Đọc truyện Vũ Khí Bóng Đêm 2: Thành Phố Tro Tàn – Chương 9: Và cái chết sẽ không mãi vĩnh hằng
Isabelle đã nói thực: Trong Học Viện chẳng có ai. Gần như là không có ai. Max đang ngủ trên chiếc ghế đỏ tại tiền sảnh khi họ đi vào. Chiếc kính hơi lệch và rõ ràng là cu cậu đã ngủ quên: một cuốn sách vẫn mở, rơi trên nền nhà và đôi chân đi giày đánh đu trên cạnh ghế theo cách không thoải mái lắm.
Clary ngay lập tức thấy thương cho cậu bé. Cậu bé khiến cô nhớ tới Simon hồi lên chín hay mười, lúc nào cũng kè kè cặp kính rồi mắt chớp ngượng nghịu và đôi tai nữa chứ.
“Max giống một con mèo vậy. Thằng bé toàn bạ đâu ngủ đấy.” Jace cúi xuống tháo mắt kính, đặt xuống chiếc bàn gần đó. Gương mặt anh mang nét biểu cảm Clary chưa từng thấy bao giờ – một vẻ ôn tồn chất chứa bao bọc khiến cô ngạc nhiên.
“Ôi, để yên đồ của thằng bé ở đó – anh chỉ làm vấy thêm bùn thôi,” Isabelle gắt gỏng, rồi cởi cúc chiếc áo khoác ướt nhẹp. Váy dán chặt vào thân người cao ráo và nước làm chiếc thắt lưng da dày nơi eo cô nàng sẫm màu lại. Họ chỉ thấy được cái tay cầm lấp lánh của sợi roi da trên thắt lưng. Cô nàng đang nhăn nhó. “Em cảm thấy lạnh dần đây này,” cô nói. “Em sẽ đi tắm nước nóng.”
Jace nhìn theo cho tới khi cô nàng biến mất ở hành lang với kiểu ngưỡng mộ bất đắc dĩ. “Thi thoảng con nhỏ này làm anh nghĩ tới một bài thơ. ‘Isabelle, Isabelle, không lo lắng chi. Isabelle không la hét chẳng vội vã gì…”
“Thế anh có lúc nào muốn hét chưa?” Clary hỏi.
“Cũng đôi lúc.” Jace cởi áo khoác ướt và treo trên móc bên cạnh áo Isabelle. “Con bé đúng về vụ nước nóng. Hẳn anh cũng phải tắm thôi.”
“Em không có đồ để thay,” Clary nói, đột nhiên muốn có chút thời gian riêng tư. Những ngón tay cô ngứa ngáy muốn gọi cho Simon, để xem bạn mình có ổn không. “Em sẽ ở đây đợi anh.”
“Đừng ngốc nghếch thế. Anh sẽ cho em mượn áo phông.” Quần bò của anh cũng ướt và tụt xuống tận xương hông, khoe khoảng da trắng xanh, đầy kín hình xăm giữa cạp quần và gấu áo phông.
Clary nhìn đi nơi khác. “Em không nghĩ…”
“Thôi nào.” Giọng anh cương quyết. “Dù sao anh cũng muốn cho em xem cái này.”
Clary lén lút nhìn màn hình điện thoại trong khi đi theo Jace vào phòng. Simon không gọi. Hơi lạnh dường như đang kết tinh trong ngực cô. Chơi với nhau suốt ngần đó năm mà mãi hai tuần trước, cô với Simon mới xảy ra cãi vã. Còn giờ thì dường như lúc nào cậu cũng giận cô.
Phòng của Jace vẫn y như những gì cô nhớ: gọn gàng ngăn nắp trống trải như phòng của một thầy tu. Căn phòng chẳng có thứ gì có thể tiết lộ chút ít về Jace: không một tấm poster trên tường, không một cuốn sách trên mặt bàn. Thậm chí chăn trên giường cũng trắng trơn.
