Đọc truyện Vú Nuôi Của Rồng – Chương 116: Giao dịch
Nhận lấy linh thạch, khẽ đảo qua một chút, lão bản Lệ Thú tràng cười tươi như hoa nở:
– Đủ a, tuyệt đối đủ a!
Lão nói xong liền đem linh thạch đem cất vào trong người như sợ hắn đổi ý mà lấy lại, miệng thì vẫn cười rất tươi nói với đám hạ nhân trong nhà:
– Người đâu, mau đi thông báo xuống dưới, Lệ Thú tràng hôm nay đóng cửa, tạm thời không tiếp khách. Mọi giao dịch sẽ bắt đầu vào ngày mai!
Nghe có tiếng người bên ngoài la ó, lão vẫn tươi cười mà dẫn theo A Khờ đi vào bên trong. Với lão, một đám người ở bên ngoài còn không đáng giá bằng một phần mười số linh thạch ở trong tay. Lão là người làm ăn, với lão chỉ có lợi ích là trường tồn. Lão tự mình bày biện ra một cái bàn trà nhỏ, rồi cẩn thận đem trà rót vào trong chén đưa qua cho A Khờ:
– Tiểu huynh đệ, đây là linh trà năm nghìn năm ta cho người hái từ trên đỉnh Tuyết Sơn đem về. Loại trà này uống vào một chén thì tinh khí dồi dào, uống thêm một chén nữa thì thần sắc sảng khoái. Uống đến chén thứ ba có thể nói là vô ưu vô lo, tĩnh tâm nhập định. Bởi vì vậy, cho nên người ta mới gọi trà này là Tĩnh Tâm, mà có nơi còn đặt cho nó cái tên là Tĩnh Tâm Tam Khúc. Không biết vị tiểu huynh đệ này đã từng nghe qua cái danh tự này hay chưa?
Lão vừa nhìn hắn vừa ngồi thưởng thức linh trà rất chậm rãi. Mấy chuyện này A Khờ đều không biết, hắn có thể xem như là cái người ngang trời xuất thế, mọi thứ hắn nhận thức về thế giới này cũng tương đối mập mờ. Mà tên khí linh thì lúc này lại trốn đi đâu không thấy. Hạ Hầu Khuynh Thành đứng hầu một bên, thấy tinh thần của hắn hơi dao động, liền biết là hắn đang không biết trả lời thế nào, nên mới liếc mắt nhìn sang lão bản mà nói:
– Lão bản, ngươi hỏi như vậy có phải là ngươi đang khinh thường đến kiến thức của chủ nhân ta không? Cái sự tích về tên gọi Tĩnh Tâm Tam Khúc của trà này nếu như đã là người biết trà còn không có nghe qua hay sao? Chuyện kể rằng, vào thời kỳ giới này còn chưa phân tranh ra các quốc gia, thì trên Tuyết Sơn có một người con gái, tên là Tĩnh Tâm. Nàng ở trên Tuyết Sơn sinh hoạt và trồng trà, mỗi loại trà nàng trồng đều tản ra những hương thơm khác nhau, có loại thì thanh thuần tinh khiết, có loại thì hoang dã mà cuồng bạo, có loại lại như cơn gió thoảng qua mau. Nàng ở trên Tuyết Sơn thời gian tuế nguyệt dường như cũng không thay đổi cuộc sống thường ngày của nàng. Không ai biết là nàng từ đâu mà đến và sống ở trên Tuyết Sơn đã bao lâu rồi. Người ta chỉ biết rằng, nàng mỗi ngày đều ngồi trên đỉnh Tuyết Sơn đàn tấu ba khúc nhạc. Mỗi lần nhạc của nàng vang lên, cả vạn dặm hoa trà cùng chen nhau đua nở, cùng chen nhau tỏa ngát hương thơm. Tuy mỗi loại có mỗi mùi vị, đặc trưng khác nhau nhưng hễ là có người ngửi đến đều sẽ cảm thấy tinh thần thanh thuần, thoải mái vô cùng. Rồi một ngày kia, đột nhiên trên Tuyết Sơn xảy ra kỳ biến. Một trận mưa gió, sấm chớp nổ lên vang trời, đem toàn bộ hoa trà trên Tuyết Sơn đánh thành tro bụi. Mãi đến mấy ngày hôm sau, mới có kẻ to gan trèo lên trên đó để xem xét tình hình. Cuối cùng, cả mấy vạn dặm hoa trà tươi đẹp trên đỉnh Tuyết Sơn mãi mãi không còn, mà thay vào đó là từng mảnh gốc cây cháy rụi, đất đai cũng biến thành màu đen bốc mùi khét lẹt. Sau khi những người này rời đi không bao lâu thì trên Tuyết Sơn người ta lại được nghe thấy tiếng nhạc cầm của thiếu nữ Tĩnh Tâm vang lên thêm một lần nữa. Nhưng chỉ có điều kỳ lạ là không có ai trông thấy được người chơi đàn, đỉnh Tuyết Sơn vẫn là một mảnh cô tịch, không bóng người. Có người nghi ngờ tâm niệm của nàng chưa dứt, cho nên oan hồn của nàng lưu luyến ở lại trên đỉnh Tuyết Sơn mà không đi. Mãi cho đến sau này, có người cả gan đi lên trên đó mới phát hiện ra được một gốc linh trà bé nhỏ đang kiên cường chóng chọi lại pháp tắc của thiên địa mà sinh trưởng lớn lên. Và mỗi ngày người đó đều nghe những tiếng lá trà va chạm vào nhau tạo thành những thanh âm như có người chơi đàn. Cũng từ đó, loại linh trà này được đặt tên là Tĩnh Tâm Tam Khúc. Chuyện này hầu như ai ai cũng biết đến rất rõ ràng, lẽ nào lão bản lại cho rằng chủ nhân nhà ta không biết?
