Vú Nuôi Của Rồng

Chương 24: Quán trọ thần bí


Đọc truyện Vú Nuôi Của Rồng – Chương 24: Quán trọ thần bí

Ánh mặt trời còn chưa lên cao, A Khờ đã ngồi vắt vẻo trên lưng con chiến lang mà vác theo một cái túi vải to đùng, rồi huýt sáo hát vang vô cùng đắc ý:

– Trời cao cao đất cao cao, cây cối cũng cao cao! A… á… a…

Chúng nữ ngồi ở trên lưng Tiểu Long đi ở phía sau nghe hắn hát đến phải bịt tai lắc đầu. Chỉ có A Sân và A Si là đắc ý rống lên phụ họa. Hai đứa nó sau khi được A Khờ nhận làm nghĩa tử thì rất thích thú, cứ suốt ngày quấn quýt lấy hắn. Hắn đương nhiên là vui vẻ mà thưởng cho chúng rất nhiều đồ tốt. Còn hứa sau khi chúng lớn hắn sẽ tìm cho chúng rất nhiều mỹ nữ cưới về làm vợ. Kim Sí nghe xong liền kéo hai đứa con đi sang chỗ khác. Nàng thật sự không biết là nên cười hay nên khóc với cách làm cha của hắn.

Hành trình đi đến Hắc Thạch thành trải qua mấy chục vạn dặm, đi qua một số làng mạc và vài tòa thành trấn loại nhỏ. Hành trình kéo dài đường đi lại phức tạp, nên hắn bắt buộc chúng nữ phải cải trang thành hình dạng khác, che đi sắc đẹp của các nàng. Có điều nhan sắc của các nàng quá mức ưu tú dù cải trang thế nào vẫn lộ ra vẻ xinh đẹp thường thấy ra ngoài. Chỉ có riêng Xà Linh là không cách nào cải trang được, nên buộc lòng phải hóa thân thành tỳ nữ hầu hạ bên cạnh chúng nữ. Nàng ban đầu rất là bất mãn, nhưng nghe hắn dụ ngon dỗ ngọt một hồi liền nhu thuận gật đầu mà chấp nhận.

Đi chừng một ngày đường, vượt qua mấy chặng đường núi cuối cùng cũng phát hiện ra một tòa thành trấn loại nhỏ nằm cách biệt ở vùng hoang vu, hẻo lánh. Trời đã chập choạng tối nên A Khờ gọi chúng nữ đi xuống, để cho Tiểu Long hóa trở lại thành một đứa trẻ nhỏ được Tiêu Lăng bế ở trên tay. Còn Kim Sí và hai con của nàng vẫn giữ lại thú hình, chỉ có điều là hóa nhỏ lại mà đi theo phía sau. Chúng nữ đương nhiên là ngồi cưỡi trên chiến lang để cho A Khờ đi ở phía sau cùng với ba mẹ con Kim Sí.

– Ta nói, nàng làm sao không chịu hóa thành hình người mà cứ nhất quyết để cái hình dáng này đi lại làm gì? Thật là uổng phí tâm huyết của ta nha!

– Ta trong thân hình này mới có thể chiến đấu được, nếu biến thành nhân hình chẳng phải là mỗi lần hóa thân sẽ rất phiền phức sao?

– Phiền phức? Có gì mà phiền phức chứ?

Hắn nói đến đó lại liên tưởng đến lần trước nàng bị hắn thu phục. Cái cảnh hương diễm đó thật là thích ý. Hắn vừa nghĩ đến đó mà đầu đã nóng ran, suýt chút nữa là máu mũi đã chảy xuống. Hắn vội vàng lắc đầu mà nói:


– Không nghĩ, không nghĩ nữa! Nàng đúng là một cái hại người à nha!

Kim Sí dù đang trong hình hài thú thân vẫn có chút nóng mặt nói:

– Là chủ nhân nghĩ lung tung sao còn trách ta?

Đoàn người lúc này đã đi vào trong thành. Cả một tòa thành lớn không thấy một bóng người, đếnmột tên lính canh cũng không thấy đâu. Nhìn không khí nơi này có chút u ám chúng nữ không khỏi cảnh giác mà đứng gần về phía hắn. Hắn lúc này tâm thần cũng có chút căng thẳng. “Lẽ nào là một tòa thành ma sao”? Theo như trong một số thư tịch cổ lưu lại, vào mấy vạn năm trước cả giới này bị một chủng tộc ngoại lai ở bên ngoài vũ trụ xa xôi đi đến xâm lấn dẫn đến một cuộc chiến tranh trên quy mô lớn. Một số tòa thành bị huyết tẩy lưu lại thành những tòa thành ma, chất chứa rất nhiều oán niệm và tử khí vô cùng đáng sợ. Hắn từ khi đến với thế giới này cũng chưa từng gặp qua những chuyện như vậy, nên trong lòng không khỏi có chút hồi hộp. Bỗng nhiên một giọng nói âm u gọi đến:

– Các vị là đến đây để dừng chân sao?

