Vú Nuôi Của Rồng

Chương 47: Triệu hồi vong linh ma pháp sư


Đọc truyện Vú Nuôi Của Rồng – Chương 47: Triệu hồi vong linh ma pháp sư

Tiêu Lăng đang giả vờ ngủ lúc này cũng phải bất đắc dĩ mà đứng dậy nhìn đám người ở trước mặt. Nàng vốn là được báo em dùng một cái truyền tống trận ở trong mật điện bí mật truyền tống đi ra bên ngoài. Nào ngờ đoạn đường đi còn chưa được bao xa thì phía trước đã có một đám nam nhân cưỡi phi thú kỳ dị chặn ở trước mặt. Đám phi thú này sở dĩ gọi chúng là kỳ dị, bởi vì thân hình của chúng đều giống như đám xác chết của vùng đầm lầy tử vong. Nhưng mà đám người cưỡi chúng lại đều là người sống. Bọn họ mặc phục trang màu đen, che kín hết phần đầu. Ngay cả khuôn mặt cũng đeo thêm mặt nạ mà che khuất đi, chỉ chừa lại hai con mắt đỏ như hai đốm lửa nhìn đến hai người. Tiêu Lăng sợ hãi nép ở bên người A Khờ, miệng lắp bắp nói:

– Vong linh ma pháp sư!

Đối với A Khờ mà nói, mấy thứ vong linh ma pháp sư này không có gì quái lạ. Trong ký ức truyền thừa của Huyết Long hắn đã có nghe nhắc qua. Chỉ là, đám người này vốn dĩ sau thần – ma đại chiến đã bị xóa sổ hầu như là tuyệt tích trên đại lục này, vậy mà bọn họ lại xuất hiện ở chỗ này?

– Các ngươi là ai? Tại sao lại xâm phạm vào bên trong lãnh thổ của chúng ta?

Một giọng nói ồm ồm như u hồn của một người nào đó trong số đám vong linh ma pháp sư này nói vọng ra. Rồi một giọng nói của nữ nhân khác chen vào:

– Những kẻ xâm nhập vào lãnh thổ của chúng ta, tất cả đều phải chết! Các ngươi mau ra tay đi!

Đám vong linh ma pháp sư này dường như là nghe theo lệnh của nữ nhân vừa lên tiếng, nên đồng loạt hô lên:

– Vâng, thưa đội trưởng!

A Khờ còn đang tính toán xem phải nói chuyện với bọn họ như thế nào cho phải, không nghĩ đến vừa mới mở miệng ra là bị đánh giết. Hắn tức giận rống to:

– Chết tiệt! Các ngươi thật cho là ta không dám đánh các ngươi hay sao?


Hắn ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng quan trọng là bên cạnh hắn vẫn còn Tiêu Lăng. Nàng dù sao thực lực còn chưa đạt tới thánh cấp, mà đám vong linh ma pháp sư này có thể triệu hồi ra thú cưỡi thánh cấp, thực lực đương nhiên là không yếu. Một mình đối mặt với hơn mười hai tên vong linh ma pháp sư thánh cấp, bên cạnh còn có một nữ nhân không rõ thực lực. Hắn lại còn phải bảo hộ cho Tiêu Lăng. Lúc này đây hắn quả thật là rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Nào biết, Tiêu Lăng từ bên cạnh hắn đột nhiên phi thân ra ngoài. Cả thân hình của nàng phiêu phù giữa không trung, một luồng năng lượng thuần khiết từ trong thể nội của nàng tuôn ra bên ngoài, bao bọc lấy khoảng không hơn mười trượng xung quanh. Hễ là công kích ma pháp của đám vong linh ma pháp sư đụng vào đều bị tan biến một cách vô hình. Nữ nhân thần bí đứng ở bên ngoài lược trận, lúc này không khỏi buột miệng hô lên:

– Cao cấp tịnh hóa thuật, ngươi làm sao biết được thuật này?

– Hừ, ngươi không xứng để hỏi ta!

Tiêu Lăng lạnh tanh hừ lên một tiếng, rồi cả thân hình như hóa thành trăm vạn ánh sáng, xuyên qua từng lớp từng lớp phòng ngự của đám vong linh ma pháp sư. Nữ nhân thần bí liền vội vàng hô lên:

– Các ngươi mau lui ra, các ngươi chưa đạt đến thánh cấp, chưa phải là đối thủ của ả ta đâu!

