Đọc truyện Vũ Lâm Ký Sự – Chương 5251
Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ năm mươi hai
VÔ BIÊN LẠC MỘC TIÊU TIÊU HẠ
BẤT TẬN TRƯỜNG GIANG CỔN CỔN LAI
Nguồn : Tàng Thư Viện
“Rào rào lá rụng cây ai đếm
Cuồn cuộn sông dài nước đến đâu.”
Lại nói, Trương Cát phụng mệnh kiểm tra trong miệng gã họ Phong, phát hiện được một viên sáp bên trong có bọc chất độc. Y trình viên sáp kia lên cho Giang Thừa Phong xem xét, nhưng chàng lại xua tay nói :
– Xem xét thêm một lần nữa.
Trương Cát vâng dạ, bóp miệng gã họ Phong kia cho mở to ra để xem xét thêm một lần nữa. Y kiểm tra thật kỹ, lát sau nhận thấy có một chiếc răng trông có vẻ khả nghi. Y bẻ chiếc răng đó ra xem thử, liền thấy bên mặt trong chiếc răng có gắn thêm một hoàn độc dược nữa. Hoàn này rất nhỏ, tiệp với màu răng, lại nằm ở mép trong nên khó phát hiện nếu không quan sát kỹ. Nó được gắn chặt vào đầu răng, chỉ cần nghiến chặt hai hàm răng là sẽ vỡ ra ngay. Y cười nhạt nói :
– Bọn này dự bị cẩn thận quá đấy. Chưa hành sự là đã lo việc tự sát trước rồi.
Kiểm tra cẩn thận một lúc nữa, thấy không còn gì khả nghi, y quay sang Giang Thừa Phong nghiêng mình chờ lệnh. Giang Thừa Phong nói :
– Cứ đem hắn đi tra hỏi. Hắn đã là gian tế thì không cần phải khách sáo gì cả. Cứ chiếu phép thi hành.
Trương Cát vâng dạ, giơ tay nắm cổ hắn xách đi. Giang Thừa Phong trầm ngâm giây lát rồi truyền lệnh xuống cho các đội nhân mã tăng cường đề phòng, sau đó chàng vẫy tay bảo mọi người cùng vào trong.
Vào trong đại điện rồi, lão cung chủ vẫn còn có vẻ trầm tư, xem chừng đã phát hiện ra điều gì đó. Giang Thừa Phong mỉm cười bảo Nhất Minh đạo nhân :
– Cũng đã khuya lắm rồi. Hãy thu xếp cho mọi người nghỉ ngơi.
Nhất Minh đạo nhân biết chàng có chuyện muốn bàn riêng với lão cung chủ, liền kính cẩn vâng dạ, rồi hướng dẫn mọi người đi sang khu hậu viện. Các đạo nhân túc trực hầu hạ cũng được lệnh lui ra ngoài. Ở đây, mệnh lệnh của chàng cũng có hiệu lực như mệnh lệnh của lão cung chủ vậy.
Xong đâu đấy, chàng quay sang lão cung chủ hỏi :
– Đạo trưởng nhận ra rồi ư ?
Lão cung chủ ngần ngừ nói :
– Bần đạo nhận thấy trong chuyện này có điểm gì đó chưa hợp lý, nhưng vẫn chưa nghĩ ra được.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
– Tên gian tế đó e rằng đúng là môn hạ của Bách Độc Giáo, nhưng không phải là Tả Hộ pháp của Vạn Thánh Cung.
Lão cung chủ ngơ ngác hỏi :
– Thế là sao ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
– Môn hạ của Bách Độc Giáo thì có vô số, nhưng Tả Hộ pháp của Vạn Thánh Cung chỉ có một người, không thể tùy tiện phái đi chịu chết được. Ta nghĩ gã kia đúng là thủ hạ của Lỗ huynh, nhưng cũng chỉ là thủ hạ thông thường mà thôi.
Lão cung chủ gật gù nói :
– Như thế mới hợp lý !
