Đọc truyện Vũ Khuynh Thành – Chương 71: Đoàn tụ
“ Thành nhi? Nàng có cảm thấy thoải mái hơn chút nào không?…” Tiêu Dạ Thần nhẹ giọng vấn, ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc của Vũ Khuynh Thành, nắng nhẹ chiếu vào hai người, thật ấm áp, Tiêu Dạ Thần ngày nào y cũng như vậy, đem nàng ra phơi nắng, đấm bóp tay chân cho Vũ Khuynh Thành để nàng khỏi mệt, ngày ngày kể chuyện giang hồ bên tai nàng, mỗi ngày vì nàng chỉnh chu y phụ, cứ mỗi ngày như vậy, bảy năm không có một phút nào chậm trễ, khiến cho người ta không thể không thán phục trước sự kiên nhẫn của y
Có rất nhiều người cho rằng Vũ Khuynh Thành sẽ không tỉnh dậy, cũng không ít người khuyên y bỏ cuộc nhưng y vẫn đạm cười sống cuộc sống như thế, bảy năm..không ngắn cũng không dài nhưng có nhiều chuyện xảy ra
Như Liễu Cô Phong cuối cùng cũng thành gia lập thất với Võ Ngưng Sương, bây giờ đã có một hài tử hai tuổi
Liễu Cô Tuyết cũng thực hiện được giấc mộng trở thành giang hồ hiệp nữ, cũng đã có một lang quân như ý
Hiên Viên Ngạo cùng Bạch Vân Nhu qua bao nhiêu chuyện cũng thành đôi thành lứa mặc dù hai người vẫn hay cãi cọ nhiều lần
Phượng Y Diễm cùng Hồng Tuyệt vẫn vậy, cứ êm ấm sống qua từng ngày, tiếu ngạo giang hồ
Mọi việc vẫn diễn ra theo thời gian, như một quy luật muôn đời, con người vẫn phải sống, vẫn phải tranh đấu với cuộc đời….cứ yên ả như vậy bảy năm như một giấc mộng trôi đi
Tiêu Dạ Thần vẫn là một Tiêu Dạ Thần, dung mạo đẹp như họa, tao nhã đạm mạc, khiến cho không biết bao nhiêu nữ nhân mặt đỏ tim đập, một câu nói quyền uy sánh ngang với Vũ đế, nam nhân có quyền, có tài có dung mạo như y bảo sao không có hàng vạn nữ nhân khuynh đảo vì y kia chứ nhưng mê đắm thì mê đắm chứ không có một ai dám tiếp cận hay có ý với y, vì Tiêu Dạ Thần đối với nữ nhân thiên hạ như một hình tượng bất hủ chỉ có thể nhìn, chỉ có thể ngưỡng mộ nhưng vĩnh viễn không thể chạm tay vào được, vì y là tuyệt đại công tử, là nhất đại quân sư, là truyền thuyết Dạ Đế, là Tiêu Dạ Thần
Một kẻ vô tâm không phế, đạm mạc với thế gian nhưng vì một nữ nhân mà điên đảo này thiên hạ
Một kẻ lạnh lùng, hờ hững nhưng vì một nữ nhân mà huyết tẩy hoàng tộc nhị quốc
Nam nhân có thể vì một nữ nhân làm đến như thế, thì cảm tình đó nhiều như thế nào, thử hỏi trong tim người đó có còn chút nào để dành cho kẻ khác ko? Không đâu, trọn trái tim ấy từng ngóc ngách chỉ là nữ tử đó, tâm trí, tấm lòng… cũng chỉ dành cho người ấy, mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố cũng chỉ vì người ấy mà xuất hiện, ánh mắt nhu tình, nụ cười ôn nhuận….tất cả cũng chỉ dành cho người ấy mà thôi!
