Đọc truyện Vũ Lâm Ký Sự – Chương 3029
Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ ba mươi
TÂN KHỔ TAO PHÙNG KHỞI NHẤT KINH
CAN QUA LIÊN LẠC TỨ CHU TINH
Nguồn : Tàng Thư Viện
Lại nói, toán nhân thủ Nam đường của Thông Thiên Giáo hiện còn lại hơn hai trăm tên, do tên đường chủ Nam đường đích thân thống lĩnh, đang trú đóng tại Lưu gia trang trong thành Nam Xương.
Vì đã chiếm được trang viện của Cái Mạnh Thường Lưu Thành, thu được một số tài vật, dù không nhiều, nhưng xem như nhiệm vụ lần này cũng đã hoàn thành nên bọn chúng có phần chủ quan trễ nãi. Tên đường chủ cho rằng bọn Lưu Thành sức yếu thế cô, trước kia chỉ nhờ vào sự kiên cố cùng các cơ quan trong trang mà cố thủ kháng cự, đến giờ thì đã sức cùng lực kiệt, có chạy cũng không sao thoát thân được, nên chỉ phái một toán thủ hạ truy đuổi, còn hắn thì ung dung ở lại trang viện chờ tin thắng lợi.
Nào ngờ truy đuổi đến nửa chừng thì lại gặp quan binh can thiệp cứu thoát nhóm người bọn Lưu Thành. Mà đám quan binh này lại là thủy quân, ở trên thuyền chứ không lên bờ, nên càng khó đối phó. Nhìn bọn thủ hạ lủi thủi chạy về, tên đường chủ nổi giận đùng đùng, định thống suất toàn bộ lực lượng ra đánh nhau với quan binh để cướp bọn Lưu Thành về, hầu tra ra nơi cất giấu tài vật của lão ta. Chúng thủ hạ phải ra sức khuyên can, vì rằng cả bọn đang ở xa cứ địa, các toán tiếp viện lại chưa thấy đến, trong lúc này xung đột với quan binh triều đình là điều không nên. Tên đường chủ nhận thấy cũng có lý, đành phải nén giận nghe theo, phái bọn thủ hạ đi thám thính tình hình.
Nhưng suốt mấy ngày liền, bọn Lưu Thành vẫn cứ ở lỳ trên chiến thuyền của quan binh, không thấy ló mặt ra ngoài. Còn các chiến thuyền thì lại neo đậu ngay giữa sông, và được canh phòng hết sức cẩn mật, không thể nào đột nhập được, do vậy mà không thể biết được hiện tình bọn Lưu Thành ra sao.
Trước tình hình đó, tên đường chủ không biết quyết định thế nào, đành triệu tập bọn Hộ pháp lại cùng bàn bạc tìm đối sách. Nhưng bàn ra tán vào mãi mà vẫn không tìm được phương sách gì hữu dụng trong lúc này.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, bọn chúng đành phải chờ đợi các toán tiếp viện đến nơi rồi sẽ liệu.
Đột ngột, rất nhiều tin đồn nhanh chóng lan truyền đi khắp mọi nơi. Chẳng mấy chốc mà ai ai cũng đều hay biết. Mọi người tụ tập bàn tán rất là sôi nổi, như chính mắt thấy, như chính tay nghe. Người này truyền tai người kia, càng qua nhiều người thì tầm nghiêm trọng của thông tin lại càng tăng lên.
Nào là cứ địa của Nam đường đã bị san bằng. Nào là các toán nhân thủ xuôi nam đều đã bị diệt gọn. Thêm vào đó, có tin các cơ sở của Nam đường ở vùng Giang Nam, Lưỡng Hồ đều đã bị dẹp tan, cả nhân mã của Đông đường đến tiếp ứng cũng bị đánh bại, Đông đường cũng gần như tan rã, hai vị phó đường chủ của Đông Nam nhị đường đã bị bắt cùng hàng trăm thủ hạ.
Và ngay lúc này, nhiều toán nhân mã đang rầm rộ kéo về thành Nam Xương để thu thập bọn tàn dư còn sót lại.
Toàn là những tin tức chấn động võ lâm.