Nghe nàng kể đến rất là tường tận, thậm chí có những chi tiết bên trong lão cũng không biết. Lão mới xấu hổ đứng dậy mà gãi đầu cười trừ:
– Thất lễ, thất lễ! Vị tiểu huynh đệ này quả nhiên bất phàm, ngay cả một người hầu đi bên cạnh mà cũng có kiến thức như thế. Lão bản ta xin bội phục, bội phục!
A Khờ mặt không đổi sắc đem chén linh trà nhấp vô một ngụm:
– Không dám, chỉ là tại hạ trong nhà rất coi trọng hạ nhân, bọn họ đều được dạy dỗ chu đáo, có đôi khi kiến thức của ta còn không bằng bọn họ! Cho nên ta xin lão bản đừng có khách khí làm gì!
Lời hắn nói nửa phần là thật, nửa phần là giả. Nhưng lão nghe ra thì có mấy phần ý tứ, lại thêm tôn trọng hắn nhiều hơn. Nếu như mà lão biết được sự thật bên trong, hắn chính là đóng kịch cho lão xem, chứ bên trong của hắn hoàn toàn rỗng tếch, không biết lúc đó lão khi uống trà có bị sặc chết hay không? A Khờ thấy ánh mắt của lão nhìn mình đã nhiều thêm một tia tán thưởng, thì rất hài lòng bóp nhẹ lên người của Hạ Hầu Khuynh Thành một cái. Động tác này của hắn rất kín đáo, và cũng rất xảo diệu nên ngoài hắn và nàng ra thì không ai có thể biết được. Nàng bị hắn tập kích bất ngờ, suýt chút nữa thì đã kêu lên thành tiếng. Nàng đem ánh mắt u oán qua nhìn hắn, làm hắn suýt nữa thì bị sặc nước trà.
– Ách, cái nữ nhân này, ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì? Không được, tối nay ta phải dạy dỗ lại nàng mới được. Nữ nhân này nếu cứ để như vậy ắt có ngày ta sẽ mềm lòng, mà một khi như vậy có ngày ta chết trên người nàng lúc nào cũng không hay.
Hắn hung hăng ngắt lên người nàng thêm một cái nữa làm nàng không dám đưa ánh mắt đó ra nhìn hắn, mà vội cúi gập đầu xuống. Động tác này hắn cũng không có giấu giếm, nên lão bản cũng nhìn thấy rất rõ ràng. Lão chỉ cười, trong bụng thì thầm nghĩ:
– Chung quy vẫn là người trẻ tuổi a, khà khà, trời đúng là giúp ta rồi! Ha ha ha…
Hắn làm sao không nhìn thấu được suy nghĩ của lão. Mà lúc này đột nhiên có một tên hạ nhân từ bên ngoài vội vàng đi vô. Hắn hơi lưỡng lự không biết có nên tiến lên hay không, A Khờ làm như không thấy mà tiếp tục uống trà. Còn lão thì hơi cúi người chắp tay một cái:
– Thật ngại quá, hôm nay ta nói là không tiếp khách, lại để cho mấy tên hạ nhân không hiểu chuyện này làm phiền nhã hứng của tiểu huynh đệ rồi!
– Không có gì, ta nghĩ chắc là có việc quan trọng nên bọn họ mới làm như vậy!