Giang Thừa Phong lại nói :
– Theo như bản vương suy đoán, Lỗ huynh sai hắn đến đây hành động như thế, cố ý để chúng ta phát hiện ra chỗ sơ hở, rồi truy xét. Sau đó hắn sẽ tự sát để Lỗ huynh nhân cớ ấy mà trách cứ chúng ta cố ý sinh sự. Chứ nếu là người ngoài thì làm sao có thể biết được những quan hệ giữa chúng ta.
Lão cung chủ kinh hãi hỏi :
– Vậy là chúng ta đã rơi vào bẫy của Lỗ Bá chủ rồi ư ?
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu. Lão cung chủ lại nói :
– May mà tên kia chưa chết.
Giang Thừa Phong nói :
– Hắn chết hay sống cũng chẳng quan hệ gì lắm. Nếu Lỗ huynh cứ nhất mực đề quyết chúng ta gây sự trước thì chúng ta cũng khó mà biện luận được.
Lão cung chủ nghĩ ngợi một lúc, rồi nói :
– Nhưng hắn ta còn sống đó. Nếu chúng ta lấy được khẩu cung của hắn thì Lỗ Bá chủ cũng khó mà chối cãi được.
Giang Thừa Phong nói :
– Chuyện đó khó nói lắm. Nhưng nếu được thế thì chắc là Lỗ huynh sẽ không thể trách cứ chúng ta được nữa. Chỉ phiền một điều là hắn ta đã nuôi chí tự sát, chưa chắc đã chịu cung khai.
Lão cung chủ nói :
– Vậy thì chúng ta sẽ làm mọi cách buộc hắn phải cung khai ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
– Chuyện này cũng không có gì phải ngại. Mọi việc đều tự nơi bản vương mà ra cả. Đạo trưởng cứ trút hết mọi trách nhiệm cho bản vương là được rồi.
Lão cung chủ cau mày nói :
– Như thế sao được ? Nếu làm thế thì sau này bần đạo biết ăn nói thế nào với Giang lão Bá chủ ?
Giang Thừa Phong nói :
– Không sao ? Bản vương đã quyết định là sẽ gánh vác hết mọi trách nhiệm. Nếu Lỗ huynh trách cứ thì bản vương sẽ nhận chịu hết.
Lão cung chủ nói :
– Vương gia hãy nên suy xét thật kỹ. Nếu làm như thế thì hậu quả không phải tầm thường đâu.
Giang Thừa Phong nói :
– Nếu như Lỗ huynh không hại đến tính mạng của bản vương thì bản vương sẽ nhận chịu hết mọi trách nhiệm. Bản vương sẽ có cách trình bày với gia phụ.
Lão cung chủ trầm ngâm giây lát, đoạn nói :
– Vương gia quyết định thế nào thì bần đạo cũng đều ủng hộ vương gia.
Rồi lão quay ra ngoài gọi :
– Người đâu.
Lập tức có mấy đạo nhân xuất hiện trước cửa điện, chắp tay nghiêm cẩn chờ lệnh. Lão cung chủ nói :
– Truyền dụ cho môn hạ toàn cung tăng cường đề phòng. Tạm thời phong tỏa khu vực ngoại vi bản cung.
Cả bọn cung kính vâng dạ, lập tức chạy đi truyền lệnh ngay. Trong đại điện giờ chợt yên ắng như tờ. Giang Thừa Phong cùng lão cung chủ đưa mắt nhìn nhau. Cũng đã quá khuya rồi. Một ngày dài nhiều biến động đã trôi qua. Thấy không còn việc gì nữa, hai người lặng lẽ ngồi điều tức.
Trời vừa rạng bình minh …
Nơi vườn hoa nằm bên cạnh tòa đại điện, Giang Thừa Phong đang ung dung dạo bước, ngắm cảnh mây trời.
Chàng đã thức dậy từ rất sớm. Hôm qua là một ngày có lắm biến động. Chàng cùng lão cung chủ đã phải bàn bạc công việc đến tận khuya, nên nghỉ ngơi rất muộn. Cả đêm chàng chỉ chợp mắt được chưa đầy hai canh giờ.
