Vũ Lâm Ký Sự

Chương 6362 


Đọc truyện Vũ Lâm Ký Sự – Chương 6362 

Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ sáu mươi ba
HỒNG THỤ THANH SƠN NHẬT DỤC TÀ
LAI VÃNG LỘ TIỀN KHỞI PHONG BA
Nguồn : Tàng Thư Viện
“Non xanh cây thắm bóng chiều tà,
Trên đường đi lại khởi phong ba.”
Lại nói, Giang Thừa Phong cùng Lý Nhược Hồng rời đất Xuyên đi về phía đông. Một hôm, khi đi gần đến Hán Khẩu, tuấn mã đột nhiên hý vang, rồi ngừng bước không chịu đi tiếp nữa. Giang Thừa Phong khẽ cau mày nói :
– Chẳng lẽ chúng ta phải dừng chân nghỉ lại tại đây hay sao ?
Lý Nhược Hồng nói :
– Chỉ còn chừng hơn mười dặm đường nữa là đã đến Hán Khẩu. Chúng ta cố đi thêm một quãng nữa. Đến nơi rồi ngươi sẽ được nghỉ ngơi thoải mái.
Giang Thừa Phong nói :
– Tuấn mã hý vang không chịu đi tiếp, dường như phía trước có mùi tử khí. Chúng ta cần phải cẩn thận.
Lý Nhược Hồng lúc nào cũng luôn tin tưởng vào những tiên đoán của Giang Thừa Phong. Nghe nói phía trước có chuyện náo nhiệt, nàng cảm thấy hứng khởi, vừa giục ngựa tiến lên, vừa nói :
– Chúng ta hãy đến đó xem thử là chuyện gì.
Giang Thừa Phong thoáng nghĩ ngợi, rồi gật đầu nói :
– Cũng được. Nếu như phía trước có chuyện gì nguy hiểm thì chúng ta sẽ lùi lại ngay cũng không muộn.
Vừa nói chàng vừa giục tuấn mã lướt vó câu chạy theo Lý Nhược Hồng. Cả hai người tiếp tục sánh bước dong cương vừa đi vừa trò chuyện.
Trời đã ngã bóng hoàng hôn.
Đi thêm một quãng nữa, vượt qua một khúc quanh, cả hai bỗng thấy phía trước có một toán độ mười mấy người đang đứng chặn ngang đường. Tất cả đều che kín mặt, với vũ khí đủ loại lăm lăm trên tay.
Đến gần nơi đó mới hay bọn người kia gồm hai phe khác nhau, bởi đối diện với bọn mông diện nhân là hai trung niên hán tử vận thanh y, tay cầm ngang trường kiếm. Song phương hầm hè nhau, có lẽ sắp sửa động thủ.
Không muốn lãnh thêm sự phiền phức không đáng có, do sợ Lý Nhược Hồng vì hiếu sự mà lại nhúng tay vào chuyện này, Giang Thừa Phong vội giục cương lướt ngựa tới trước đầu ngựa của nàng. Chàng hướng về bọn người đang đứng chặn ngang đường, vòng tay nhã nhặn nói :
– Tiểu sinh có việc cần đi qua. Mong chư vị lượng tình mà mở đường cho.
Bọn mông diện nhân hết thảy đều ngậm tăm, không một ai lên tiếng đáp lại. Nhưng những tia mắt hằn học dữ tợn của bọn họ lại chuyển hướng xạ thẳng vào Giang Thừa Phong và Lý Nhược Hồng. Thấy thái độ của bọn họ như thế, Lý Nhược Hồng chợt nổi giận, đã định phát tác. Giang Thừa Phong vội vẫy tay ra hiệu cản nàng lại, rồi vẫn với giọng nhã nhặn, chàng lại nói :
– Mong chư vị lượng tình mở đường cho bọn tiểu sinh đi qua.
Ngay lúc đó, một tên Hắc y mông diện dáng vóc cao lớn, có vẻ là thủ lĩnh của cả bọn, ngạo nghễ lên tiếng :
– Hai đứa bé kia. May cho hai ngươi là ta không có hứng thú đối phó với bọn trẻ con. Nếu còn muốn sống thì hãy mau tránh xa nơi này. Chờ ta giải quyết xong hai tên kia rồi sẽ mở đường cho hai ngươi đi qua.