Mọi người truyền tai nhau rằng tất cả những việc làm trên đều do một tổ chức gọi là Thái Chính Cung thực hiện. Nhưng Thái Chính Cung là gì thì không một ai biết cả. Mặc dù ai nấy cũng đều công nhận rằng đó chính là tổ chức hùng mạnh nhất, mà cũng thần bí nhất võ lâm đương đại.
Tất cả bao trùm một bầu không khí thần bí, hư hư thực thực.
Vậy là, danh hiệu Thái Chính Cung vừa mới xuất hiện đã rực rỡ chói ngời như vầng thái dương chính ngọ.
Những tin tức khủng khiếp ấy truyền đi một cách vô cùng nhanh chóng, và càng lan truyền lại càng biến dạng. Khi đến tai bọn Thông Thiên Giáo thì đã biến đổi rất nhiều, khiến bọn chúng vô cùng hoang mang sợ hãi.
Tên đường chủ cũng đang hết sức lo lắng. Tuy chưa biết những tin tức kia đúng sai thế nào, nhưng việc chờ mãi mà các toán tiếp viện vẫn chưa thấy đến là một sự thật hiển nhiên. Nghĩ đến chuyện tên phó đường chủ đã bị bắt mà hắn phát run. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tiêu ngân chở về Tổng đàn đã bị cướp mất. Trách nhiệm này … sợ rằng hắn không gánh vác nổi.
Sau khi cùng bọn thủ hạ bàn bạc, tên đường chủ quyết định cho toàn thể nhân thủ Nam đường rút lui khỏi thành Nam Xương.
Thật ra hắn cũng chẳng còn cách nào khác. Muốn bắt giữ bọn Lưu Thành, với số nhân thủ hiện giờ thì không thể nào làm nổi. Mà trong trang viện cũng chẳng còn gì, ngoài cái xác nhà trống rỗng. Dù cho có ở lại đây thêm ít lâu nữa cũng chẳng còn việc gì để làm. Và nếu không may, giả như những tin đồn kia là sự thật, đợi khi địch nhân kéo đến chỉ sợ rằng không đương cự nổi.
Ngay trong đêm tối, bọn giáo chúng Thông Thiên Giáo theo sự điều động của tên đường chủ đã bí mật rút ra khỏi thành Nam Xương, tiến về phương bắc. Bọn chúng sợ có người theo dõi nên im hơi lặng tiếng, lặng lẽ đi nhanh giữa màn đêm tối tăm lạnh lẽo. Nhưng ngờ đâu, đối phương không theo dõi phía sau mà là đã bố trí sẵn thiên la địa võng, đang chờ đợi bọn chúng ở phía trước.
Đi được vài dặm, cả bọn bỗng nghe bên đường có tiếng cú rúc. Trong lúc này lại nghe thấy tiếng cú rúc là một việc hết sức khả nghi. Có thể đó là tín hiệu liên lạc của một tổ chức nào đó. Tên đường chủ bỗng sinh cảnh giác, ra lệnh tăng cường phòng bị, đề phòng địch nhân tập kích.
Tình hình bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Nhưng rồi không gian vẫn yên ắng, tứ phía vẫn tĩnh lặng như tờ, chẳng hề có bất kỳ động tĩnh gì.
Cả bọn tiếp tục đi thêm vài dặm đường nữa mà vẫn không có chuyện gì xảy ra. Hiện tình như vậy khiến sự phòng bị đã có phần lơi lỏng, thiếu cảnh giác. Có tên đã cười thầm tên đường chủ quá lo xa.
Đột nhiên, trong bóng tối nghe có tiếng còi rúc lên lanh lảnh. Rồi từ hai bên đường, hàng trăm mũi tên ào ạt bắn ra như mưa bấc. Bọn giáo chúng giật mình hoảng hốt, vội tản ra tránh né. Nhưng trong lúc bất phòng, cũng có ít nhất hơn một nửa số tên đã ghim trúng đích. Mặc dù làn mưa tên chỉ bắn ra một loạt rồi thôi, nhưng cũng đã để lại cục trường một sự hoảng loạn đến cực điểm.