Liễu Cô Phong đã từng vấn y như thế này: “ nếu như…nếu như nàng ấy…mãi mãi không tỉnh dậy..thì huynh làm sao bây giờ?” Khi đó y cười khẽ, nhẹ giọng nỉ non: “ vậy thì…ta cũng sẽ mãi mãi chờ nàng ấy, nếu như khi ta chết đi mà nàng ấy cũng không tỉnh dậy, thì kiếp sau..kiếp sau nữa..ta lại đến quấy rầy cuộc sống của nàng ấy vậy…”
Cảm tình, theo thời gian không giảm, cứ nhẹ nhàng ngày một tăng, ngày càng đậm, càng sâu…như mạch nước ngầm âm ĩ không bao giờ dứt, thật ra…mỗi ngày có thể ngắm nhìn gương mặt nàng ấy, có thể chạm được vào nàng ấy, có thể cầm lấy tay nàng ấy….Tiêu Dạ Thần y…cũng cảm thấy hạnh phúc lắm… chỉ cần đôi mắt này có thể nhìn thấy nàng ấy, đôi tay nàng có thể ôn nhu chạm vào da thịt nàng ấy…dù có chờ bao lâu đi chăng nữa, y vẫn có thể đợi được….
Y là vậy, cố chấp điên cuồng….nhưng mà chính vì như thế mới khiến cho nữ nhân ung dung lạnh nhạt kia yêu tha thiết không phải sao? Vũ Khuynh Thành tuy nữ tử ấy chưa từng nói ba tiếng ‘ta yêu ngươi’ với Tiêu Dạ Thần, nhưng mà cảm tình này…..không nói mỗi người điều có thể cảm nhận được!!!
Mỗi ngày nhìn thấy ngươi nhưng lại không thể chạm được ngươi
Mỗi ngày nhìn thấy ngươi nhưng lại không thể nói với ngươi
Mỗi ngày nhìn thấy ngươi nhưng lại không thể cười với ngươi
Thấy ngươi đau lòng, ta lại không thể ôm lấy ngươi
Thấy ngươi mệt mỏi, ta lại không thể xoa dịu đi mi gian nặng trĩu ưu sầu kia
Thấy ngươi cô đơn bất lực dãy dụa nhưng ta lại không thể gánh vác một phần dùm ngươi
“ Cảm giác này …ngươi có hiểu không?….” Vũ Khuynh Thành nhẹ giọng vấn Tiêu Dạ Thần, bảy năm rồi, bảy năm nàng cứ như vậy bên cạnh hắn, nói với hắn nhưng hắn vĩnh không nghe được, vì nàng vĩnh viễn chỉ là một cõi u linh mà thôi
Thấy hắn vì nàng mà huyết tẩy thiên hạ…nàng đau lắm chứ nhưng lại không thể lên tiếng
Thấy hắn vì nàng tiều tụy dung nhan, đau nhưng bị hàng ngàn côn trùng cắn xe tâm can nhưng cũng không thể làm được gì
Mỗi lần thấy hắn ngây ngốc nhìn nàng, nàng chỉ mong có thể mỉm cười nhìn hắn nhưng dù cứ như vậy nhìn hắn cả trăm lần vạn lần hắn cũng không thể thấy được, chẳng lẻ nàng vĩnh viễn chỉ có thể là cõi u linh đứng đó nhìn hắn thôi sao? Thần…!! ngươi nói chúng ta rốt cuộc nên làm gì mới tốt đây? ta muốn được chạm vào ngươi biết mấy….
Đông qua xuân đến hạ bắt đầu thu lại đi…mỗi năm cứ một năm, mẫu đơn kia nở rồi lại tàn, tuyết rơi rồi tan đi, mùa thu lá phong đỏ cứ rơi rực rở…cứ như vậy mỗi năm mỗi năm cứ qua đi….ngươi vẫn như vậy chăm sóc ta còn linh hồn ta cứ bên cạnh ngắm nhìn ngươi….bảy năm, bảy năm…hơn hai nghìn ngày…từng ngày là nổi đau cũng là niềm hạnh phúc….