Lý Nhược Hồng càng nghe nói lại càng thêm tức giận. Nhưng Giang Thừa Phong đã vội nắm lấy dây cương kéo ngựa của nàng lùi lại. Hai con tuấn mã quay đầu, lui về phía sau độ hơn mười trượng rồi mới dừng lại. Tên thủ lĩnh bọn mông diện nhân lộ vẻ đắc ý, cất tiếng cười ha hả, lớn tiếng nói :
– Hay lắm. Tốt lắm. Hai ngươi đã biết điều như thế, ta cũng nghĩ tình mà không làm khó dễ hai ngươi.
Còn hai thanh y hán tử có vẻ thất vọng lắm. Bọn họ thấy hai người đi đến, đã tưởng là có thêm người viện trợ. Nào ngờ sự thể lại như thế. Hán tử trông lớn tuổi hơn quay lại nhìn Giang Thừa Phong nói :
– Lão đệ. Bọn chúng ngông cuồng ngạo ngược như thế mà lão đệ vẫn có thể nhịn được sao ?
Giang Thừa Phong chỉ khẽ mỉm cười, không đáp lời. Tên thủ lĩnh bọn mông diện nhân lớn tiếng cười nói :
– Bọn chúng biết điều như thế thì mới sống lâu được. Đâu như bọn các ngươi. Rượu mời không chịu uống, lại muốn uống rượu phạt.
Hán tử nhỏ tuổi hơn cười nhạt nói :
– Bọn ta muốn uống rượu phạt đó. Rồi các ngươi làm gì được bọn ta ?
Tên mông diện thủ lĩnh quát lớn :
– Tặc tiểu tử. Chớ có cuồng ngạo. Hãy mau nạp mạng đi.
Tiếng kêu nạp mạng của tên này vừa dứt thì bọn thủ hạ của hắn đã đồng loạt ùa lên một lúc, lao vào tấn công hai thanh y hán tử. Riêng hắn thì vẫn an nhiên đứng ngoài quan chiến, thỉnh thoảng lại liếc mắt ngó chừng Giang Thừa Phong. Tuy bề ngoài hắn có vẻ mạnh miệng, nhưng thật ra trong lòng hắn vẫn e ngại chàng cùng Lý Nhược Hồng tham gia vào cuộc chiến.
Do đã có chuẩn bị từ trước, cả hai thanh y hán tử đồng hét lớn một tiếng, tay vung trường kiếm, thân hình tức khắc dịch chuyển chiếm lĩnh hai phương vị trọng yếu, hết sức chống cự với bọn địch vốn đông người hơn nhiều. Hai người bọn họ cũng đáng gọi là cao thủ, tả xung hữu đột, trường kiếm loang lên vun vút, kiếm khí toát ra lạnh lẽo bảo hộ toàn thân, tuy chưa đủ sức sát địch nhưng cũng đủ để chận đứng tất cả những đòn tấn công của bọn địch nhân.
Giang Thừa Phong và Lý Nhược Hồng từ ngoài xa vẫn đang an nhiên thì thầm trò chuyện, dường như không hề bận tâm chú ý đến trận ác chiến giữa hai thanh y hán tử với cả chục tên địch nhân che kín mặt, thập phần hung ác. Tên mông diện thủ lĩnh có vẻ an tâm, liền quay sang chú tâm vào cuộc chiến.
Hắn chợt kinh hãi khi thấy bọn thủ hạ của hắn tuy đông người nhưng lại không đủ sức áp đảo được hai tên địch nhân kia. Hắn liền quát lớn một tiếng, xông ngay vào trận chiến, định nhanh chóng hạ thủ cho xong chuyện.
Quả nhiên, ngay khi hắn vừa tham chiến, tình hình đã có chuyển biến. Bọn mông diện nhân như hổ thêm cánh, càng thêm phấn khích, gia tăng sức lực tấn công rất rát, cố bắt sống đối phương.