Trong bóng tối âm u, bọn giáo chúng nằm im không dám nhúc nhích, sợ sẽ phát ra tiếng động khiến đối phương có thể nhận biết vị trí mà biến thành mục tiêu của loạn tiễn. Cả bọn trong tình trạng sẵn sàng cự địch, trên tay lăm lăm vũ khí, dõi mắt quan sát tứ bề, thần kinh cực kỳ căng thẳng.
Tứ bề chợt yên ắng như tờ. Nhưng đằng sau sự yên ắng ấy lại hàm ẩn một sự căng thẳng đến chết người.
Cả bọn vẫn tiếp tục chờ đợi trong sự căng thẳng. Nhưng mãi một lúc lâu sau mà vẫn không thấy đối phương có động tĩnh gì. Tên đường chủ nóng ruột liền âm thầm động thân, thi triển tột đỉnh khinh công đảo nhanh một vòng quanh cục trường để dò xét tình hình. Thân pháp của hắn quả là rất nhanh nhẹn, lướt đi nhẹ nhàng không một tiếng động. Hắn tự tin thân thủ của mình khó ai hơn được.
Không ngờ, từ trong bóng tối, một bàn tay thò ra nắm lấy cổ áo hắn, ngón tay đè lên huyệt Đại Xuy. Lập tức toàn thân hắn nhũn ra, không còn khả năng phản kháng. Cũng cùng lúc đó, một ngón tay thò vào miệng hắn moi ra một bao sáp. Hắn khẽ thở dài, đành chịu bị bắt. Đối phương có thể đến sát bên cạnh mà hắn không hề hay biết thì công phu hẳn phải trên hắn mấy bậc.
Lại nói, bọn giáo chúng bên ngoài vẫn còn nằm yên chưa dám cử động. Bọn chúng không biết địch nhân có còn ẩn nấp xung quanh hay không, lại chưa được lệnh của tên đường chủ nên không dám loạn động.
Hiện tình vẫn đang hết sức căng thẳng.
Chờ mãi hồi lâu mà vẫn không thấy tên đường chủ ra mệnh lệnh gì, một số tên có địa vị khá nhất trong bọn liền lần mò đến chỗ tên đường chủ để xin chỉ thị. Nào ngờ tìm khắp nơi mà vẫn chẳng thấy hắn đâu. Cả bọn thấy thủ lĩnh đột nhiên biến mất không rõ tung tích, đều vô cùng kinh hãi.
Ngay lúc đó, từ bóng tối lại có tiếng còi rúc lên. Rồi cả cục trường bỗng rực sáng. Từ nãy giờ, bọn giáo chúng nằm trên thảm cỏ cảm thấy rất êm ái. Nào ngờ đó đều là cỏ khô đã được đối phương bố trí sẵn. Đến giờ cỏ khô bén lửa bốc cháy rất dữ dội. Toàn trường đã biến thành biển lửa.
Hỏa tai đối với thường nhân thì mới đáng sợ. Chứ còn đối với các nhân vật võ lâm thì nào có đáng kể gì.
Bọn giáo chúng liền giở tột đỉnh khinh công băng mình thật nhanh qua biển lửa. Nhưng bọn chúng lại quên mất một điều trọng yếu là đối phương hiện đang chờ sẵn bên ngoài. Tên nào vừa ló mặt ra khỏi biển lửa đều bị tóm gọn ngay tức khắc, chẳng kịp có hành động phản kháng nào. Đối với những tên còn do dự, chưa chịu chạy ra ngoài thì đã bị loạn tiễn kết liễu.
Chỉ sau gần nửa canh giờ, cuộc chiến đã kết thúc, với hậu quả là mặt đất cháy đen phủ đầy tro than, ngọn lửa đã cháy lan ra thiêu trụi cây cối xung quanh, trên mặt đất còn lưu lại mấy chục tử thi nằm la liệt.
Sau khi tên giáo đồ Thông Thiên Giáo cuối cùng đã gục xuống, một toán thanh y hán tử ngay lập tức chạy ra hiện trường tiến hành dập lửa. Sau đó mới chia ra thu dọn các tử thi, đào hố chôn tất cả, không quên thu lấy những vật có ít nhiều giá trị còn sót lại. Cuối cùng, khi đã giải quyết xong tàn cục, tất cả lại lặng lẽ rút đi.
