Bạn đang đọc Vu Nữ Gặp Thú Nhân: Chương 3: Sơn động
Lúc Tả Tả tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong một sơn động, trên người là một lớp da thú. Đồ của cô đã bị ném trong vỏ trứng cạnh giường, nửa vỏ trứng giống một cái thùng to, bên trong có thể đựng rất nhiều thứ.
Sơn động rất lớn, ít nhất cũng một trăm mét vuông. Miệng hang không lớn lắm, cao tầm ba thước. Trong sơn động sạch sẽ, sạch đến mức trừ đá vẫn là đá, đến cả một cọng cây cũng chẳng có!
Người báo không có ở đây.
Tả Tả đứng lên, lấy quần áo của mình trong vỏ trứng ra rồi mặc vào.
Lúc cô đang mặc, chỉ thấy người báo đang chui vào sơn động. Hình như anh ta mới tăm về, trên tóc toàn nước, rừng rậm ở thân dưới cũng tích mấy giọt ngọc nhỏ, “Chim nhỏ” yếu đuối nằm trong rừng sâu.
“Grừ…” Người báo thấy cô giống như rất không vui, một bên cởi đồ của cô ra, một bên đem đặt cô nằm trên “giường”.
Hu… anh không thích cái gì chứ? Cô lại nghe không hiểu tiếng anh ta “gào thét”. Tả Tả rụt cổ, “Anh có thể nói “tiếng người” không? Tôi không hiểu…” Lúc tỉnh lại, Tả Tả tỉ mỉ nghĩ, anh ta có thể biến thân, như vậy sẽ không phải là ma thú hay yêu tình! Trước là ở thế giới phép thuật, sau thì có yêu tinh cổ đại! Bất kể là loại nào, chỉ cần có thể biến hóa thì hẳn là có thể nói “tiếng người”! Chỉ cần biết nói “tiếng người” thì có thể nói chuyện, cô sẽ không sợ mình bị “ăn”… Còn nữa, bất kể là yêu tinh hay ma thú thì anh ta cũng nên mặc quần áo đã chứ?
“Người, nói?” Người báo không hiểu, nói năng cũng không trôi chảy.
“Anh như vậy là đang nói đó!” Tả Tả có chút lo lắng, anh ta sẽ không nghĩ là cô mắng mình mà xé xác cô chứ? Cô nói, “Anh là ai? Sao lại bắt tôi?”
“Thần Mặc!” Người báo nói rất lưu loát tên mình.
“Sao lại bắt tôi?” Trước tiên cô phải biết có nguy hiểm hay không.
“Mi, ta!” Thần Mặc khịt khịt mũi ngửi mùi trên người cô, hương vị mê người thoáng qua mũi anh. Mùi hương này chỉ có ở giống cái. Nhưng mà, anh cảm thấy rất lạ, hình dáng của giống cái này thật lạ!
Giống cái này còn trắng hơn những giống cái khác, cũng nhỏ nhắn hơn nhiều… Thực sự giống như một con nhóc chưa trưởng thành! Còn nữa, trước ngực cô còn có hai cái bánh rất lạ, đã mềm lại còn to nữa, lần đầu tiên anh nhìn thấy nó trên người một giống cái… Nhưng mà người của cô thật sự rất thơm, còn thơm hơn mấy giống cái khác! Khiến anh nhìn không được muốn liếm hết người cô…
Giống cái thơm thơm này, anh thích! Anh muốn cùng cô giao phối!
“Hở?”
“Giao phối!”
“Hả?!” Giao phối?! Tả Tả sợ hãi kêu lên. Anh anh anh anh anh ta… Tả Tả một đường nhìn xuống thân thể trần truồng của anh, nhìn thấy “chim nhỏ” trong rừng kia, khuôn mặt liền đỏ bừng. Hu… sao lại không mặc đồ chứ?!
Thần Mặc kéo áo choàng của cô xuống, lần thứ hai liếm hết người cô, lúc này trông cô thật đáng yêu, nghĩ thế rồi liếm hai cái bánh to to trên ngực cô, chút chút chút, vui vẻ liếm món ngon…
Tả Tả kinh hoàng nên căn bản không biết phải phản ứng như thế nào. Cô bị một con báo cầu hoan?!
Thần Mặc kéo quần lót của cô xuống, ngửi ngửi một hồi thì có chút thất vọng. Sao lại chưa đến kì động dục chứ?
Thần Mặc nhìn “chim nhỏ” đang vô cùng hăng hái trên người mình, chỉ có thể gầm một tiếng rồi nhấc người rời khỏi hang đá.
Tả Tả bị dọa cho ngây người ngồi trên “giường” dậy, lần này thì chẳng còn chút sạch sẽ nào, liếm cả người đầy nước bọt thế kia. Cuối cùng mặc lại đồ lần hai, cũng mang xong giày vào.