– Ha ha, vẫn là tiểu huynh đệ rộng rãi a! Được rồi, ta xin phép đi ra ngoài một chút, khi trở vào ta sẽ tạ lỗi với tiểu huynh đệ sau!
Lão đi ra một hồi, không biết là tên người hầu truyền âm nói chuyện gì đó với lão mà khi lão đi trở vào sắc mặt lại vô cùng khó coi. A Khờ nhìn ra điểm này, cũng không có hỏi đến, mà tự mình ngồi nhấm nháp linh trà như bình thường. Lão thấy hắn không hỏi, càng thêm tuấn quẫn không biết phải mở miệng ra nới như thế nào. Một con mồi béo như vậy, lão thật không muốn nó chạy mất chút nào. A Khờ ngoài mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng trong tâm cũng sớm đã sốt ruột không yên, chuyến này hắn đến đây là để mua tin tức, cái tin tức này hắn cần phải biết càng nhanh càng tốt. Nếu không thì hắn cũng không vội vàng mà chạy đi đến Hắc Thạch thành, còn chưa kịp liên lạc với nhóm người của Nhược Lan. Lão cuối cùng cũng nhịn không được, vội lấy trên người ra cái túi linh thạch A Khờ lúc trước giao cho, rồi đặt ở bên cạnh đó một tấm lệnh bài màu đen, bên trên có viết dòng chữ thánh sứ. A Khờ cũng không biết cái đó là cái gì lệnh bài, nhưng nhìn đến túi linh thạch bên cạnh, hắn liền hiểu ra đã có chuyện ngoài ý muốn rồi. Hai đầu lông mày của hắn nhíu lại với nhau, miệng thì nhàn nhạt nói ra:
– Không biết lão bản làm vậy là có ý gì? Nếu như ngài chê số linh thạch này quá ít, ta còn có thể đưa thêm cho ngài gấp đôi với số hiện tại!
Lần này lão nghe đến đều muốn chấn động rồi.
– Không đùa được a! Một vạn linh thạch trung phẩm! Trời ơi, ta kinh doanh nhiều năm như vậy trên người cũng không quá vài vạn thôi nha! Rốt cuộc người trẻ tuổi này là ai? Làm sao linh thạch trung phẩm mà hắn làm đến nhẹ nhàng như là lấy linh thạch hạ phẩm như vậy chứ? Rốt cuộc, thế lực sau lưng hắn là ai đây?
Lão càng suy nghĩ càng không dám đắc tội với hắn, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là lắc đầu nói:
– Tiểu huynh đệ, ta không phải là chê linh thạch của tiểu huynh đệ ít, mà ta vì cái lệnh bài này nên chỉ có thể chấp hành theo mệnh lệnh mà thôi. Xin tiểu huynh đệ đừng có hiểu nhầm, ta quả thật rất xin lỗi ngươi!
A Khờ lúc này đang rất sốt ruột, hắn muốn mở miệng ra nói cho rõ ràng. Nhưng Hạ Hầu Khuynh Thành lúc này truyền âm nói với hắn:
– Chủ nhân, đây là thánh sứ lệnh của thánh sứ, dưới quyền của giáo hoàng Hắc Ám giáo hội. Người này, chúng ta không thể chọc được đâu! Nô tì nghe nói giáo hoàng của Hắc Ám giáo hội đã đạt đến bước kia cảnh giới, ở trong giới này không có mấy người là đối thủ của ông ta. Cho nên, những thánh sứ dưới quyền của ông ta đi ra ngoài làm việc đều rất được người khác kính sợ! Lão bản này tuyệt đối sẽ không vì chúng ta mà làm trái lệnh của thánh sứ đâu!
A Khờ nhìn nàng, lại nhìn lão bản Lệ Thú tràng, cuối cùng hắn đành phải thở ra một hơi. Mà lão bản cũng thở phào nhẹ nhõm. Lão cũng nhìn ra cái người thanh niên trẻ tuổi trước mặt không phải là người dễ chọc. Người khác còn nhìn không ra nữ nhân bên cạnh hắn có tu vi gì, chứ lão thì nhìn thấu rất rõ ràng. Một tu sĩ cấp bậc thánh cấp, lại có người hầu thần cấp đại viên mãn. Vậy thì phải nói người này ở phía sau có một thế lực rất lớn, hoặc là người này tự có thủ đoạn vượt cấp chiến đầu mà người khác không có. Không khí lúc này tuy đã bớt căng thẳng, nhưng vẫn rất nặng nề. A Khờ lần này dứt khoác đứng dậy nói:
– Lão bản, số linh thạch này ta đã đưa rồi thì tuyệt đối sẽ không nhận lại. Nhưng ta cũng không có ép người quá đáng, ta chỉ muốn mua của ngươi một cái tin tức, giá trị của cái tin tức này với ngươi mà nói chẳng qua chỉ là một cái tiện tay, nhưng đối với ta thì rất quan trọng!
