Vú Nuôi Của Rồng

Chương 111: Đột phá thánh cấp đại viên mãn (2) (18+)


Đọc truyện Vú Nuôi Của Rồng – Chương 111: Đột phá thánh cấp đại viên mãn (2) (18+)

Các nàng nhìn cây hung khí trên người hắn, lại nhìn vẻ mặt thỏa mãn của đồng bạn. Bên trong ánh mắt của mười một nữ sát thủ này ẩn chứa vài tia khác thường không thể nào che dấu được. Hắn hơi giật mình mà đứng sững lại, nhưng khóe miệng liền ngay lập tức cười tà:

– Này, các ngươi không phải là thấy ta quá soái, nên muốn câu dẫn ta đấy chứ!

Hắn cố ý hất ngược tóc ra sau, vẻ mặt vô cùng tự mãn. Mấy ý nghĩ tốt đẹp trong đầu các nàng nhanh chóng tan biến đi hết, mà thay vào đó là sự khinh bỉ như nhìn một tên vô lại, đê tiện. Khí linh đột nhiên từ trong tòa tháp nói ra:

– Chủ nhân, ngươi mà còn dây dưa không đem mấy nữ nhân kia ra cứu thì lát nữa sẽ có mấy khối người băng để cho ngươi đem về làm vật trang trí đấy!

A Khờ bây giờ mới nhớ đến chuyện “chính sự” này, hắn không khỏi liếc mắt nhìn nó:

– Này, không phải là từ nãy đến giờ ngươi đều nhìn lén ta làm việc đấy chứ?

Nghe mấy lời nghi ngờ của hắn, nó vội ho lên một tiếng:

– Chủ nhân, ngươi cũng quá xem thường ta rồi, ta không có ham muốn đó!

– Ồ, ta quên mất là tên khí linh nhà ngươi còn chưa có trưởng thành. Ài, đáng tiếc, thật là đáng tiếc a!


Nó nhìn vẻ mặt của hắn như nhìn thấy một tên quái thai, nó nhanh chóng lùi lại vào trong bảo tháp để mặc cho hắn tự mình thỏa mãn với chính mình. Khí linh bỏ đi rồi, A Khờ cũng không có thời gian mà đem mấy nữ sát thủ còn lại dùng đến. Hắn đem bốn nữ nhân như bốn bức tượng băng đem ra ngoài. Quả như lời của khí linh nói, hiện tại các nàng mười phần đã bị băng kết hết chín phần. Hắn mà không còn cứu chữa, các nàng ắt hẳn phải chết. Hắn trước tiên đem thiếu nữ mặc hồng y đặt xuống trước. Hắn nhìn nàng bị băng phong gần như toàn bộ thì có chút khó xử nói ra:

– Ài, đây là ta muốn giải độc cho các ngươi, các ngươi cũng đừng oán ta!

Hắn nói xong, liền đem một khối tượng băng này ôm vào trong ngực, đem linh lực của mình thông qua một tầng băng kết mà truyền vào thân thể cho nàng. Băng bắt đầu tan ra, tạo thành hơi nước làm cho y phục của nàng bị ướt mà để lộ ra từng tầng da thịt như ẩn như hiện bên trong. Hắn nhìn những đường cong tinh mỹ trên người nàng, tay không khỏi tham lam vuốt ve dọc theo. Rồi y phục của nàng cũng nhanh chóng bị hắn từ từ giải khai ra không còn một chút gì. Động tác của hắn lúc này rất là tinh tế, cẩn thận, cũng không thô bạo giống như vừa mới đối xử với nữ sát thủ người dơi. Nhìn những phần da thịt tinh xảo này của nàng vì bị hàn khí mà làm cho tái nhợt đi, hắn không khỏi thương tiếc nói ra:

– Ài, một khối thân thể đẹp đẽ như vậy, nếu mà chết đi thì quả thật là quá hoang phí a!

Lúc này phía dưới người hắn, hung vật đã ngạo nghễ mà ngẩng đầu đứng dậy. Hắn đem song tu công pháp vận chuyển một vòng, cảm giác linh lực trong người của mình có thêm một tia nhiệt hỏa, vẻ mặt hắn có một chút kinh hỷ nhìn sang phía nữ sát thủ hắn mới vừa ăn xong:

– Ha ha ha, không nghĩ tới song tu với nàng ta còn hấp thu được hỏa tính bên trong! Thật là có ý tư a! Ta lấy hỏa khí của các nàng, đem nó đi giải độc cho đám nữ nhân này, như vậy không phải sẽ rất tiện lợi hay sao?