Nhưng cũng như mọi khi, chàng có thói quen thức sớm, ra ngoài đi dạo đón ánh bình minh, để thư giãn đầu óc, giúp cho tinh thần được minh mẫn trước khi bắt đầu giải quyết những công việc trong ngày.
Lúc này, vầng thái dương vẫn chưa ló dạng. Những giọt sương mai vẫn còn long lanh trên những cành cây ngọn cỏ. Khí trời mát mẻ. Gió nhè nhẹ thổi khua động cành lá xào xạc. Bầu trời trong xanh chỉ điểm chút mây trắng. Đâu đó, tiếng oanh ca ríu rít, chim hót líu lo. Cảnh sắc thanh bình.
Chàng là một người yêu thiên nhiên nên trong những lúc thế này chàng luôn cảm thấy tinh thần sảng khoái, khí lực sung mãn lạ thường. Chàng vừa thả bước đi dạo vừa ngẫm nghĩ về công việc.
Nhưng chàng chỉ mới dạo bước được một đoạn thì đã thấy lão cung chủ từ trong đại điện bước ra. Lão cười hỏi :
– Vương gia thức sớm nhỉ. Sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa ?
Sắc diện lão cung chủ vẫn hồng hào tươi nhuận chứng tỏ lão đã dày công tu luyện. Giang Thừa Phong cười đáp :
– Đã thành thói quen rồi. Bản vương rất thích ngắm cảnh bình minh.
Lão cung chủ cười nói :
– Vương gia quả là người phong nhã.
Hai người vừa đi dạo vừa nói chuyện. Từ nơi chân trời, ánh thái dương đã le lói, những tia hồng quang rực rỡ của buổi bình minh chiếu xuống cảnh núi rừng hùng vĩ tạo nên một bức tranh tuyệt tác.
Đứng trước cảnh sắc tuyệt mỹ của rừng núi mây trời, tức cảnh sinh tình, chàng khẽ ngâm nga :
“Thanh sơn hoành Bắc quách
Bạch thủy nhiễu Đông thành.
Thử địa nhất vi biệt,
Cô bồng vạn lý chinh.
Phù vân du tử ý,
Lạc nhật cố nhân tình,
Huy thủ tự tư khứ,
Tiêu tiêu ban mã minh.”
Lão cung chủ mỉm cười, cũng khẽ ngâm :
“Phong cấp thiên cao, viên khiếu ai,
Chử thanh sa bạch, điểu phi hồi.
Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ,
Bất tận trường giang cổn cổn lai.”
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Chàng ngắm nhìn xuống dưới chân núi một lúc lâu, rồi khẽ hỏi :
– Hôm nay mười tám rồi nhỉ ?
Lão cung chủ gật đầu đáp :
– Phải rồi. Hôm nay là mười tám tháng tư.
Giang Thừa Phong lại nói :
– Vậy mai là mười chín tháng tư, đúng kỳ Hoán Hoa Nhật.
Lão cung chủ lại gật đầu. Chàng nói tiếp :
– Ngày mai là ngày nhộn nhịp nhất ở đất Thành Đô. Thanh Dương Cung đã bị phong tỏa, du khách không đến được thì thiệt hại lắm đấy.
Lão cung chủ nói :
– Tình hình đã vậy rồi, đành phải chịu thôi chứ biết sao hơn. Lỗ Bá chủ đã phái tử gián đến thì có lẽ đã cương quyết lắm rồi.
Giang Thừa Phong nói :
– Có lẽ hôm nay bản vương phải đi gặp Lỗ huynh để kết thúc cho xong chuyện này. Ngày mai Thanh Dương Cung sẽ mở cửa trở lại được.
Lão cung chủ lắc đầu nói :
– Vương gia đã suy nghĩ kỹ chưa ? Lỗ Bá chủ đang lúc hăng hái. Đến gặp lúc này không ổn đâu.
Giang Thừa Phong nói :
– Nhưng để dây dưa mãi thì hiểu lầm càng thêm sâu nặng, càng khó thu xếp hơn. Chẳng thà chịu thiệt thòi một chút mà kết thúc cho xong.