Lúc này, tình thế của hai thanh y hán tử đã thập phần nguy ngập, chỉ còn cách đỡ gạt thế công mãnh liệt của đối phương. Trên thân thể hai người họ đã thọ thương đôi chỗ, y phục đẫm huyết tươi. Nhưng cả hai vẫn cố gom hết sức tàn, quyết tìm phương xung phá vòng vây đào thoát.
Trận chiến càng thêm phần kịch liệt.
Trong khi đó, Giang Thừa Phong cùng Lý Nhược Hồng đứng ngoài xa thì thầm trò chuyện, tỏ ra không hề quan tâm đến cuộc chiến khốc liệt phía trước. Nhưng thật ra Lý Nhược Hồng lúc nào cũng để tâm đến cuộc chiến. Vốn có hảo cảm với hai hán tử kia hơn bọn mông diện nhân, thấy hai người họ đã lâm vào hiểm cảnh, sắp ngộ nạn đến nơi, nàng nóng ruột vội quay sang Giang Thừa Phong thúc giục :
– Bọn họ sắp thất thủ đến nơi rồi kìa. Ngươi hãy mau can thiệp đi. Nếu chậm chút nữa là muộn mất đó.
Giang Thừa Phong hỏi :
– Cô nương muốn tiểu sinh cứu bọn họ ?
Lý Nhược Hồng hỏi lại :
– Ngươi không muốn à ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
– Nếu như tiểu sinh muốn can thiệp thì đã can thiệp ngay từ đầu rồi chứ đâu có để đến lúc này. Tiểu sinh chủ trương cầu an, không bao giờ muốn rước lấy những sự phiền phức vào mình.
Lý Nhược Hồng thấy tình trạng hai người kia thập phần nguy ngập, không tiện căn vặn nhiều lời, vội nói :
– Ta muốn ngươi cứu bọn họ đấy. Ngươi hãy mau ra tay đi.

Đột nhiên, Giang Thừa Phong thoáng ngẩn người. Và rồi chàng trở lại vẻ bình thường ngay, mỉm cười nói :
– Cô nương cứ yên tâm. Không cần tiểu sinh phải ra tay. Bọn kia không giết chết được hai người họ đâu.
Lý Nhược Hồng khẽ cau đôi mày liễu, nói :
– Sao ngươi lại nói thế ? Chắc là ngươi lại định thoái thác chứ gì ?
Giang Thừa Phong cười nói :
– Cô nương hãy thử lắng nghe xem.
Lý Nhược Hồng không hiểu chàng định nói về cái gì, nhưng cũng cố lắng tai nghe ngóng. Thính lực của nàng kém tinh tường hơn chàng nhiều nên mãi một lúc sau nàng mới nghe thấy những thanh âm rất kỳ lạ, nghe như tiếng ma kêu quỷ khóc âm u rờn rợn. Nàng khẽ rùng mình, quay sang Giang Thừa Phong hỏi :
– Có chuyện gì thế ?
Giang Thừa Phong nghiêm giọng đáp khẽ :
– Đoàn âm binh của Cửu U Địa Phủ đi bắt hồn phạm nhân. Lát nữa khi bọn họ đến nơi, cô nương nên giữ yên lặng, đừng nói gì hết nhé. Đụng chạm đến bọn họ là không yên thân được đâu.
Lý Nhược Hồng hỏi :
– Ngươi cũng sợ bọn họ nữa ư ?
Giang Thừa Phong cau mày nói :
– Có ai lại muốn đi gây chuyện với bọn âm binh ở Địa Phủ đâu. Đức Diêm Quân mà kêu đến tên là khó thoát được.
Vừa lúc đó, bỗng đâu khắp cả bốn phía vang lên rất nhiều những tiếng ma rên quỷ khóc. Những thanh âm ấy âm u lạnh lẽo, tuy rất khẽ nhưng vang rền thật xa khiến ai ai nghe thấy cũng phải rợn người. Tiếp đó, từ khắp bốn phương tám hướng lại nghe vang rền những tiếng kêu rên như vậy, lúc to lúc nhỏ, lúc xa lúc gần, như phiêu du dìu dặt trên nên trời cao.