Một ông lão già nua đang chống gậy mà đứng. Dáng người lão khòm xuống vì tuổi tác, da dẻ lão cũng đã nhăn nheo lại đến độ không nhìn rõ được là lão đang vui hay đang buồn. Đôi mắt lão có chút lóe sáng nhìn đến làm A Khờ không khỏi chú ý mà đề phòng. Hắn rõ ràng là không phát hiện được lão đã xuất hiện ở trước mặt như thế nào. Điều đó chứng tỏ thực lực của lão có thể cao hơn hắn, hoặc là lão có bí thuật cao minh nào đó để ẩn thân. A Khờ cẩn thận tiến đến che chắn cho chúng nữ ở phía sau lưng, rồi lễ phép cúi người nói:

– Thưa lão tiền bối, chúng tiểu bối là trên đường đi đến Hắc Thạch thành mà lỡ đường dừng ở chốn này. Không biết chỗ này làm sao lại vắng vẻ đến như vậy? Liệu rằng bọn tiểu bối có thể tá túc qua đêm được hay là không?

Nghe hắn nói chuyện cẩn thận như vậyl lão chỉ khẽ mỉm cười gật đầu, rồi nói:


– Nơi này vốn là tòa thành trống, lại gần với địa bàn của xà nhân. Mà nữ nhân của xà tộc với đế quốc của chúng ta vốn có ân oán từ xưa nên không cẩn thận liền bị bọn họ tập kích ngay. Vì vậy nơi này càng không có ai đến ở. Lão dù sao tuổi cũng đã già rồi, sống thêm ngày nào hay ngày đó nên mới cả gan mà đến đây mở một cái quán trọ nhỏ. Nếu vị tiểu hữu này và các quý phu nhân đây không chê bai thì có thể ghé chỗ của ta mà nghỉ tạm vậy.

Lão vừa nói vừa như vô tình mà quét ánh mắt nhìn lên chỗ của Xà Linh. Dù ánh mắt lão chỉ thoáng nhìn đến cũng không qua được sự chú ý của A Khờ. Hắn đương nhiên là loại bỏ ngay khả năng lão già này đánh cái gì chủ ý lên người của nàng. Ánh mắt lão rõ ràng là nhìn đến Tiểu Long đang nằm ngủ trên tay của Tiêu Lăng đứng ở gần đó. Hắn nhìn chúng nữ, ánh mắt có mấy phần do dự. Đúng lúc này đột nhiên lại nghe thấy có tiếng người từ ngoài chạy vào mà la hét:

– Không xong rồi, không xong rồi! Là xà nhân kéo người đến công thành, mọi người mau mau chạy vào thành thôi!

A Khờ lúc này cũng quay lưng lại nhìn. Một đám đàn ông đàn bà ăn mặc giống như là thợ săn chừng hơn chục người vừa chạy vào trong thành vừa la hét. Có mấy kẻ nhận thấy trong đám người A Khờ có một xà nữ ở bên trong đó thì có chút dừng lại. Lão nhân lúc này dường như rất ăn ý mà lên tiếng nói:

– Các ngươi yên tâm, đây chỉ là khách qua đường muốn ghé vào trong thành tá túc ở chỗ của lão một đêm mà thôi. Xà nữ kia hẳn là người hầu của bọn họ, có ngươi có thể đi vào được rồi!

Bọn người mới đến nghe lão nói như vậy thì liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu nói:

– Vậy thì lão mau cho chúng ta mấy phòng nghỉ tạm qua đêm đi. Chứ bên ngoài đám xà nhân đó đuổi riết quá, bọn ta không dám ở ngoài qua đêm đâu!

Lão lúc nãy cười lên ha hả nói:


– Các ngươi yên tâm, các ngươi đến chỗ của lão ở chẳng phải cũng cần phải uống nước trả tiền hay sao? Đã là khách của lão, lão đương nhiên là đảm bảo an toàn cho các ngươi rồi!

Lão nói xong thì lẩn vào trong mà đêm mà đi tới, đám người kia cũng nối đuôi theo sau. Nhóm người A Khờ không khỏi nhìn nhau, rồi hắn khẽ nhíu mày nói:

– Ta xem ra chuyện này có chút kỳ quái! Ta mấy lần đi qua chỗ của đám xà nhân có bị công kích qua lần nào đâu? Chỉ e là ở chỗ này có điều gì đó khuất tất. Đã như vậy rồi thì cứ theo lời lão mà đến ở đó một đêm thử xem sao. Nơi này đã có ta và Tiểu Long bảo hộ các nàng có thể yên tâm mà ngủ ngon giấc được rồi!