Cục trường trở lại yên ắng như lúc đầu.
Gió thổi hắt hiu, sóng nước bập bềnh.
Lý Nhược Hồng đang đứng trên mạn thuyền ngắm cảnh trời mây sóng nước. Chợt nàng nhận thấy dường như có người đang đứng phía sau nhìn nàng. Nàng quay lại, liền thấy Giang Thừa Phong đang đứng tựa lưng vào vách, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn nàng. Nàng tức giận nói :
– Ngươi ra đây làm gì ? Ta đã nói là không muốn nói chuyện với ngươi nữa.
Giang Thừa Phong khẽ thở dài, cúi mặt nhìn xuống, nhưng vẫn đứng yên lặng lẽ ngay chỗ cũ. Lý Nhược Hồng lớn tiếng nói :
– Ngươi còn đứng đó làm gì nữa hả ? Định chọc giận ta chăng ? Mà thôi. Ngươi cứ đứng đó cũng được. Để ta đi chỗ khác.
Nói rồi nàng định quay mình bỏ đi. Giang Thừa Phong vội nói :
– Khoan. Khoan đã cô nương.
Lý Nhược Hồng lạnh lùng hỏi :
– Có chuyện gì ?
Giang Thừa Phong ngập ngừng nói :
– Tiểu sinh định đến báo cho cô nương biết là chúng ta sắp rời khỏi nơi đây.
Lý Nhược Hồng vội quay lại hỏi :
– Công việc ở đây đã xong rồi à ?
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
– Vâng. Bọn Thông Thiên Giáo đã rút đi. Trang viện đã được trả về cho bọn Lưu Thành rồi.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói :
– Bọn chúng rút đi thì trang viện trở về tay Lưu Thành, đó là chuyện đương nhiên, có gì đáng nói đâu ?
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười :
– Nhưng bọn Thông Thiên Giáo đâu tự nhiên chấp nhận bỏ trang viện rút đi. Bọn chúng không người nào còn có thể quay về được nữa.
Lý Nhược Hồng nắm lấy hai vai Giang Thừa Phong, hỏi dồn :
– Ngươi vừa nói gì ? Bọn chúng giờ thế nào rồi ? Các ngươi đã giết hết bọn chúng rồi à ? Nói mau.
Giang Thừa Phong nói :
– Ba phần bị giết, bảy phần bị bắt. Không một ai chạy thoát.
Lý Nhược Hồng trừng mắt nói :
– Ta nhớ lúc trước ngươi từng nói là không muốn hy sinh tính mạng các huynh đệ vì những chuyện không đâu mà ?
Giang Thừa Phong mỉm cười :
– Thì các huynh đệ đâu có ai bị thương vong.
Lý Nhược Hồng hỏi :
– Ngươi làm cách gì hay vậy ?
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Chàng nói sang chuyện khác :
– Xong việc ở đây rồi, theo cô nương chúng ta nên đi đâu.
Lý Nhược Hồng lạnh lùng nói :
– Ta đi đâu mặc ta. Ngươi hỏi làm gì ? Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta. Chúng ta chẳng liên quan gì với nhau cả.
Giang Thừa Phong khẽ nói :
– Cô nương … sao …
Chàng ngập ngừng nói trong tiếng nấc, thân hình hơi loạng choạng, hai tay phải bám chặt vào vách mới có thể đứng vững, mắt chàng cúi nhìn xuống, chẳng dám nhìn thẳng vào mặt Lý Nhược Hồng.
Mãi một hồi lâu sau, khi đã bình tĩnh lại, chàng mới khẽ buông tiếng thở dài, nói với giọng buồn buồn :
– Cô nương không cho tiểu sinh đi cùng nữa sao ?
Lý Nhược Hồng mím môi một lát, chợt nói :
– Thôi được. Nếu ngươi muốn đi cùng ta thì phải có một điều kiện.
Giang Thừa Phong khẽ thở phào :
– Xin cô nương cứ nói. Chỉ cần được đi cùng cô nương, điều kiện thế nào tiểu sinh cũng xin tuân theo.