Nữ nhân thần bí nói xong cũng không chần chừ đứng ở bên ngoài, nàng ta huy vũ hai bàn tay lại với nhau rồi lẩm nhẩm trong miệng những thứ ngôn ngữ vô cùng khác lạ. Đến cả A Khờ từng được long hồn và huyết long truyền thụ cho kiến thức cũng nghe không hiểu được. Cuồi cùng, nữ nhân thần bí chắp hai tay lại với nhau, rồi hô lớn:

– Long thần, hiện!

Nữ nhân thần bí vừa dứt lời, từ dưới lòng đất không biết lúc nào lại chui lên một bộ xương trắng hình rồng, có cánh. Trên đỉnh đầu của nó còn lưu lại dấu vết của một cái lân giác vô cùng sắc nhọn. A Khờ lúc này muốn nhảy vào trợ chiến cho Tiêu Lăng. Mặc dù hắn không biết tại sao nàng lại đột nhiên có sức mạnh như vậy, nhưng hắn là nam nhân, hắn không thể để cho nữ nhân của mình gặp nguy hiểm được. A Khờ vừa mới di chuyển, ngay lập tức mười hai tên vong linh ma pháp sư cùng với thú cưỡi của chúng vây quanh hắn lại. Hắn nghiến răng câm hận trong lòng:

– Con bà nó, các ngươi thật muốn cản ta?

Hắn quyền quơ, chân đá mà nện xuống tên vong linh ma pháp sư ở gần nhất.


Răng… rắc…

Tiếng xương cốt gãy vỡ cùng với tiếng la hét thảm thiết của tên vong linh ma pháp sư làm cho nữ nhân thần bí chú ý đến. Nàng ta lúc này mới biết thực lực của hai người còn muốn mạnh hơn nhóm người của nàng. Nàng không khỏi thất thanh mà la lên:

– Không được, hắn thực lực đã gần đạt đến đại thánh cấp! Các ngươi mau lui về thành báo cho thành chủ biết tình hình để người đưa quân đến chi viện! Đi mau!

Lệnh của nàng vừa ra, mấy tên vong linh ma pháp sư liền thi nhau ném quyển trục ma pháp mà chạy trốn. A Khờ nhìn thấy hình dáng cổ xưa của chúng, lại nghĩ đến một thứ mà trong ký ức mơ hồ của Huyết Long lưu lại, miệng hắn không khỏi chửi đổng lên:

– Con bà nó, là truyền tống quyển trục, các ngươi thật muốn chạy trốn hay sao? Mau ăn của ta một gậy!

A Khờ lúc này tay cầm lấy gậy sắt, đánh ra một ngàn không trăm tám mươi đường gậy, tạo thành những cái bóng côn ảnh rợp trời. Đám vong linh ma pháp sư kinh hãi mà hô lên:

– Đây là cái gì chiêu thức!

A Khờ nhìn vẻ sợ hãi của chúng thì hếch mũi lên cười:

– Là vô ảnh côn mà ta mới sáng chế ra đó, các ngươi nếm thử xem mùi vị của nó như thế nào!


– A… aaaa… cứu mạng a…

Lời hắn vừa dứt, tiếng la hét thảm thiết của đám vong linh ma pháp sư la lên không ngừng nghỉ. Nhưng nét cười trên mặt hắn liền phải thu lại, vì lúc này đã có một tên vong linh ma pháp sư may mắn chui vào bên trong quyển trục mà chạy thoát. Hắn đánh ra mấy quyền cũng chỉ đánh trúng vào khoảng không ở trước mặt. Nữ nhân thần bí thấy tên thuộc hạ đã chạy thoát gánh nặng trong lòng cũng giảm đi hơn phân nửa. Ánh mắt A Khờ lúc này cũng quét qua phía nàng, hắn tức giận la lên:

– Vợ tốt, để cho ta đến trừng trị ả một phen, ta mà không đánh ả cho hả giận thì không hết được cơn tức này!

Tiêu Lăng liếc mắt nhìn hắn, rồi nhíu mày nói:

– Chuyện của nữ nhân để cho nữ nhân bọn ta giải quyết, chàng chỉ cần ngồi ở ngoài lược trận là được rồi!

Nàng nói xong cũng không để cho hắn có cơ hội xông vào, liền trực tiếp đem quả cầu ma pháp ngưng tụ nơi tay mà ném xuống. Nữ nhân thần bí ánh mắt nhìn đến hai người có chút tức giận trong lòng:

– Các ngươi nghĩ rằng ta sợ các ngươi hay là sao? Hừ, long thần, lên cho ta!

