Vũ Lâm Lâm

Chương 17


Nhạc Cẩn Ngôn ăn no rồi, cảm thấy mỹ mãn mà đem mấy cái điểm tâm còn thừa vào túi, ra khỏi Đồng khánh lâu. Khánh vương nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Ngôn nhi, chiều nay ta còn chút việc, ngươi cùng Ngô đại ca cứ đi chơi đi, lúc ăn cơm chiều ta sẽ tới tìm ngươi.” Nhạc Cẩn Ngôn tuy là không muốn xa Khánh vương,  nhưng được Khánh vương ngồi ăn cùng đã thấy rất thỏa mãn, gật đầu nói: “Được.” trong lòng lại không hy vọng lắm về việc Khánh vương có thể đến. Ngô Chinh ở một bên nói: “Ta cùng Tiểu Ngôn sẽ ở nhà chờ Vương gia.” Khánh vương nhìn Ngô Chinh, cười cười rồi cùng Vương Trọng Tuyên cưỡi ngựa đi.

Nhạc Cẩn Ngôn cùng Ngô Chinh đi dạo trên đường một hồi, trời rất lạnh, trước đây Nhạc Cẩn Ngôn bị tổn thương do giá rét nên không chịu lạnh được, Ngô Chinh mua con gà xong liền vội vàng đưa Nhạc Cẩn Ngôn về nhà. Về đến nhà Ngô Chinh mang gà hầm, vừa vào trong liền thấy Nhạc Cẩn Ngôn ngồi ở đằng kia, nhìn bao điểm tâm trên bàn ngây ngô cười, biểu tình vô cùng vui sướng, bất giác than nhẹ một tiếng, đi qua xoa đầu Nhạc Cẩn Ngôn, cười nói: “Đứa ngốc, cười gì thế?”

Nhạc Cẩn Ngôn nhìn Ngô Chinh, lôi kéo hắn cười hì hì nói: “Hôm nay ta rất vui vẻ a. Sinh nhật được xem diễn, rồi còn được ăn nhiều điểm tâm ngon như vậy.” Ngô Chinh thầm nghĩ: “Vui vẻ kỳ thật là vì gặp được người nọ đi.” Hắn biết tâm Nhạc Cẩn Ngôn đơn thuần, cả ngày chỉ biết nghiên cứu y thuật, phụng dưỡng sư phụ, chăm sóc sư đệ, thêm vào đó là khi bé bị hàn khí xâm nhập vào phủ tạng, làm y ở phương diện phát dục thì chậm hơn bạn bè cùng trang lứa, sắp hai mươi tuổi cũng chưa từng hưởng qua tư vị tình yêu. Ngày ấy Nhạc Cẩn Ngôn trong lúc say nói ra tâm sự, Ngô Chinh mới biết được y thích Khánh vương, vì thế vẫn lo lắng không thôi, không phải bởi vì Khánh vương là một nam nhân, mà bởi vì Ngô Chinh biết Khánh vương luôn phong lưu, nhìn như đa tình kỳ thật lại vô tình, hắn chỉ sợ Nhạc Cẩn Ngôn bị Khánh vương làm tổn thương. Hôm nay thấy Khánh vương tựa như cũng thích Nhạc Cẩn Ngôn, âm thầm hy vọng Khánh vương là thật lòng với Nhạc Cẩn Ngôn, tóm lại là đừng làm cho Nhạc Cẩn Ngôn thương tâm là tốt rồi.

Ngô Chinh ngồi vào chỗ đối diện với Nhạc Cẩn Ngôn, nói: “Buổi tối ta làm mỳ trường thọ cho ngươi, còn có canh gà nữa.” Nhạc Cẩn Ngôn nghe xong cười vui vẻ, mỳ Ngô Chinh làm rất ngon, Nhạc Cẩn Ngôn thích nhất, trước kia khi Ngô Chinh còn ở Tương Tây, Trần An mỗi khi muốn ăn mỳ Ngô Chinh làm đều phải sai Nhạc Cẩn Ngôn nhờ Ngô Chinh làm, mỗi lần đều có thể ăn; nếu như tự Trần An đi nhờ, Ngô Chinh vẫn ghi hận chuyện Nhạc Cẩn Ngôn khóc cả đêm lần đó, luôn hờ hững với Trần An.