Cô bước tới cửa hang, vừa nhìn thấy thì… Trời ạ?! Vách núi?! Đúng vậy, đây là một vách đá dốc đứng, giống như bị đao chém ngang qua, lù lù xuất hiện trong rừng sâu như thế. Cái động này cách mặt đất cũng cả trăm mét, Tả Tả bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Hu… Công chúa tóc dài người ta ở trong tòa tháp, còn cô thì ai ngờ rằng lại trú ngụ nơi vách đá cheo leo?! Đối với những phù thủy khác thì đây không là vấn đề gì, chỉ có điều…
Chính xác là, cô bị chứng sợ độ cao aaaa!!! Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu… khiến cô không thể học được phép… cưỡi chổi!
Mặt Tả Tả trắng bệch, lo kéo người bước vào trong. Vách núi cao như vậy, nếu cô té xuống thì xác định là chết mất xác rồi!
Tả Tả không làm được gì, chỉ có thể ngồi im trong hang đá. Cô nghĩ, chờ lát nữa Thần Mặc trở về, phải hỏi cho rõ đây là thế giới gì! Như vậy thì cô cũng sẽ có kế hoạch thật tốt, sống sót ở nơi này như thế nào…
Sư phụ quăng cô tới thế giới này, không biết là vô tình hay cố ý! Tả Tả chỉ biết, mặc kệ sư phụ có tới tìm cô hay không, trước khi người xuất hiện, cô phải cố gắng sống cho thật tốt! May mắn duy nhất của cô là, cô còn biết chút phép thuật — tạo ra một thủy cầu to bằng quả trứng gà!
Tuy lực công kích yếu nhưng cô muốn cố gắng vững vàng mà nghĩ, không chừng ngày nào đó, nó có thể giúp cô sống sót!
Nhân lúc Thần Mặc chưa quay lại, Tả Tả nhàm chán ngồi trên giường cũng chỉ có thể cựa quậy thân mình, chọt chọt ngón tay, một lần rồi một lần tạo ra thủy cầu. Trước đây, bởi vì biết sẽ trở về “thế giới loài người” để sống, cơ bản sẽ không dùng được pháp thuật gì, bởi vậy cô lười biến, nên bây giờ mỗi lần tạo ra một thủy cầu thì cô phải nghỉ tới hơn mười giây mới có thể tạo ra tiếp! Lực công kích yếu đã không nói rồi, giờ đến tốc độ cũng chậm một cách quỷ khóc thần sầu!
Bây giờ, cô nhất định phải nhanh hơn chút, mạnh hơn chút! Nếu không, lỡ gặp chuyện gì nguy hiểm…
Tả Tả rùng mình. Cô nhất quyết cho rằng con báo này là ma thú hay yêu tinh gì đó, mới không đem cô ăn tươi, nên giờ cô mới có cơ hội sống sót. Nhưng mà, cô lại chưa từng nghĩ tới nếu cô mạnh hơn chút nữa, thì trước lúc phát hiện ra hành động của con báo, cô nhất định đánh không lại nó, nói tệ hơn chính là, có thể…
Có thể bây giờ cô cũng chẳng an phận mà ngồi trong cái hang động này! Hu… giao phối! Muốn cô giao phối cùng ma thú hay yêu tinh gì đó à? Cô cũng không có kỳ thị dị tộc, nhưng vấn đề ở chỗ đó là phải bình đẳng với nhau. Bây giờ, vị trí của hai người rõ ràng là không bình đẳng, con báo kia tùy ý giơ một bàn chân lên thôi cũng đủ lấy mạng cô rồi…
Cho nên vì trinh tiết của mình, cô phải cố gắng tăng cường luyện tập phép thuật! Khốn kiếp, sao trước đây cô không cố gắng tập luyện chứ? Nếu sớm biết có một ngày mình xuất hiện ở cái nơi không phải “Gia tộc phù thủy” , cũng chẳng phải “thế giới loài người” này, có thể cô cũng sẽ chẳng lười biếng như vậy, sẽ không…
Đáng tiếc, thế giới này không có “nếu như”!
Lúc Tả Tả đang tạo ra một thủy cầu, cuối cùng có thể từ hơn mười giây mới tạo ra được một thủy cầu hạ xuống còn mười giây thì cửa hang truyền đến tiếng động…
Binh —
Thần Mặc ở hình báo vừa cắn… vừa vác trên lưng con lợn rừng nhảyvào, đem quăng con vật bị cắn chết đó trên đất.
Sở dĩ nói là lợn rừng vì nó rất giống, nhưng mà lại có chút khác biệt, trừ cái đầu to lớn dọa người kia ra, còn có cái thứ “răng heo” từ trong miệng lòi ra cũng vô cùng ghê gớm.
Tả Tả nhìn thoáng qua, lặng lẽ so sánh với răng nanh của Thần Mặc, lại run lên. Quả nhiên, không thể đoán trước được điều gì ở thế giới này mà! Thế giới kỳ lạ aaa….
Trên người con vật là một bộ long đen bóng, vừa thô vừa chứng, có thể so với cây kim. Để xem thử phán đoán của mình, Tả Tả đưa tay ra.
Chích một cái, đầu ngón tay bị đâm chảy ra một giọt máu. Mặc dù không phải kim, nhưng thật là cứng mà…
“Mi, đang làm, gì?” Thần Mặc hóa lại thành hình người nhìn thấy, tức giận nắm lấy tay cô, lè lưỡi, liếm liếm.