Hắn nói xong liền đem lưu hình thạch còn lại đưa cho lão:
– Bên trong là thông tin của một người, người này ta nghe nói mấy ngày trước bị một đoàn buôn nô lệ đem áp giải về Hắc Thạch thành. Ngươi giúp ta tìm hiểu tin tức của nàng, nếu có thể đem nàng an toàn trở về, ta sẽ giao thêm một vạn viên trung phẩm linh thạch nữa cho ngươi. Ngươi yên tâm, nàng cũng chỉ là một thố nhân bình thường, giá trị cũng không lớn. Đi bên cạnh nàng còn có một vị ca ca, nếu cứu được thì cứu ra giúp ta. Ta sẽ không quên ân đức này của lão bản đâu!
Lão ban đầu còn nghĩ chuyến này làm giao dịch ít nhất cũng là rất rầm rộ, không thể nghĩ đến chỉ là tin tức của hai thố nhân bình thường, chuyện này không phải là đã kiếm hời lớn rồi sao? Lão một tay thu lại túi linh thạch, một tay đem cất lệnh bài, miệng thì toe toét cười:
– Được, được! Chuyện này hoàn toàn không có ảnh hưởng gì lớn, ta tất nhiên là có thể giúp được tiểu huynh đệ! Tiểu huynh đệ cứ yên tâm, tin tức sẽ sớm đến nhanh thôi!
Lão là người làm ăn, lão biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm. Một cái cơ hội tốt như vậy lão đương nhiên là không có bỏ qua. Rời khỏi Lệ Thú tràng, A Khờ lại dẫn theo Tiểu Long và Hạ Hầu Khuynh Thành đi đến mẫy chỗ buôn bán nô lệ khác nữa. Nơi nào hắn cũng dùng một phương thức như cũ mà làm giao dịch. Tổng cộng có tất thẩy năm cái nô tràng ở trong Hắc Thạch thành, hắn đều đã đi qua dò la tin tức. Nhưng kỳ lạ là, tất cả bọn họ đều cầm ra một cái lệnh bài thánh sứ tương tự như vậy. Mà theo tìm hiểu của hắn, người của Hắc Ám giáo hội muốn mua toàn bộ nô lệ trong Hắc Thạch thành. Hắn có linh cảm mọi chuyện đang đi theo hướng rất xấu, nên sau khi dùng cơm với Tiểu Long xong, hắn liền kéo riêng Hạ Hầu Khuynh Thành vào trong phòng. Nàng bị hắn thần thần bí bí mà lôi kéo như vậy nên liền nghĩ đến hắn muốn làm chuyện xấu, tâm có chút hoảng lên. Mặc dù nói đây cũng không phải là lần đầu, nhưng mỗi lần hắn đều làm cho nàng rất khó quên được những hình ảnh như vậy. Hắn nhìn nàng, rồi cẩn thận đem thần thức tản ra ngoài, sau đó mới làm một cái kết giới mà an tâm ngồi xuống:
– Khuynh Thành, ta muốn hỏi ngươi, chuyện thánh sư là như thế nào? Ngươi có nghĩ đến bọn họ muốn mua nhiều nô lệ như vậy là để làm gì hay không?
Nàng nghe hắn nhắc đến chuyện này chứ không phải là làm chuyện nàng đang nghĩ đến, trong lòng vừa xấu hổ vừa thất vọng nói ra:
– Nô tì không rõ lắm! Người của giáo hội này rất thần bí, đại bản doanh của bọn họ cũng không ai biết đến, thậm chí ngay cả giáo hoàng của bọn họ cũng rất ít khi ra mặt. Chỉ có mười hai thánh sứ là thường xuyên đi lại giữa các thế lực với nhau. Thủ lĩnh của bọn họ nghe nói là hai nữ nhân vô cùng xinh đẹp, tuyệt luân mệnh danh là Song Kiều tôn giả, thực lực chỉ dưới giáo hoàng mà thôi.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên kết giới bên ngoài có một tia dao động nho nhỏ. Mặc dù tia dao động này rất nhỏ, nhưng A Khờ cực kỳ cảnh giác, hắn ngay lập tức phát hiện ra mà kêu lên:
– Là ai?