Bộ xương rồng vừa mới được nàng triệu hồi ngay lập tức nhận mệnh mà xông qua chỗ của Tiêu Lăng. Quả cầu ma pháp của nàng chạm đến thân thể của nó liền ngay một mẩu xương sườn cũng không thể phá vỡ được. Tiêu Lăng khuôn mặt không khỏi nhăn lại:

– Bán thần cấp sao? Vong linh ma pháp sư quả nhiên là lợi hại, có thể triệu hồi được cả những vong linh cao hơn mình một đại đẳng cấp. Ngươi có lẽ là người xuất sắc nhất của vong linh tộc?

– Hừ, các ngươi xem chừng cũng không phải là hạng người vô danh, ngay cả những chuyện của mấy vạn năm trước đều biết rất rõ ràng. Đúng vậy, ta là một trong mười vị thiên tài của vong linh tộc, ta xếp hàng thứ mười. Trên ta còn có rất nhiều người giỏi hơn!

Nữ nhân thần bí thản nhiên thừa nhận thật sự làm cho Tiêu Lăng có chút bất ngờ.


– Hừ, ngươi nghĩ chỉ mình ngươi mới có thể triệu hồi được thôi hay sao?

Tiêu Lăng miệng nói tay bấm pháp quyết, một luồng năng lượng tinh thuần cuồn cuộn từ trên người nàng bộc phát ra ngoài. Miệng nàng hô lớn:

– Nguyệt thần, xin người hãy ban cho con sức mạnh của người!

A Khờ lúc này mắt tròn mắt dẹt mà nhìn hai nữ nhân trước mặt. Hắn có thể nhìn ra bí thuật mà Tiêu Lăng sử dụng có phần tương tự với Thần Long phụ thể thuật do long hồn truyền thụ cho hắn. Nhưng khác biệt của hai loại bí pháp này cũng không phải là nhỏ. Thần Long phụ thể thuật sẽ khiến cho người phụ thể suy yếu trong một thời gian ngắn, lúc phụ thể cũng sẽ trở nên cuồng tính hơn rất nhiều. Còn thứ bí thuật mà Tiêu Lăng sử dụng giống như là lời chúc phúc của thần, tuy nó không hoàn toàn nhận được sức mạnh của thần, nhưng thực lực cũng nhờ đó mà tăng lên một mảng lớn. Với lại cái bí thuật mà nàng sử dụng cũng không có quá nhiều hạn chế, cùng với di chứng để lại.

– Nguyệt thần! Người là truyền nhân của Nguyệt thần! – Nữ vong linh ma pháp sư thấy Tiêu Lăng thi triển bí thuật thì thất thố kêu lên.

Tiêu Lăng ánh mắt nhìn nàng có chút ý cười:

– Đúng vậy, là ta may mắn nhận được truyền thừa của Nguyệt thần. Hôm nay, ta thay mặt Nguyệt thần trừ đi đám vong linh pháp sư tà ác các ngươi, thanh tẩy sự dơ bẩn của thế giới này!

– Hừ, ngươi cũng xứng sao?

Nữ vong linh ma pháp sư tuy ban đầu có chút sợ hãi, nhưng khi thấy sự khinh bỉ của Tiêu Lăng, tâm trí nàng liền trở nên bình tĩnh và kiên định hơn rất nhiều. Nàng ta nhảy lên lưng của vong linh long thần, tay cầm một sợi dây xích dài, vung ra đánh lên người Tiêu Lăng. Tiêu Lăng ánh mắt như điện chớp, nàng lóe lên mấy cái rồi biến mất, rơi vào phía sau lưng của nữ vong linh ma pháp sư. Cái đuôi rồng như có linh tính mà đánh quật lên người nàng, tay nàng tạo thành một khối ánh sáng màu trắng ngà đập đến.

Ầm!

Tiếng nổ lớn làm chấn động thân hình của nàng, hất văng nàng bay ra ngoài mấy chục trượng. Cái đuôi rồng cũng bị nứt rạn một đoạn xương dài. Vong linh long thần giận dữ gầm lên những tiếng âm thanh như lôi đình. Nữ vong linh ma pháp sư nhân cơ hội này mà ném sợi dây xích trên tay đi ra với ý định bắt lấy Tiêu Lăng. A Khờ nhìn thấy tình thế không ổn liền nhảy xông vào. Đúng lúc này một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống chợp lấy. Hắn hốt hoảng phát hiện ra bản thân như bị trúng định thân thuật, không cách nào mà nhúc nhích được. Hắn bất giác thấy mình rơi vào trong khoảng không tối mịt, rồi bất lực mà vùng vẫy trong tuyệt vọng. Hắn muốn hét lên thật lớn để thoát khỏi trói buộc vô hình. Nhưng âm thanh từ trong cuốn họng của hắn cũng bị tắt nghẽn mà không phát ra được thành tiếng. Hắn cứ như vậy mà bị kẻ khác bắt đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.