A Khờ dẫn theo nhóm nữ nhân đi theo phía sau ông lão và nhóm thợ săn đi đến một cái nhà gỗ được chia thành ba tầng, bố trí thành rất nhiều phòng ở khác nhau. Nhìn bên ngoài nó có vẻ rất cũ kỹ, nhưng bên trong lại được bố trí một cách tỉ mỉ và trồng rất nhiều loại cây cảnh, thủy đình, thác nước trông rất là sinh động và đẹp mắt. Chúng nữ lần đầu tiên nhìn đến cũng trầm trồ khen ngợi không ngớt. Không biết lão làm sao mà lúc này lại đứng bên cạnh, nói:

– Những thứ này là do cháu gái của lão nhân lúc rãnh rỗi mà làm ra đó, các vị nhìn đến cũng đừng có chê cười cháu gái lão.

– Không có đâu, ta thấy cháu gái lão là người rất khéo tay và tinh mắt. Mọi thứ nàng sắp xếp nhìn thì có vẻ vô cùng đơn giản nhưng bố cục lại rất chặt chẽ và đẹp mắt. Nếu cháu gái lão có thể học thêm trện pháp nữa, e rằng nơi này sẽ bị nàng ta biến thành một cái kỳ trận vô cùng lợi hại.

Xà Linh hiếm khi khen ai, lúc này lại khen đến rất có ý tứ. A Khờ trong lòng đánh động mà giật mình cảnh giác. Ông lão khe khẽ vuốt lấy hàm râu bạc trắng mà cười:

– Vị tiểu cô nương này chỉ là một người hầu mà kiến thực cũng thật phi phàm a! Quả thật là cháu gái của lão có đi theo một vị đại sư để học trận thuật. Nhưng tài trí của nó không bằng người nên chỉ học được một chút da lông của người ta, quả thật là không đáng giá nhắc đến.

Ánh mắt A Khờ lúc này nhìn đến khuôn mặt một người đang núp ở phía trên tầng lâu thứ ba. Bên trên đó chỉ có duy nhất một dãy phòng, mà hầu như không có ai được phép bước lên đó ngoại trừ ông lão chủ quán. Hắn nhìn đến nàng chỉ là một cô gái nhỏ chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Đôi mắt nàng có chút hứng thú nhìn đến Xà Linh bên dưới, rồi nhìn sang hắn nhếch mép cười rất thần bí. Hắn không khỏi tự sướng mà quẹt mũi cười thầm:


– Lẽ nào mị lực của ta lợi hại như vậy a?

Đúng lúc này ông lão lên tiếng hỏi đến làm đánh gãy suy nghĩ trong lòng hắn:

– Vị công tử này và mấy vị phu nhân muốn lấy mấy phòng, có cần chuẩn bị gì không để ta gọi gia nhân chuẩn bị mang đến.

Ánh mắt lão nhìn đến làm cho hắn có chút xấu hổ mà cười:

– Cho ta hai phòng đi! Chọn cho ta hai phòng ở ngay cạnh nhau là tiện nhất. Còn thức ăn thì xin làm phiền lão chuẩn bị cho ta ba phần thịt lớn, và một bàn thức ăn ngon là được rồi!

Lão nghe đên thì gật đầu rồi lui đi. Một lúc sau thì có một đứa người làm chạy đến dẫn theo mọi người đi đến chỗ ở của mình. Là hai phòng lớn nằm ở sát vách nhau. A Khờ nhìn đến rất là hài lòng, hắn móc ra trong người một viên tử linh thạch đặt vào trong tay tên người làm:

– Ngươi làm tốt lắm! Mau giúp ta chuẩn bị thức ăn đi, sau khi ăn xong ta sẽ thưởng thêm cho ngươi một ít nữa.

Tên tiểu nhị cầm viên tử linh thạch trên tay mà vẻ mặt không chút vui mừng nào, lại còn nhếch miệng nói:

– Người ta nói tiền tài không lộ ra ngoài, ngươi làm như vậy không sợ bọn ta hạ độc mà cướp đồ của ngươi sao?

A Khờ giật mình nhìn lại, lúc này đã không thấy tên người làm đó ở đâu cả, mà chúng nữ cũng không hề nghe thấy những lời vừa rồi. Hắn trong lòng không khỏi hiếu kỳ mà cười một mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.