Buổi tối Ngô Chinh làm mỳ, Nhạc Cẩn Ngôn ở bên cạnh đi đi lại lại, thỉnh thoảng trộm uống hai ngụm canh gà, thật vất vả mới đợi được Ngô Chinh làm xong mỳ, Nhạc Cẩn Ngôn thúc giục Ngô Chinh đổ mỳ vào bát, tự mình cầm một đôi đũa ngồi bên cạnh bàn, đôi mắt chờ mong nhìn vào. Ngô Chinh nấu xong mỳ, rót canh gà, đang muốn nguồi xuống ăn cơm thì ánh mắt chợt lóe, đứng dậy đi lấy thêm mỳ. Nhạc Cẩn Ngôn ngạc nhiên nói: “Ngô đại ca, từng này là đủ rồi.” Ngô Chinh cười nói: “Có bằng hữu tới đây.”

Nhạc Cẩn Ngôn không hiểu hỏi: “Ai a? Đến chỗ nào a?” Ngô Chinh nhanh chóng làm thêm mỳ, miệng nói: “Một lúc nữa sẽ tới.”


Quả nhiên một lúc sau Nhạc Cẩn Ngôn nghe thấy tiếng ngựa hí phía ngoài phòng, chạy ra mở cửa thì thấy Khánh vương đang xuống ngựa, không khỏi kinh ngạc. Khánh vương nhảy xuống ngựa, thấy Nhạc Cẩn Ngôn đang ngơ ngác nhìn mình, cười cười, tiến tới ôm Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ngôn nhi ngốc, lạnh như vậy còn đứng ngẩn người ngoài cửa, mau vào nhà.”

Nhạc Cẩn Ngôn ngây ngốc đi theo Khánh vương vào phòng, vẫn không thể tin được là Khánh vương thật sự đến đây, vụng trộm tự véo mình vài cái, đau, lúc này mới tin hóa ra là sự thật. Ngô Chinh từ phòng bếp đi ra đón, cười ảm đạm: “Đến rồi?” Khánh vương nhìn thẳng Ngô Chinh nói: “Đến rồi.”

Ngô Chinh lấy ghế cho Khánh vương: “Tệ xá chật chội, Vương gia tùy tiện ngồi đi.” Khánh vương ngồi, Nhạc Cẩn Ngôn đứng một bên ngây ngô cười. Khánh vương kéo y lại ngồi xuống, Ngô Chinh liền bưng mỳ đi ra, đưa tới trước mặt Khánh vương nói: “Hôm nay là sinh nhật Tiểu Ngôn, chúng ta ăn mỳ trường thọ.” Khánh vương nhận lấy mỳ, gật đầu nói: “Không còn gì tốt hơn.”

Nhạc Cẩn Ngôn cảm thấy được đây là sinh nhật vui vẻ nhất trong cuộc đời mình, có Ngô Chinh làm mỳ, canh gà thơm ngào ngạt, còn có Khánh vương ngồi bên cạnh, trong phòng có lò sưởi, ấm áp vui vẻ, nghe Ngô đại ca cùng Khánh vương đàm luận một số chuyện giang hồ ít người biết đến thú vị phấn khích, quả thực hạnh phúc đến mức muốn bay lên. Buổi tối qua đi rất nhanh, Khánh vương cũng chưa có ý định cáo từ, Nhạc Cẩn Ngôn đợi đến lúc nghe được tiếng mõ báo canh ba mới giật mình nhảy dựng lên: “Ai nha, Thụy vương gia muốn ta trở về đêm nay.”

Ngô Chinh nhíu mày: “Lần trước không phải là có thể ở qua đêm sao?” Nhạc Cẩn Ngôn vội vàng mặc chiếc miên bào của mình vào, nói: “Mấy ngày này tâm tình của Thụy vương không tốt nên không cho ta qua đêm ở bên ngoài.”

Khánh vương ở một bên hiểu điều gì đó nên gật đầu, thấy Nhạc Cẩn Ngôn cúi đầu cài cúc áo, tay áo kia dài quá làm cho động tác của Nhạc Cẩn Ngôn có chút ngốc, tự mình tiến lên cài cúc cho y, nói: “Ta đưa ngươi trở về.”


Ngô Chinh đưa Nhạc Cẩn Ngôn và Khánh vương ra cửa, thấy Khánh vương ôm Nhạc Cẩn Ngôn lên ngựa, cẩn thận lấy áo choàng mặc cho Nhạc Cẩn Ngôn thật kín, mỉm cười, nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Hôm nay ngươi về, ngày mai ta phải đi áp tiêu đến Sơn Đông, sợ là phải hơn mười ngày mới về được, nếu ngươi muốn đến thì cầm chìa khóa phòng, có thể vào ở.” Nhạc Cẩn Ngôn đồng ý, Ngô Chinh lại thi lễ với Khánh vương: “Thỉnh Khánh vương chăm sóc Tiểu Ngôn.” Khánh vương ôm quyền đáp lễ, trầm giọng nói: “Ngô huynh yên tâm.” Dẫn theo Nhạc Cẩn Ngôn giục ngựa mà đi.