Anh tới tủ quần áo lấy ra một chiếc áo phông tay dài màu xanh da trời được gấp gọn ghẽ trong ngăn kéo. Anh ném cho Clary. “Cái này teo lại khi giặt,” anh bảo. “Có thể vẫn còn rộng so với em, nhưng…” Anh nhún vai. “Anh sẽ đi tắm. Cứ hét lên nếu em cần gì nhé.”
Cô gật đầu, ôm rịt áo trước ngực như thể nó là tấm khiên. Trông Jace như muốn nói gì nữa, nhưng rồi lại thôi; với một cái nhún vai nữa, anh biến mất vào trong phòng tắm, đóng chặt cửa sau lưng.
Clary ngồi xuống giường, chiếc áo đặt trong lòng, và lôi điện thoại ra khỏi túi. Cô gọi cho Simon. Chuông đổ bốn hồi rồi giọng trả lời tự động vang lên: “Xin chào, bạn đang gọi tới số của Simon. Hoặc tôi không cầm điện thoại hoặc tôi đang cố tránh bạn. Hãy để lại lời nhắn và…”
“Em đang làm gì thế?”
Jace đang đứng trước cửa phòng tắm để mở. Đằng sau nước chảy rào rào và hơi nước bốc lên nghi ngút. Anh không mặc áo và để chân trần, chiếc quần bò ướt trượt xuống hông, để lộ rõ những hõm xương, trông như có người đã ấn tay tạo thành vết trên đó vậy.
Clary gập điện thoại và vứt xuống giường. “Em có làm gì đâu. Chỉ xem giờ thôi mà.”
“Có đồng hồ cạnh giường đó,” Jace bảo. “Em định gọi cho tên người thường đó, đúng không?”
“Tên cậu ấy là Simon,” Clary vo chiếc áo của Jace trong tay. “Và anh đừng có suốt ngày cay nghiệt với cậu ấy chứ. Cậu ấy đã giúp anh không chỉ một lần thôi đâu.”
Jace khép mắt nghĩ ngợi. Hơi nước nghi ngút ngập tràn phòng tắm, khiến tóc anh càng thêm xoăn. Anh nói, “Giờ em thấy tội lỗi vì cậu ta bỏ đi mất. Nếu là anh, anh không mất công gọi cho thằng đó đâu. Nó đang lẩn tránh em đấy.”
Clary không thèm che giấu sự tức giận. “Và anh biết vì anh và cậu ấy thân thiết lắm chứ gì?”
“Anh biết vì anh nhìn thấy điều đó trên mặt cậu ta trước khi cậu ta bỏ đi,” Jace đáp. “Em thì không. Em không nhìn. Nhưng anh thì có đó.”
Clary hất gọn những lọn tóc vẫn còn ẩm ra khỏi mắt. Phần da dính vào lớp quần áo ướt nghe ngứa ngáy, và cô nghĩ cô có mùi giống đáy hồ, và cô không ngừng nghĩ tới vẻ mặt Simon khi cậu nhìn cô tại Triều Đình Seelie – như thể Simon ghét cô vậy. “Đó là lỗi của anh,” cô đột nhiên nổi đóa và cất tiếng. “Anh không nên hôn em như vậy.”
Đang tựa người vào khung cửa, Jace bỗng đứng thẳng dậy. “Vậy anh nên hôn em thế nào đây? Em thích cách hôn khác sao?”
“Không.” Tay cô run rẩy đặt trong lòng. Chúng lạnh, trắng bệch, nhăn nheo vì ngâm nước. Cô đan tay vào nhau cho ngừng run. “Em không muốn được anh hôn.”
“Dường như cả anh và em đều không có lựa chọn nào khác trong chuyện này mà.”
“Đó là điều em không hiểu!” Clary bật ra. “Vì sao bà ta bắt anh hôn em? Ý em là Nữ Hoàng ấy. Sao lại ép chúng ta làm… điều đó? Chuyện đó có gì vui cơ chứ?”
“Em đã nghe tới Nữ Hoàng nói rồi đấy. Bà ta nghĩ bà ta đang ban cho anh một ân huệ.”
“Không đúng.”