Lão cung chủ không cho là vậy, đang định tìm lời khuyên chàng thì giữa lúc này bỗng nghe thấy trên không trung có tiếng hạc kêu. Hai người ngẩng nhìn lên, chợt thấy một con hạc trắng đang từ phía đông lướt tới. Ngồi trên lưng hạc là một lão đạo râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt.
Lão cung chủ kinh hãi, vội phục xuống lạy, cao giọng hô :
– Đệ tử xin nghênh đón sư tôn.
Biết người cưỡi hạc bay đến chính là Huyền Đô quan chủ Linh Huyền Thượng Nhân, một người ngang vai với phụ thân, Giang Thừa Phong cũng nghiêng mình chắp tay nghênh đón. Bọn môn hạ Thanh Dương Cung nghe tiếng hạc kêu, rồi nghe tiếng hô của lão cung chủ cũng vội chạy ra phục lạy nghênh đón sư tổ, hay thái sư tổ, thái thái sư tổ, bởi ngoài lão cung chủ là đệ tử đời thứ hai, tất cả môn hạ Thanh Dương Cung đều là đệ tử đời thứ ba, thứ tư, thứ năm của Huyền Đô Bát Cảnh Cung.
Quang cảnh bỗng chốc yên ắng như tờ. Mọi người đều nghiêm cẩn cung nghênh pháp giá lão tổ sư giáng lâm.
Chỉ trong chớp mắt, tiên hạc đã bay đến nơi, chao lượn trên không một vòng rồi đáp xuống ngay chỗ Giang Thừa Phong và lão cung chủ. Lão cung chủ cung kính hô :
– Đệ tử cung nghênh pháp giá sư tôn.
Giang Thừa Phong cũng nghiêng mình hành lễ :
– Tiểu điệt xin bái kiến sư bá.
Linh Huyền Thượng Nhân rời lưng hạc bước xuống đất, trước tiên là ngắm nhìn Giang Thừa Phong, rồi mỉm cười hiền từ nói :
– Hổ phụ sinh hổ tử. Trường Thanh Cung đã có truyền nhân. Ta với lệnh tôn cũng không xa lạ gì. Hiền điệt không nên quá đa lễ.
Linh Huyền Thượng Nhân tuổi đã hơn trăm, vóc hạc mình gầy, râu tóc bạc phơ nhưng sắc diện hồng hào, giọng nói hiền hòa từ ái, phong thái đầy vẻ tiên phong đạo cốt. Giang Thừa Phong vâng dạ, dâng lời vấn an.
Đoạn Linh Huyền Thượng Nhân lại quay sang đám đồ tử đồ tôn đang cung kính phục lạy xung quanh, xua tay nói :
– Ta miễn lễ. Các ngươi hãy mau bình thân.
Cả bọn kính cẩn vâng dạ, đứng dậy chắp tay nghiêm cẩn đứng hầu. Linh Huyền Thượng Nhân lại nhìn đám đồ tôn, nói :
– Các ngươi không cần phải tụ tập ở đây. Hãy đi tiếp tục công việc. Khi cần ta sẽ cho gọi.
Mọi người kính cẩn vâng dạ, cáo lui. Tại trường chỉ còn lại Linh Huyền Thượng Nhân, Giang Thừa Phong và lão cung chủ. Linh Huyền Thượng Nhân quay lại vỗ nhẹ đầu tiên hạc, khẽ nói :
– Hạc nhi cứ đi chơi. Nhưng đừng đi xa quá. Khi cần ta sẽ gọi.
Tiên hạc gục gặc đầu ra vẻ hiểu ý, rồi vỗ cánh bay lên, chao mình một vòng sau đó hạ xuống lẫn vào một cánh rừng nơi hậu sơn. Linh Huyền Thượng Nhân lại nhìn Giang Thừa Phong, mỉm cười nói :
– Ta đang vân du, chợt nghe được tin tức ở đây nên đến xem thử thế nào. Tình hình đang lúc nghiêm trọng như thế mà xem ra hiền điệt chẳng lo lắng chút nào nhỉ.