Lý Nhược Hồng nói :
– Ta và ngươi đi chung với nhau dễ khiến người khác hiểu lầm. Nếu như ngươi chịu để cho ta trói lại, xem như ngươi là tù nhân của ta thì được.
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
– Vâng. Chúng ta hãy cứ quyết định như thế đi.
Lý Nhược Hồng lại nói :
– Nhưng ta cần phải nói trước cho ngươi biết mà liệu là nếu ngươi trở thành tù nhân của ta thì ta muốn đánh, muốn mắng, muốn hành hạ, trừng phạt ngươi lúc nào cũng được, vì ngươi là tù nhân của ta mà.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười :
– Dù cho tiểu sinh có phải là tù nhân của cô nương hay không thì cô nương vẫn cứ việc đánh mắng, cứ hành hạ, trừng phạt tiểu sinh thế nào cũng được. Tiểu sinh có bao giờ dám cãi lại đâu.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh, nói :
– Thế thì tốt. Nếu ngươi ngoan ngoãn thì có thể theo ta. Còn như ngươi không nghe lời thì chúng ta đường ai nấy đi.
Giang Thừa Phong gật đầu lia lịa, nói :
– Vâng. Vâng. Cô nương bảo sao tiểu sinh cũng xin nghe theo hết. Chỉ mong cô nương đừng bỏ mặc tiểu sinh.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh, nói sang chuyện khác :
– Chúng ta đã xuôi Nam mà vẫn chưa được việc gì, sắp tới thử đi sang phía Tây xem có may mắn hơn không ?
Giang Thừa Phong nói :
– Đi sang phía Tây là vào đất Xuyên. Vậy chúng ta sẽ đi thuyền đến Hán Khẩu rồi sau đó sẽ lên bộ, tiếp tục cuộc hành trình.
Lý Nhược Hồng thấy chàng vẫn chưa được khỏe hẳn, chỉ nói chuyện nãy giờ mà đã có vẻ mệt mỏi, nàng lộ vẻ quan tâm, nói :
– Ngươi hãy còn mệt. Thôi hãy vào nghỉ đi.
Giang Thừa Phong vô cùng cảm động khi thấy nàng vẫn còn quan tâm đến chàng, ánh mắt long lanh, khẽ nói :
– Cám ơn cô nương.
Chàng tựa vào vách, loạng choạng đi lần từng bước về phòng. Lý Nhược Hồng chợt thấy chạnh lòng, đã định chạy đến dìu đỡ chàng, nhưng rồi chẳng biết nghĩ sao, nàng lại đứng yên tại chỗ, dõi mắt nhìn theo hình bóng chàng dần xa khuất, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lạ kỳ.
Trời trong gió mát.
Đoàn chiến thuyền vẫn neo đậu giữa dòng sông. Các chiến thuyền to lớn vẫn vững vàng trên sóng nước.
Lưu Thành đang cùng quần hùng tập họp trước đầu thuyền. Vẫn như mọi khi, bọn họ tiếp tục luận bàn về đại thế võ lâm, cũng như tìm phương sách hữu hiệu đương cự lại bọn Thông Thiên Giáo.
Đang lúc mọi người tranh luận hăng hái, bỗng lại thấy thanh y hán tử mới gặp hôm trước đi đến. Lưu Thành chợt linh cảm y đến tìm lão có chuyện gì đó, liền vội đứng dậy vòng tay thi lễ, hỏi :
– Các hạ đến đây chắc có điều chi chỉ giáo ?
Thanh y hán tử mỉm cười nói :
– Chỉ giáo thì không dám. Bản nhân đến mời chư vị hồi trang. Đại Tổng quản hiện đang ở trong trang chờ đợi.
Lưu Thành ngạc nhiên hỏi :
– Thế còn bọn Thông Thiên Giáo ?
Thanh y hán tử mỉm cười nói :
– Bọn chúng nào có đáng kể gì. Bản cung mà đã ra tay thì không tên nào có thể chạy thoát được cả.