Hắn đem suy nghĩ tà ác của mình nén xuống. Rồi từ từ đưa hung khí của hắn bắt đầu men theo hai bên bắp đùi của Phượng Y Tiên mà cẩn thận xông vào bên trong. Khu cấm địa bị tập kích, cả người nàng đột nhiên run rẩy kêu nhẹ một tiếng, rồi hàn khí từ trong người nàng cứ như thế mà dũng tiến vào trong người hắn. Hắn hơi kinh hãi, vội đem một tia hỏa khí vừa thu được vận chuyển trong cơ thể mà hóa giải đi hàn khí đang tiến vào. Hắn đánh răng run lên mấy cái, miệng có chút than vãn:

– Không nghĩ đến hàn khí này vậy mà lợi hại như vậy!


Hắn vội vàng đem song tu công pháp vận chuyển lên đến cực hạn, huyết tính cùng với khí dương trong người hắn mạnh mẽ đánh tan hết toàn bộ hàn khí trên người nàng. Thậm chí hắn còn vận dụng cả ấn ký trên cánh tay phải, và hình bông hoa bảy màu ở ngay giữa trán. Sắc mặt nàng sau khi bị hắn đánh chiếm, lại được dương tính hùng hậu trong người hắn tưới nhuần đã bắt đầu trở nên mấy phần hồng hào. Hắn kinh hỷ lại càng cố sức mà hoạt động mạnh. Nàng đang trong lúc nửa mê nửa tỉnh hai mắt chợt mở ra, cảm giác đau nhức bên dưới hạ thể làm nàng phải dời mắt nhìn xuống. Nàng kinh hãi phát hiện ra một cái hung vật đang đánh vào bên trong thành quách của nàng, mà tên nam nhân xa lạ nào đó đang cưỡi lên người nàng. Nàng vừa tức giận, lại vừa xấu hổ đến cực độ. Hắn lúc này cũng đã nhìn ra nét mặt của nàng, vẻ mặt ti bỉ của hắn hiện lên một nét cười vô cùng xấu xa. Hắn cúi xuống nói nhỏ vào trong tai của nàng:

– Ngươi yên tâm, là ta đang giúp ngươi giải độc! Chất độc này ta phải tận lực mới giải được a!

Hắn vừa nói lại vừa mạnh bạo tiến tới, nàng nhíu chặt mày, môi cũng mím lại. Đôi mắt nàng mở to ra mà lườm hắn, miệng nàng muốn nói chuyện thì bị hắn mạnh mẽ cắn xuống. Cái đầu lưỡi của nàng bị hắn cuốn lấy, không cách nào rời ra được. Hơi thở gấp gáp, nhịp tim của nàng cũng đã nhảy loạn. Nàng biết sự trong sạch của mình đã thành tiện nghi cho tên nhân loại ti bỉ trước mặt. Nàng cũng biết, hắn là vì nàng mà giải độc, hàn khí vẫn còn quấn quanh trên thân thể hắn. Hắn quá mạnh mẽ, nàng nhịn không được mà khẽ rên lên một hồi. Nàng xấu hổ muốn đánh cho hắn một trận. Không hiểu sao tay nàng lại không nỡ mà bỏ xuống. Đôi mắt nàng mơ màng mở ra một lần nữa đã thấy hắn nhe răng nhìn nàng mà cười:

– Hì hì, ta không nghĩ đến ngươi như vậy mà đã tiết thân ba lần rồi, ta còn chưa có được a!

– Không được, nếu như tinh nguyên của ta không thể xuất ra, độc của ngươi làm sao mà giải hết đây!

Hắn đột nhiên nghiêm chỉnh nói ra làm nàng suýt nữa phải cười thành tiếng. Nàng chưa thấy qua một tên nhân loại nào lại bị ổi như vậy, đã chiếm tiện nghi của người khác, còn làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt hy sinh vì nước giống như vậy. Nhưng mà nghĩ đến hắn lại sắp đem hung vật đâm vô trong người, nàng cảm giác vừa hưng phấn vừa sợ hãi mà kêu lên:

– Nhẹ thôi… ta đau…

Nàng không biết tại sao mình lại có thể nói ra một câu nói hàm ý, mà xấu hổ đến như vậy. Còn hắn nghe giọng âm thanh có phần nũng nịu của nàng, không khỏi đắc ý mà cười to:


– Nàng yên tâm, sau này nàng chính là nữ nhân của ta, ta đương nhiên sẽ đối xử tốt với nàng!