Chàng vòng tay nói :
– Trình sư bá. Tiểu điệt đã nghĩ ra cách ứng phó nên cũng chẳng có điều chi phải lo lắng ạ.
Linh Huyền Thượng Nhân hỏi :
– Cách gì thế ?
Chàng đáp :
– Dạ. Mọi việc đều do nơi tiểu điệt mà ra. Tiểu điệt định sẽ nhận chịu hết mọi trách nhiệm, để tùy Lỗ huynh xử trí thì chuyện lớn sẽ hóa nhỏ ngay.
Linh Huyền Thượng Nhân cau mày nói :
– Chỉ sợ chuyện lớn lại càng thêm lớn ấy chứ.
Chàng mỉm cười nói :
– Không đến nỗi như thế đâu ạ. Tiểu điệt đã nghĩ kỹ rồi. Chỉ cần Lỗ huynh không hại đến tính mạng của tiểu điệt thì tiểu điệt sẽ có cách phúc đáp với gia phụ, không để xảy ra chuyện gì đâu.
Lão cung chủ lại nói thêm :
– Trình sư tôn. Vương gia còn định ngay hôm nay sẽ đi gặp Lỗ Bá chủ đấy ạ. Đệ tử thấy đi lúc này không tiện nhưng vương gia không muốn để sự hiểu lầm kéo dài rồi sẽ xảy ra chuyện đáng tiếc.
Linh Huyền Thượng Nhân ngắm nhìn Giang Thừa Phong, trầm ngâm ngẫm nghĩ hồi lâu. Chàng liền nói :
– Đứng ở đây nói chuyện không tiện. Xin thỉnh sư bá vào đại điện ạ.
Linh Huyền Thượng Nhân khẽ gật đầu, và ba người rảo bước đi vào trong đại điện. Phân ngôi thứ xong, Linh Huyền Thượng Nhân vẫn ngồi yên ngắm nhìn chàng. Chàng và lão cung chủ đưa mắt nhìn nhau, nhưng không dám lên tiếng, sợ sẽ làm đứt luồng suy nghĩ của lão nhân gia.
Lát sau, Linh Huyền Thượng Nhân mới vẫy tay nói :
– Hiền điệt đến ngồi bên cạnh ta đây.
Giang Thừa Phong vâng dạ, chuyển đến ngồi xuống bên cạnh Linh Huyền Thượng Nhân. Lão cầm lấy bàn tay chàng, xem một lúc rồi hỏi :
– Trong người hiền điệt có một luồng chân lực rất lạ, chuyển vận không theo đường lối thông thường. Trong khắp hoàn vũ chỉ duy có Đức Điện hạ và Tứ Hải Quân chủ là tu tập theo lối đó. Có phải hiền điệt đã được Đức Điện hạ hay Tứ Hải Quân chủ truyền thụ tuyệt kỹ cho phải không.
Giang Thừa Phong nghiêng mình đáp :
– Trình sư bá. Tiểu điệt may mắn đã hai lần được triều kiến chúa thượng và được chúa thượng ưu ái mà thân truyền tuyệt kỹ cho.
Linh Huyền Thượng Nhân mỉm cười nói :
– Hiền điệt phong tư tuyệt mỹ, ngọc lộ kỳ lân, quả là lương tài đệ nhất thiên hạ. Trong đám đệ tử của ta không có ai sánh được với hiền điệt. Mà trong khắp thiên hạ này e rằng cũng không có mấy ai sánh được với hiền điệt đâu. Giang gia phúc trạch cao dày mới có được một người kế nghiệp là hiền điệt đây.
Giang Thừa Phong cúi đầu nói :
– Sư bá quá thương yêu mà nói như vậy thôi. Tiểu điệt rất hổ thẹn. Cúi mong sư bá tài bồi cho.
Linh Huyền Thượng Nhân bật cười nói :
– Hiền điệt đã có trên trăm năm công lực, lại được chân truyền của Tứ Hải Quân chủ, chưa chắc đã kém lệnh tôn đâu.
Lão nói vậy nghĩa là Tây phương Bá chủ cũng không thể bằng chàng được. Chàng cúi đầu nói :
– Sư bá quá khen thôi.