Hôm nay cũng vậy, ngươi lại vì ta kể chuyện xưa, thanh âm khàn khàn ấm áp luôn khiến cho lòng ta xao động, Vũ Khuynh Thành đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Dạ Thần, bỗng dưng đồng tử co rút lại, bóng tối như ập đến, sau đó….sau đó nàng chẳng biết gì nửa? không lẽ linh hồn cũng có ngày chết đi sao? Chẳng lẻ chỉ việc đứng bên cạnh nhìn ngươi cũng là ước vọng quá xa vời?
Không biết qua bao nhiêu lâu Vũ Khuynh Thành mới nặng nề mở mắt ra, cố sức mở mắt nhưng dường như có cái gì đó nặng trĩu đè lại, lần lượt mở rồi lần lượt khép lại, thời gian tưởng chừng trôi qua rất lâu rất lâu, Vũ Khuynh Thành mới có thể mở mắt được
Khung cảnh quen thuộc, chiếc giường quen thuộc…nàng…đã tỉnh rồi sao? Nặng nề đưa tay lên, cả người có lẽ lâu rồi không vận động cho nên tê cứng cả, Vũ Khuynh Thành nhoẻn miệng cười: “ cuối cùng…cuối cùng nàng cũng có thể tỉnh lại…”
Nhìn Tiêu Dạ Thần một tay nắm chặt lấy tay nàng, ngủ quên bên cạnh giường, Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười, sóng mắt lưu chuyển ý cười, nam nhân này… không bao giờ biết tự chăm sóc mình cả? đưa tay ôn nhu vuốt ve trên từng đường nét lên gương mặt y, y rất gầy…cả người thật gầy! đồ ngốc này tại sao chăm sóc cho nàng tốt vậy lại khiến cho bản thân mình suy sút thế kia
Tiêu Dạ Thần cảm thấy có ai đó chăm chú nhìn mình cho nên sực tỉnh, ánh mắt ôn nhu quen thuộc, tiếu dung ấm áp kia….khiến cho y kinh ngạc cứ ngẩn ra nhìn, phải mất một lúc sau mới ô yết thốt nên lời: “ ta…đang..mơ..sao?” đưa tay chạm nhẹ nữ nhân ngồi đối diện mình, ấm áp…và một đôi tay mềm mại ấy nắm lấy tay y, âm thanh quen thuộc ấy lại nói với y: “ Thần…ta.. đã.. quay về… đã quay về…” Tiêu Dạ Thần hốt nhiên cười lớn, hai tay run run chạm vào dung nhạn như họa ấy, không biết vì cớ gì nước mắt của y không tiếng động lặng lẽ rơi…..
Một giọt, hai giọt…rồi hai hàng thanh lệ cứ liên tục rơi như mưa…. Đến cuối cùng khiến cho nam nhân đạm mạc lãnh tình này lệ rơi như mưa cũng chỉ có một Vũ Khuynh Thành mà thôi……..
Hai bàn tay y không thôi run rẫy chạm lấy nàng, ôm nàng vào trong lòng, cảm nhận hơi ấm quen thuộc tưởng chừng như đã mất rồi kia, rốt cuộc có thể ôm chặt lấy nàng vào trong lòng, từ nay chúng ta vĩnh viễn không xa nhau…
“ Thần…ngươi…vì ta..mà…khóc sao…?..” Vũ Khuynh Thành khó khăn cất thành tiếng, nam nhân này…lúc nào cũng chỉ vì nàng, vì nàng mà đau mà buồn, bi ai, hoan hỉ, vì nàng mà sinh vì nàng mà tử cũng chỉ vì nàng mà lệ rơi như mưa. Nhân sinh ngắn ngủi mấy chục năm, không ngắn không dài nhưng có thể có được một người vì mình mà làm được đến như vậy, thì cho dù có gặp mọi chuyện bất hạnh của thế gian thì vũ khuynh thành nàng vẫn có thể ung dung cười chống đỡ
“ Thành nhi!….” Tiêu Dạ Thần lên tiếng
“ Ân?”
“ Thành nhi…!!!”
“ Ân…”
“ Thành nhi….!!!”
“ Sao cơ?”