Ngay sau đó, một giọng nói kỳ lạ như ma khóc đột ngột cất lên :
“Diêm Quân chú định tam canh tử,
Bất năng lưu nhân đáo ngũ canh.”
Rồi tại trường đột ngột xuất hiện một đám người kỳ dị, phục trang như âm binh quỷ sứ, trên tay đều cầm hình trượng hay xiềng xích khua vang rổn rẻng. Dẫn đầu đoàn âm binh là một nhân vật vận hắc y, tay cầm Câu Hồn Bài, sắc mặt âm u lạnh lẽo như u hồn dạ quỷ nơi Âm giới.
Nhìn vào cục trường, thấy bọn mông diện nhân và hai thanh y hán tử vẫn còn đang tiếp tục kịch chiến, chẳng lý gì đến sự xuất hiện của đoàn âm binh, Hắc y nhân khẽ hừ lạnh một tiếng, quát lớn :
– Đoạt phách truy hồn.
Ngay lập tức, bọn âm binh xông thẳng tới, xiềng xích vung lên rổn rẻng. Mười mấy tên mông diện nhân, kể cả tên thủ lĩnh, lập tức bị đánh ngã lăn ra đất, rồi bị chúng âm binh áp tới dùng xiềng xích trói lại.
Hai thanh y hán tử đang lâm vào hiểm cảnh, tưởng chết đến nơi, đột nhiên thấy bọn địch nhân đều đã bị đánh ngã, trong lòng hết sức mừng rỡ, vội thu kiếm đình thủ. Nhưng lúc nãy cả hai người họ đều đã dùng sức quá độ, lại thọ trọng thương nhiều chỗ, chân tay rũ liệt không còn chi trì được nữa, rồi cũng ngã lăn ra đất. Máu từ bên trong y phục rỉ ra thấm ướt cả mấy vạt cỏ. Hắc y nhân cầm đầu đoàn âm binh đưa mắt nhìn hai người họ, cau mày nói :
– Xem ra hai tên này cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Thôi thì hãy mang bọn chúng theo để khỏi phải mất công đi lại phiền phức.
Bọn âm binh ứng tiếng vâng dạ, rồi lập tức xiềng hai người họ lại, dẫn đi. Cả hai người tuy chưa bất tỉnh, nhưng khí lực đều đã mất hết, chân tay rũ liệt không còn sức phản kháng, đành để mặc cho bọn âm binh muốn làm gì thì làm.
Thấy tình hình trở nên cấp bách, Lý Nhược Hồng liền khẽ giật nhẹ tay áo Giang Thừa Phong, giục :

– Ngươi phải tìm cách cứu hai người bọn họ cho ta. Nhanh lên.
Không sao được, Giang Thừa Phong khẽ buông nhẹ tiếng thở dài, đành phải miễn cưỡng gật đầu. Những ý muốn của nàng chàng không thể nào từ chối được, nhất là khi nàng yêu cầu chàng giúp chứ không phải là ra lệnh. Thấy bọn âm binh đang định giải phạm nhân đi, chàng liền gọi :
– Xin các vị lưu bộ giây lát.
Hắc y nhân thủ lĩnh đoàn âm binh quay lại nhìn chàng, cau mày hỏi :
– Túc hạ là …
Giang Thừa Phong liền lấy ngọc bài minh định vương vị đưa ra. Thật kỳ lạ, trong bóng đêm, ngọc bài tỏa sáng lấp lánh như minh châu. Hắc y nhân vừa nhìn thấy là đã nhận ra ngay, vội vòng tay nói :
– Thì ra là Nghi vương. Bản chức là Câu Hồn Sứ Giả phụng sự Diêm Quân nơi Âm giới, xin chào vương gia.
Giang Thừa Phong tuy vị cao quyền trọng, nhưng Câu Hồn Sứ Giả là trọng thần dưới trướng Cửu U Diêm Quân, địa vị cũng không kém. Giang Thừa Phong cũng vội vòng tay đáp lễ, tươi cười nói :
– Không dám. Tiểu vương xin chào Tôn sứ.