Linh Huyền Thượng Nhân mỉm cười, lại hỏi :
– Hiền điệt đã nhất định hôm nay sẽ đi gặp Tây phương Bá chủ.
Chàng vâng dạ nói :
– Giang gia xưa nay vẫn chủ trương cầu an, chỉ mong sao được yên ổn, không muốn vướng vào những sự thị phi. Tiểu điệt sẽ đến nhận lỗi với Lỗ huynh. Nếu Lỗ huynh chịu lượng thứ cho thì may lắm. Bằng không thì dù có phải làm tù nhân ở Vạn Thánh Cung tiểu điệt cũng chịu.
Linh Huyền Thượng Nhân xoa đầu chàng nói :
– Hiền điệt hiền lành trung hậu thật đáng khen. Nhưng cũng phải tùy người tùy việc mà hành động. Đối với Tây phương Bá chủ mà hiền điệt hành động như thế chỉ chịu thiệt thòi mà thôi. Vả chăng, hiền điệt đâu có lỗi gì trong vụ này.
Giang Thừa Phong nói :
– Tiểu điệt chỉ mong sao có thể hóa giải được chuyện này, dù cho phải chịu thiệt thòi cũng không sao.
Linh Huyền Thượng Nhân trầm ngâm một lúc, rồi nói :
– Nếu hiền điệt đã quyết định như thế thì lát nữa ta sẽ đi cùng hiền điệt đến gặp y. Có mặt ta tại trường, chắc y cũng phải úy kỵ phần nào.
Giang Thừa Phong nói :
– Tiểu điệt không dám kinh động đến pháp giá của sư bá. Nếu sư bá có lòng thương yêu tiểu điệt thì chỉ mong sư bá làm thanh viện giúp cho.
Linh Huyền Thượng Nhân hỏi :
– Ý hiền điệt là … ?
Giang Thừa Phong đáp :
– Ngày mai là đúng kỳ lễ hội, khách thập phương rất đông đảo, tiểu điệt cung thỉnh sư bá đăng đàn thuyết pháp tại đây.
Linh Huyền Thượng Nhân gật đầu nói :
– Được rồi. Hiền điệt đã nói vậy thì ta cũng không miễn cưỡng. Nhưng hiền điệt cũng phải cẩn thận giữ mình đấy nhé.
Nghe dặn dò cẩn thận, Giang Thừa Phong rất cảm động, kính cẩn vâng dạ. Linh Huyền Thượng Nhân quay sang lão cung chủ nói :
– Thông Tâm. Hãy lo liệu thu xếp mọi sự cho thật chu đáo để ngày mai ta đăng đàn thuyết pháp nhé.
Lão cung chủ vâng dạ, nhưng lại hỏi :
– Ngày mai ở Hoán Hoa Tuyền có lễ tắm hoa, đa phần du khách đều tập trung ở đó. Mọi năm việc tổ chức do Tần gia trang bảo trợ. Nhưng năm nay đã bị Tây phương Bá chủ chiếm lấy, chắc Tây phương Bá chủ sẽ ra sức khuếch trương vụ này để hư trương thanh thế. Nếu chúng ta không tổ chức thật rầm rộ thì khó mà thu hút được khách thập phương đến đây. Chẳng biết ý sư phụ thế nào ạ ?
Linh Huyền Thượng Nhân quay sang Giang Thừa Phong hỏi :
– Đây là chủ ý của hiền điệt. Vậy hiền điệt nghĩ sao ?
Chàng ngẫm nghĩ giây lát, mới đáp :
– Theo ý tiểu điệt, chúng ta cần phải tổ chức thật rầm rộ, xem như cạnh tranh với Lỗ huynh cũng được. Nếu thành công thì có thể khiến cho khí thế của Lỗ huynh chùn nhụt đi, không còn hăng hái như trước nữa. Theo tính cách của Lỗ huynh mà luận, nếu thấy khó khăn ắt sẽ bỏ qua, không làm tới nữa.
Cả Linh Huyền Thượng Nhân và lão cung chủ cũng đều gật gù khen phải.