Đã qua canh ba, trên đường không có một bóng người, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, trên đường đá tiếng vó ngựa có vẻ vô cùng vang vọng. Khánh vương vẫn chưa phóng ngựa mà chỉ để Đạp Vân đi chậm rãi. Nhạc Cẩn Ngôn ở trong ngực Khánh vương ấm áp, nghe tiếng tim Khánh vương đập, thực buồn ngủ nhưng lại không muốn ngủ, thầm mong con đường này không có điểm cuối, để y có thể mãi mãi như vậy.

Nhưng cho dù Đạp Vân có đi chậm thì cuối cùng vẫn phải đến Thụy vương phủ. Khánh vương ôm Nhạc Cẩn Ngôn xuống ngựa, Nhạc Cẩn Ngôn đến gõ cửa, sau một lúc thủ vệ mới mở cửa nách ra. Nhạc Cẩn Ngôn nói với Khánh vương: “Vương gia, ta vào đây, ngài cũng sớm về nghỉ ngơi đi.”

Khánh vương gật đầu, thấy Nhạc Cẩn Ngôn đi vào trong cửa, hô to một tiếng: “Ngôn nhi đợi đã!” Nhạc Cẩn Ngôn quay người lại hỏi: “Vương gia có việc gì thế?”

Khánh vương bước lại đây, lấy một thứ trong ngực ra đặt vào tay Nhạc Cẩn Ngôn, nói: “Ngươi cầm khối ngọc bội này đi, cầm nó có thể tùy ý ra vào phủ của ta, mặc kệ có chuyện gì đều có thể đến tìm ta.” Nhạc Cẩn Ngôn nhận lấy, cảm ơn Khánh vương, cất ngọc bội vào ngực. Khánh vương lại nói: “Mấy ngày này ngươi cách xa lão Lục một chút, đặc biệt là hôm nay. Hay ngươi về phủ ta ở đi.”

Nhạc Cẩn Ngôn nghĩ: “Đến phủ của ngươi lại phải nhìn thấy cảnh ngươi cùng một chỗ với mấy vị tỉ tỉ như thần tiên kia.” Nghĩ đến liền chua xót trong lòng, lắc đầu nói: “Ta đồng ý với Thụy vương là trở về.” Khánh vương cũng không thuyết phục nữa, nhìn theo Nhạc Cẩn Ngôn đi vào cửa liền lên ngựa rời đi.


Nhạc Cẩn Ngôn từ lúc ngủ dậy đã không thấy bóng dáng Thụy vương, hỏi vài nha hoàn tiểu tư đều lắc đầu không biết, Nhạc Cẩn Ngôn mặc dù kỳ lạ nhưng cũng không để tâm lắn, tự đến dược phòng điều chế dược cho Khang vương, đến trưa thấy đói bụng, đi tìm đồ ăn, vừa vào đến trung đình liền thấy Triệu Vân Trọng bước vào, vẻ mặt lo lắng, y cùng với Triệu Vân Trọng có giao tình tốt, vội vàng ra chào: “Triệu tướng quân.”

Triệu Vân Trọng thấy Nhạc Cẩn Ngôn cũng không khách sáo, vội vàng hỏi: “Nhạc đại phu có thấy Vương gia không?” Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu nói: “Từ sáng đến giờ chưa thấy đâu.” Triệu Vân Trọng mắng câu: “Đáng chết!” xoay người đi ra ngoài. Nhạc Cẩn Ngôn không hiểu ra làm sao, lắc đầu, đi ăn cơm trưa.

Buổi chiều tuyết rơi dày, Thụy vương vẫn không thấy bóng dáng, Nhạc Cẩn Ngôn hiếm có khi nhàn nhã, trốn trong phòng đọc sách, ăn điểm tâm từ hôm qua mang về, trong lòng ngọt ngào muốn chết. Lúc ăn tối Thụy vương vẫn chưa trở về, Nhạc Cẩn Ngôn cũng vội, tìm được Lưu bá quản gia thì thấy Lưu bá đang ngồi trong phòng rơi lệ, thấy Nhạc Cẩn Ngôn liền lau mắt, đứng lên: “Nhạc đại  phu sao hôm nay lại đến hậu viện thế.”

