhị ca, chúng ta ngồi trong đó được không?” Cơ nhi thấy hai phòng trang nhã tựa vào hành lang vừa cho bốn người ngồi mỗi phòng, vừa có thể nhìn xuống dưới lầu lại tương đối yên tĩnh.
” Đương nhiên có thể, mời hai vị theo ta” Tiểu nhị vì ba tiếng ‘Tiểu nhị ca’ của Cơ nhi mà càng nhiệt tình hơn, vội vã dẫn bọn họ lên lầu.
Cơ nhi ngồi đối diện Liễu Tinh Kim nói “Cương thi, ngươi gọi món ăn đi, ta chưa từng tới nơi cao cấp như vầy bao giờ nên không biết ăn gì cả.”
Liễu Tinh Kim nhất thời, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xán lạn nói lạnh lùng “Ngươi muốn ăn cái gì thì gọi cái đấy” Liễu Tinh Kim đương nhiên biết Vương gia để lại cho Cơ nhi không ít bạc, chỉ sợ nàng chạy đi tiếp khách.
“Nói với ngươi cũng như không” Cơ nhi khẽ đáp “Thôi thì gọi mấy món đạc sắc trong đây vậy” Đôi mắt Cơ nhi dường như có tia sáng lóe lên.
” Cũng tốt” Liễu Tinh Kim thật ra đã tới đây với Cửu vương gia và Quốc cữu gia vài lần nhưng bữa cơm hôm nay khiến cả người hắn cảm thấy khó chịu.
Đem lên ba món ăn một món canh, Cơ nhi ăn được đồ ngon còn không ngừng kêu Liễu Tinh Kim ăn nhiều một chút đừng lãng phí, làm cho khóe miệng Liễu Tinh Kim co quắp, thấy nàng càng không ngừng gắp cho hắn thì cũng có chút cảm động trong lòng.
Đang lúc Cơ nhi vuốt vuốt bụng nhỏ căng phồng, thỏa mãn dựa vào ghế nghỉ ngơi thì dưới lầu có ba người mới vào, thị giác Cơ nhi rất tốt nên nàng thấy họ rõ ràng.
Chỉ thấy người dẫn đầu có vóc dáng cao to đẹp trai, màu da trắng nõn ngọc, cẩm bào màu tím viền chỉ vàng bao toàn thân, một đầu tóc đen buộc phía sau, trên đỉnh đầu có cây trâm ngọc bích xanh biếc, hoa lệ phú quý lộ ra khuôn mặt tuấn tú uy nghiêm, dáng vẻ đĩnh đạc với hai tròng mắt ẩn hiện sự sắc bén, đôi môi mỏng hình củ ấu, cả người toả ra khí thế vương giả khiến người xem khó quên. Phía sau là hai kẻ thanh tú còn đi cùng.
Khuôn mặt Cơ nhi khẽ chuyển, Liễu Tinh Kim vẫn chú ý tới nàng nhưng thấy nụ cười của nàng biến mất liền quay đầu nhìn, thấy được người nàng đang chú ý thì đôi mày kiếm muốn chạm vào nhau.
” Cơ nhi cô nương, sắc trời đã tối, chúng ta nên trở về thôi” Liễu Tinh Kim cũng biết chuyện Vũ phủ xuống dốc, mà Long Khiếu Thiên không hề giúp đỡ Vũ Linh Nhi làm cho hai tỷ muội bị bán vào kỹ viện, điều này nhất định khiến trong lòng Vũ Tuyết Cơ khó chịu!
Chương 19: Bảo chủ Long Khiếu Thiên
“Ừm, tốt” Vũ Tuyết Cơ đứng dậy nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc dài, dáng vẻ chậm rãi mê hoặc bước xuống lầu, bởi vì nàng đã Long Khiếu Thiên cũng đang bắt đầu đi lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Cơ nhi nhìn vào cặp mắt đen thẳm của hắn rồi đột nhiên nở nụ cười quyến rũ, điều đó khiến Long Khiếu Thiên khá sững sờ, mà sau khi né cho hai người đi xuống thì Long Khiếu Thiên lập tức quay đầu, sao hắn cảm thấy khuôn mặt kia nhìn hơi quen mắt, nhưng Cơ nhi xuống tới đất cũng không quay đầu nhìn mà chỉ lưu cho hắn một bóng lưng xinh đẹp với mái tóc đen thẳng bóng mượt.
“Long Ngũ, ngươi có quen biết vị cô nương kia sao?” Long Khiếu Thiên thấp giọng hỏi nam tử đi theo phía sau hắn.
“Hồi bảo chủ, thuộc hạ chưa thấy qua nhưng mà cô nương này vẫn còn nhỏ tuổi mà đã rất có hương vị, nếu đã gặp qua thì chắc chắn không thể quên được” Nam tử tên Long Ngũ cũng quay đầu nhìn Cơ nhi đã xuống lầu.
“Ừ, đi thăm dò xem nàng là tiểu thư nhà ai” Long Khiếu Thiên hơi trầm mặt xuống, nhìn bóng lưng Cơ nhi nho nhỏ thanh nhã, làm thế nào cũng không nhớ ra được vì sao nhìn nàng quen tới vậy.
” Vâng, bảo chủ” Long Ngũ lập tức nhận mệnh rời đi.