Quả thật lần này hắn làm rất nhẹ nhàng. Không biết cuối cùng nàng bị hắn làm cho lên đỉnh thêm mấy lần nữa, chỉ thấy nàng mệt lã mà nằm ngất đi, hắn mới chịu đem hung vật của mình lui ra ngoài. Hắn nhìn nàng, rồi tự mình lấy ra y phục đắp lên người cho nàng. Nàng mày có chút nhíu lại, môi hơi cong lên rất là mê hoạt. Hắn nếu không phải vì còn muốn cứu mấy nữ nhân còn lại, quả thật là đã ăn nàng thêm một lúc nữa rồi. Hắn thiwr ngồi xuống điều chỉnh lại linh khí trong người, một tia hóa khí kia vậy mà triệt triệt để để bị hắn hấp thu sạch sẽ, tu vi cũng vì thế mà tăng lên thánh cấp năm sao, chỉ còn thiếu năm thành nữa là đạt đến sáu sao rồi. Kinh hỷ trong lòng, A Khờ lại tiếp tục đem một nữ sát thủ tộc người dơi khác dùng phương pháp tương tự mà rút ra hỏa khó tinh nguyên trong người của nàng. Nữ sát thỉ này lại dường như rất biết phối hợp, còn quấn chặt lấy hắn, tự nguyện đem tinh nguyên của mình giao hòa với tinh nguyên của hắn. Vậy mà tu vi của nàng cũng vì thế mà đột phá một tầng thứ, tiến vào thần cấp sáu sao. A Khờ cũng kinh hỷ nhận ra tu vi của mình đột phá lên tầng thứ sáu. Hắn nhìn nữ sát thủ đang nằm dưới thân của mình, miệng cười hỏi đến:

– Thế nào, ta có làm ngươi thỏa mãn không?

Nàng ánh mắt phức tạp tránh đi chỗ khác, nhưng hồi sau đó đột nhiên vòng tay lên cổ hắn, ôm chặt:

– Sau này cho ta đi theo ngươi có được không?

Hắn cười lớn một tiếng, rồi đưa tay đánh lên mông nàng:

– Đã là nữ nhân của ta, còn muốn đi được nữa hay sao? Tấ cả đều lưu lại, lưu lại hết! Sau này các ngươi chính là cận vệ của ta, là tay chân của ta! Hiểu chưa?

Nàng lại bị hắn đánh lên mông thêm một cái nữa, thì u oán đem hắn cắn nhẹ một miếng lên vành tai:

– Sau này Tiểu Vi sẽ là tay chân, là nô bộc của chủ nhân! Chủ nhân dù muốn Tiểu Vi chết, Tiểu Vi cũng sẽ không sợ!


Hắn khồn nghĩ đến một nữ sát thủ như nàng, vừa nãy còn lạnh lùng, máu tanh bây giờ lại có thể nói được nhưng lời như vậy. Hắn vốn dĩ còn muốn đem các nàng nô ấn, lúc này cũng thấy không cần thiết nữa, mà hung hăng giáo huấn cho nàng thêm một trận. Đến khi nàng đã thở gấp, yếu ớt mà nằm phía dưới, hắn mới hài lòng rời khỏi thân thể của nàng.

Lần này nhìn lại ba khối tượng băng trước mặt, A Khờ có chút đau đầu. Nữ nhân của Tây Thục Đế Hoàng hắn thật không dám đụng tới, thế nhưng nếu để nàng cứ như vậy chết đi thì thật là quá uổng phí. Hắn lại nhìn sang hai tiểu yêu nhân như hai đứa trẻ nằm trong băng điêu. Hắn cảm giác như có chút ăn không tiêu. Các nàng nhỏ như vậy, hắn làm sao cho cái hung vật của mình vào đây? Mặc dù lúc này vừa bị phá thân xong, lại còn mới giải hàn độc trong người không cách nào di chuyển được, nhưng Phượng Y Tiên cũng có điều lo lắng mà nói ra:

– Ngươi… ngươi tính làm gì bọn họ? Bọn họ… bọn họ… nhưng mà…

Nàng cũng nghĩ đến cái vật to lớn của hắn, một khi mà đâm tới, không phải sẽ đâm chết hai nữ tỳ của nàng luôn hay sao? Khí linh đang ở bên trong bảo tháp nhìn đến cũng nhịn không được mà thò đâu đi ra:

– Ai nói với các ngươi phương pháp giải độc thì nhất định phải dùng cái thứ “xấu xí” đó? Chủ nhân chỉ cần đem linh lực và một tia hỏa tính thu được truyền qua cánh tay, dẫn đến một đầu ngón tay… cứ như thế là được rồi!

Nó nói xong lại bất mãn chui đầu vào trong bảo tháp. A Khờ hết nhìn nơi khí linh vừa bỏ đi, lại nhìn đến ngón tay trỏ của mình. Hắn tự mình vỗ đầu một cái:

– Sao ta lại không nghĩ ra được cách này chứ? Thậ đúng là…

Mà phía bên kia Phượng Y Tiên cũng có chút đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của hắn:

– Ta…

Nàng nghĩ đến cái gì đó, lại như không hiểu mà lắc đầu không nói ra nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.