“ Cảm..ơn nàng…” y nhẹ giọng nói. Cảm ơn nàng đã quay về, cảm ơn nàng đã quay về bên cạnh ta
“ Ngốc quá!” Là ta cảm tạ ngươi đã luôn chờ ta mới đúng. Vũ Khuynh Thành than nhẹ
Nặng nề đưa tay lên ôn nhu vuốt nhẹ khuôn mặt của y, Vũ Khuynh Thành cười yếu ớt: “ Thần….nước mắt của ngươi…sau này…chỉ vì ta mà rơi, được không?”
“ Ân …!!” Tiêu Dạ Thần gật đầu, Thành nhi! Nàng tưởng, thế gian này còn có ai khiến cho kẻ máu lạnh như ta lệ rơi như mưa?
Vũ Khuynh Thành nhắm mặt dựa vào Tiêu Dạ Thần, nhe giọng cười: “ ta đã ngủ thật lâu…nhưng bây giờ ta vẫn muốn ngủ thêm một chút nữa…đợi cho ta tỉnh dậy, đại giang nam bắc…chúng ta cùng đi, được không?…”
“ Còn có…Thần…ta vẫn luôn muốn nói…ta..yêu ngươi….!!”
Tiêu Dạ Thần ôn nhu mỉm cười, ôm chặt lấy Vũ Khuynh Thành vào trong lòng, âm thanh thì thầm: “ được! đợi nàng tỉnh dậy, rừng Thu Dương đang mùa nở hoa ta cùng nàng đi, Thiên Sơn hùng vĩ, Huyết Liên tuyệt diễm, Ngân Vương ấm áp…ta cùng nàng..điều đi…chúng ta…từ nay về sau… không bao giờ cách biệt!”
“ Thành nhi…ta cũng yêu nàng…thật yêu..yêu nhiều lắm…” Tiêu Dạ Thần thì thầm bên tai Vũ Khuynh Thành, khóe môi cong lên tiếu dung tuyệt đẹp….
Nắng nhẹ ấm áp, Thanh Phong êm đềm lả lướt khắp chốn, mẫu đơn rực rỡ thi nhau trổ hoa, từng cơn gió thổi nhẹ, cánh hoa như vỡ ra, tung bay khắp chốn, nô đùa, một trời hoa đỏ rực bay bay, rồi xoay nhẹ, xoay nhẹ rơi xuống mặt đất……thiên nhiên bỗng dưng trở nên rực rỡ hơn, đẹp đẽ hơn…
Hồng y nữ nhân đạm mạc cười, đưa tay ra hứng những cánh hoa đang bay lượn trên bầu trời, sóng mắt lưu chuyển noãn ý
Bạch y nam nhân sóng vai đứng bên cạnh, đôi con ngươi nhu tình, dường như cả thiên địa cũng không bằng hồng y nữ nhân trong mắt y
Một trời đầy hoa rơi khắp nơi, phủ trên vai hai người….lặng lẽ
Y mỉm cười nắm lấy tay nàng, khóe môi cong lên tiếu dung thỏa mãn
Nàng ôn nhu cười nhìn y, ánh mắt ấm áp vô ngần, rốt cuộc tận sâu đáy mắt hai người chẳng còn gì khác ngoài nhân ảnh của đối phương
Ấm áp….Dịu dàng…..Say đắm…..
Một đoạn cảm tình, khắc cốt ghi tâm, thế gian ca tụng
Là yêu, là si, là luyến, là điên cuồng cũng là vướng bận nhiều năm
Tự vấn thế gian rốt cuộc hay không cái gọi là trường tồn bất diệt?
Có đấy! chính là cảm tình của y dành cho nàng
Dù là bao lâu đi chăng nữa, cũng sẽ mãi như vậy, không nhạt nhòa, không trôi đi, cũng không biến mất….cứ như vậy đong đầy theo thời gian dù là quá khứ, bây giờ hay mãi mãi…một năm, mười năm…năm mươi năm..cả một đời người…hay là kiếp sau kiếp sau nửa cũng thế…..
Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp….ngô mới dám cùng quân tuyệt!!