Câu Hồn Sứ Giả hỏi :
– Chẳng hay vương gia gọi bản chức lại có điều chi chỉ giáo.
Giang Thừa Phong đáp :
– Chỉ giáo thì không dám. Tiểu vương chỉ mong Tôn sứ lượng tình mà dung tha cho hai người họ.
Vừa nói chàng vừa đưa tay chỉ vào hai thanh y hán tử. Câu Hồn Sứ Giả cau mày ra vẻ khó nghĩ, hồi lâu mới nói :
– Chắc vương gia cũng biết luật lệ của Âm giới rất nghiêm minh, cả đến Đức Diêm Quân cũng phải tuân thủ. Bản chức chỉ chiếu phép thi hành, không thể vi luật. Mong vương gia lượng thứ cho.
Giang Thừa Phong nói :
– Tôn sứ có thể trình với Đức Diêm Quân rằng hai người họ là bộ thuộc của tiểu vương, chắc Đức Diêm Quân cũng lượng tình bỏ qua. Dù sao thì bọn họ cũng chưa đoạn khí, vẫn còn chút sinh cơ. Tiểu vương sẽ hết sức cứu chữa. Nếu không được thì đó là số mệnh của bọn họ vậy.
Câu Hồn Sứ Giả ngẫm nghĩ giây lát, rồi gật đầu nói :
– Thế cũng được.
Rồi y khẽ phẩy tay, ra lệnh cho bọn âm binh tháo bỏ xiềng xích cho hai người họ. Giang Thừa Phong vòng tay cảm tạ, đoạn chàng nhảy khỏi lưng ngựa xuống đất, đi đến bên hai thanh y hán tử, cúi xuống xem xét thương thế. Cả hai chỉ bị thọ thương đôi chỗ, tuy cũng khá nghiêm trọng nhưng cũng chỉ là những vết thương ngoài da, chỉ vì bị mất máu quá nhiều nên mới kiệt lực chứ chẳng đến nỗi cửu tử nhất sinh. Nhưng chàng lại khẽ cau mày, cố ý thở dài nói :
– Nguy quá. Nhưng để cố gắng xem sao. Biết đâu nhờ may mà …
Vừa nói chàng vừa vung chỉ điểm vào mấy mươi huyệt đạo trên người cả hai, sau đó lại điểm vào hôn huyệt. Cả hai lập tức mê đi. Thấy Lý Nhược Hồng đã giục ngựa đến gần, chàng liền quay lại hỏi :
– Lý cô nương. Trong túi nước có còn chút nước nào không ?
Lý Nhược Hồng cầm túi nước treo bên yên ngựa lên xem, thấy đã hết sạch. Túi nước bên yên ngựa của Giang Thừa Phong cũng vậy. Trên đường kiêm trình, vừa mệt vừa khát nên hai người đã uống sạch từ lâu. Nàng liền nói :
– Ngươi chờ một lát. Để ta đi tìm nước.
Đoạn nàng giục ngựa chạy đi ngay. Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Hễ mỗi lần giúp đỡ người khác là nàng lại sốt sắng như thế. Bản tính của nàng quá tốt, ưa giúp đỡ người khác, bất kể lợi hại. Bản tính quá tốt không phải là không hay, chỉ có điều quá nông nổi lại không tốt, dễ rước họa vào thân. Nếu như nàng một mình hành tẩu giang hồ, không Chàng bên cạnh, hẳn đã bị hại từ lâu rồi.
Giang Thừa Phong từ từ đứng dậy, quay sang Câu Hồn Sứ Giả mỉm cười nói :
– Xin Tôn sứ lượng thứ. Tiểu vương hãy còn có việc muốn nhờ Tôn sứ.
Câu Hồn Sứ Giả nói :
– Vương gia muốn hỏi cung bọn chúng chứ gì ?
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu. Câu Hồn Sứ Giả lại nói tiếp :
– Chuyện đó chẳng hề gì. Vương gia cứ tự nhiên.

Giang Thừa Phong vòng tay nói :
– Cảm tạ Tôn sứ.