Nhạc Cẩn Ngôn mặc dù thấy Lưu bá vừa lão lệ tung hoành nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ nói: “Lưu bá có biết Vương gia đi đâu không? Cả ngày đều không ở trong phủ, cơm tối cũng không về ăn.”

Lưu bá nói: “Nhạc đại phu đừng lo, không sao đâu, một lúc nữa Vương gia sẽ về.” Nhạc Cẩn Ngôn “úc” một tiếng, thấy Lưu bá chắc chắn như vậy thì cũng yên lòng. Lưu bá thấy y sắp đi, gọi lại nói: “Hai ngày này Nhạc đại phu nhớ cách Vương gia xa một chút, đừng chọc Vương gia tức giận.” Nhạc Cẩn Ngôn thầm nghĩ: “Sao ai cũng nhắc thế nhỉ, ta làm gì có gan chọc hắn.” cười cười, tạm biệt Lưu bá trở về phòng.

Đêm qua Nhạc Cẩn Ngôn vui quá nên không ngủ được, sớm rửa mặt lên giường, đọc sách một lúc, hai mắt liền không mở ra được, ném sách, xoay người ngủ. Không biết ngủ được bao lâu thì bị âm thanh phá cửa làm bừng tỉnh, lại nghe Thụy vương hô to bên ngoài: “Nhạc Cẩn Ngôn, mở cửa!”

Nhạc Cẩn Ngôn sợ đánh thức mọi người trong phủ nên vội đáp: “Đến đây đến đây.” Nhanh chóng đốt đèn, không kịp mặc y phục, chạy nhanh ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra thì Thụy vương liền tiến vào, lao thẳng lên người Nhạc Cẩn Ngôn. Nhạc Cẩn Ngôn lui về phía sau vài bước mới đỡ được Thụy vương, trên người mùi rượu nồng nặc, không khỏi nhíu mày nói: “Sao uống nhiều như vậy?”


Thụy vương lắc lắc người đứng thẳng lên, hai mắt che kín tơ máu, trừng mắt nhìn Nhạc Cẩn Ngôn nửa ngày, đột nhiên ôm cổ Nhạc Cẩn Ngôn, hung hăng hôn lên môi y.

Nhạc Cẩn Ngôn hoảng sợ, thầm nghĩ Thụy vương lại nhầm mình thành Tề Hạo Cẩm, ra sức đẩy Thụy vương ra, nói: “Vương gia, ta là Nhạc Cẩn Ngôn, không phải Tề công tử.”

Thụy vương trừng mắt nhìn Nhạc Cẩn Ngôn, cười lạnh nói: “Ta đương nhiên biết ngươi không phải A Cẩm.”

Thấy Nhạc Cẩn Ngôn lộ ra biểu tình kinh ngạc, cắn răng nói: “Ngươi chẳng qua là một đại phu nho nhỏ ở nông thôn mà thôi, làm sao so được với khí chất thanh cao như tiên tử của A Cẩm.”

Nhạc Cẩn Ngôn vừa mới nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: “May mà không bị nhận nhầm.” đã bị Thụy vương nắm cằm bắt ngẩng mặt.

Thụy vương xuống tay rất nặng, Nhạc Cẩn Ngôn đau muốn chết, nước mắt lập tức chảy ra, không nói lên được chỉ đành ô ô kêu, hai tay ra sức kéo tay Thụy vương, đáng tiếc Thụy vương võ nghệ cao cường, cho dù Nhạc Cẩn Ngôn dùng sức như thế nào cũng không thể lay chuyển nửa phần.

Thụy vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn liều mạng giãy dụa, đơn giản liền điểm huyệt Nhạc Cẩn Ngôn, Nhạc Cẩn Ngôn toàn thân tê dại không thể giãy dụa, ngã xuống. Thụy vương một tay túm Nhạc Cẩn Ngôn ném lên giường, áp lên nói: “Ta biết ngươi không phải A Cẩm, nhưng vì cái gì ta vẫn nhớ ngươi, một ngày không gặp lại không được tự nhiên.” Hắn nhìn chằm chằm Nhạc Cẩn Ngôn, đột nhiên nâng tay tát Nhạc Cẩn Ngôn một cái, trong miệng mắng: “Tiện nhân! Vì sao ngươi muốn câu dẫn ta, làm cho ta quên A Cẩm?!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.