Mọi người nghe nói đều giật mình sửng sốt, không dám tin vào tai mình. Thanh Hà Bảo chủ Thành Đại Hồng hỏi :
– Vậy các vị đã …
Thanh y hán tử nói :
– Đại Tổng quản đã thân hành thống xuất các huynh đệ dẹp tan bọn chúng. Địch nhân bảy phần bị bắt, ba phần bị giết, không tên nào chạy thoát.
Y nói một cách nhẹ nhàng dường như đó là chuyện bình thường, chẳng có gì đáng để quan tâm. Nhưng mọi người nghe nói lại càng thêm kinh hoàng khiếp đảm. Bọn Thông Thiên Giáo hùng mạnh dường ấy, đông đảo dường ấy. Thế mà … Thế mà bọn chúng lại bị dẹp tan một cách xem ra quá dễ dàng, khiến ai nấy đều không khỏi kinh hãi.
Lưu Thành vội vòng tay nói :
– Xin đa tạ các vị đã tương trợ. Tại hạ xin xuất ngân lượng để chu cấp cho các huynh đệ thương vong.
Thanh y hán tử cười nói :
– Trang chủ có lòng như thế, bản nhân xin cảm tạ. Nhưng rất may là các huynh đệ lâm chiến chẳng có ai bị thương vong cả.
Cả bọn lại thêm một lần giật mình sửng sốt, ngạc nhiên không sao tả xiết. Thực lực bọn Thông Thiên Giáo thế nào bọn họ đã biết rồi. Chúng chỉ mới phái một toán truy sát mà cả bọn chút nữa là đã chết hết rồi. Vậy mà …
Thương Sơn Điếu Tẩu là một nhân vật lão thành trì trọng. Lão trầm ngâm một lúc, rồi bỗng lên tiếng hỏi :
– Các vị phải chăng chính là Thái Chính Cung mà thiên hạ đang đồn đãi ?
Thanh y hán tử khẽ gật đầu :
– Phải rồi.
Thương Sơn Điếu Tẩu còn định hỏi tiếp, nhưng thanh y hán tử đã xua tay nói :
– Chư vị nên chuẩn bị hồi trang, kẻo để Đại Tổng quản phải chờ lâu. Hơn nữa, công tử gia cũng sắp hồi giá.
Nói đoạn, y quay mình bỏ đi, chẳng thèm chào hỏi quần hùng một tiếng. Y chỉ khẽ gật đầu chào Lưu Thành. Quần hùng chẳng phải mới gặp chuyện này lần đầu nên cũng chẳng tỏ thái độ gì. Bọn họ bảo nhau lo chuẩn bị để còn trở về Lưu gia trang. Thật ra bọn họ ngoài những thứ trên người thì chẳng có hành trang gì, bởi trong lúc đào tẩu thì đâu có mang theo được thứ gì.
Trong số đó duy chỉ có Vệ Thanh Hoa là có một ít hành trang cùng đồ đạc do Lưu Đức Huy sắm sửa, tặng cho. Nàng liền vội về phòng riêng để thu dọn hành trang. Gian phòng này cũng do Lưu Đức Huy thu xếp dành riêng cho nàng, còn những người kia phải ở chung trong gian phòng lớn, kể cả Lưu Kỳ Anh cũng không ngoại lệ. Sự quan tâm đó đã khiến cho nàng rất cảm kích.
Trong lúc mọi người đang hối hả chuẩn bị lên đường thì một Hoàng y công tử chậm rãi đi đến. Thành Thế Kiệt nhận ra người này là ai, liền chắp tay chào hỏi :
– Phương công tử. Chẳng hay công tử đến đây có việc chi thế ?
Hoàng y công tử chính là Phương Nhân Kiệt, mỉm cười nói :
– Công tử gia nghe nói đến tư chất cùng khí độ của thiếu hiệp nên rất muốn gặp. Nếu như thiếu hiệp không bận việc gì thì xin mời đi theo tiểu sinh.
Thành Thế Kiệt đưa mắt nhìn phụ thân hỏi ý, thấy lão gật đầu, liền đi theo Phương Nhân Kiệt. Còn mọi người sửa soạn xong xuôi hết, rồi cùng nhau xuống thuyền nhỏ vào bờ, đi về Lưu gia trang.