Đoạn chàng xách tên thủ lĩnh bọn mông diện đi vào khu rừng cạnh đó. Câu Hồn Sứ Giả hai tay chắp sau lưng, cũng thả bước theo sau. Vào sâu độ mươi trượng, chàng ném tên đó xuống đất, rồi trầm giọng hỏi :
– Ngươi là ai ?
Tên kia nhắm nghiền đôi mắt, im lặng không đáp. Chờ đợi hồi lâu, thấy hắn ta ngoan cố như vậy, Câu Hồn Sứ Giả tức mình, khẽ cười nhạt một tiếng, vung chỉ điểm vào tam âm tuyệt mạch của hắn, khiến hắn đau đớn lăn lộn dưới đất. Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, không lên tiếng.
Giang Thừa Phong cau mày nói :
– Tên này ngoan cố không chịu khai. Nhưng trong bọn thủ hạ của hắn chắc cũng có kẻ không đến nỗi ngoan cố như hắn.
Câu Hồn Sứ Giả gật đầu khen phải, xách hắn ra ngoài, lát sau lại mang vào một tên mông diện khác, cười nói :
– Tên này có vẻ nhút nhát, vương gia thử hỏi hắn xem sao ?
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu, lại nhìn hắn ta hỏi :
– Ngươi thuộc bang phái nào ?
Hắn ta không lên tiếng đáp ngay mà có vẻ do dự. Câu Hồn Sứ Giả từ từ giơ tay lên, lạnh lùng nói :
– Ngươi có muốn thử thủ pháp Tam âm tuyệt mạch hay không.
Tên kia lộ vẻ sợ hãi, lắp bắp nói :
– Xin … xin các vị đại gia … hãy tha cho tiểu nhân, tiểu nhân thuộc … thuộc … Cửu Trùng Giáo.
Giang Thừa Phong gật đầu hỏi tiếp :
– Tôn chỉ của Cửu Trùng Giáo là gì ?
– Dạ, là … là Phát dương thánh giáo, Thống nhất võ lâm.
– Cơ cấu tổ chức của Cửu Trùng Giáo là gì ?
– Dạ … tiểu nhân … tiểu nhân địa vị thấp kém nên … không biết ạ. Tiểu nhân xin thề không dám nói dối các vị đại gia đâu ạ.
– Ta hãy tạm tin là ngươi nói thật. Vậy ngươi hãy nói về những gì ngươi biết về Cửu Trùng Giáo.
– Dạ … tiểu nhân chỉ biết mình thuộc Long Võ Đường, dưới quyền quản trị của phân cung Vu Hồ, ngoài ra thì không biết gì khác. Bọn tiểu nhân lúc bình thường thì phân tán đi các nơi, không ai nhận biết được ai. Chỉ khi có công vụ thì Hộ pháp bản đường mới phát hiệu lệnh triệu tập thuộc hạ, phân phó nhiệm vụ. Tiểu nhân còn chưa được thấy đường chủ bản đường lần nào nữa.
Giang Thừa Phong khẽ cau mày ra chiều thất vọng, rồi lại quay sang Câu Hồn Sứ Giả nói :
– Xem ra hắn chỉ biết có bấy nhiêu.
Câu Hồn Sứ Giả gật đầu hỏi :
– Vương gia còn định hỏi thêm tên khác hay không ?
Giang Thừa Phong ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :
– Như thế cũng đã tạm đủ rồi. Xin cảm tạ Tôn sứ đã giúp đỡ. Tiểu vương vô cùng cảm kích.
Câu Hồn Sứ Giả mỉm cười nói :
– Chuyện chẳng có chi, vương gia không nên quá khách khí.
Đoạn y xách tên môn hạ Cửu Trùng Giáo đi ra khỏi khu rừng. Giang Thừa Phong lững thững theo sau. Ra đến chỗ chúng âm binh, đôi bên vái chào từ biệt nhau, rồi Câu Hồn Sứ Giả thống lĩnh chúng âm binh áp giải phạm nhân đi. Giang Thừa Phong ở lại, chờ Lý Nhược Hồng đi lấy nước về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.