“Đúng. Anh phải nói với em bao nhiêu lần đây? Thần Tiên không nói dối.”
Clary nghĩ tới điều Jace nói hồi ở nhà Magnus. Họ sẽ tìm xem em khao khát gì nhất trên đời và trao nó cho em – kèm theo là một lời nguyền khiến em hối hận vì lúc đầu đã muốn có nó. “Vậy thì bà ta nhầm rồi.”
“Bà ta không nhầm đâu.” Giọng Jace nghe mới cay đắng làm sao. “Bà ta thấy cách anh nhìn em, và em nhìn anh, rồi Simon nhìn em, thế là bà ta chơi chúng ta như chơi một thứ nhạc cụ vậy.”
“Em không nhìn anh,” Clary lẩm bẩm.
“Cái gì?”
“Em nói, em không nhìn anh.” Cô buông đôi bàn tay đang đan vào nhau ra. Trong lòng bàn tay giờ đã hằn những vết đỏ do móng tay bấm vào. “Hay ít nhất là em đã cố không nhìn anh.”
Mắt Jace nheo lại, chỉ còn là một dải sáng vàng kim dưới hàng mi vàng, và cô nhớ lần đầu tiên cô gặp anh rồi anh đã khiến cô nghĩ tới một con sư tử vàng đẹp rực rỡ và nguy hiểm chết người đến thế nào. “Sao lại không?”
“Anh nghĩ vì sao nào?” cô nói gần như không ra hơi, chỉ như tiếng thì thào.
“Vậy thì vì sao?” Giọng anh run run. “Sao lại bày đủ trò với Simon, sao cứ mãi đẩy anh ra xa em, không cho anh ở gần em…”
“Vì không thể,” cô nói, lời cuối bật ra như một lời than van, dù cô đã cố hết sức kiềm chế. “Anh cũng hiểu cơ mà.”
“Vì em là em gái anh,” Jace nói.
Cô gật đầu không nói.
“Có lẽ,” Jace nói. “Và vì thế, em quyết định cậu bạn thân Simon của em sẽ là một sự đánh lạc hướng hữu dụng?”
“Không phải,” cô nói. “Em yêu Simon.”
“Như em yêu chú Luke vậy,” Jace nói. “Cũng như em yêu mẹ em thôi.”
“Không.” Giọng cô lạnh lẽo và sắc nhọn như một tảng băng. “Đừng bảo cho em biết là em cảm nhận điều gì.”
Một thớ thịt nho nhỏ bên khóe miệng Jace giật giật. “Anh không tin em.”
Clary đứng dậy. Cô không dám nhìn anh, mà chỉ dám dán mắt vào vết sẹo hình sao nho nhỏ trên vai anh, ký ức về một vết thương cũ nào đó. Cuộc đời đầy rẫy vết sẹo và chém giết này, bác Hodge có lần đã nói. Cháu không có trong đó. “Jace à,” cô nói. “Vì sao anh lại làm thế với em chứ?”
“Vì em đang nói dối anh. Và em đang dối cả chính mình.” Mắt Jace tóe lửa, và dù tay cậu nhét trong túi quần, nhưng cô biết chúng đang nắm chặt lại.
Có gì đó bên trong Clary vỡ vụn và lời nói cứ thế tuôn trào. “Anh muốn em nói gì với anh đây? Sự thật ư? Sự thật là em yêu Simon như đáng lẽ em nên yêu anh, và em ước gì Simon là anh trai em còn anh thì không, nhưng em không thể thay đổi sự thật đó và anh cũng thế thôi! Hay anh có cách gì nào, vì lẽ anh thông minh thấy sợ ấy?”
Jace hít một hơi và cô nhận ra anh chưa bao giờ nghĩ cô sẽ nói những lời vừa rồi, trong cả đời này. Vẻ mặt anh nói lên điều đó.
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Jace, em xin lỗi, em không có ý…”
“Không, em không phải xin lỗi. Đừng xin lỗi.” Anh bước về phía cô, suýt vấp chân té ngã – Jace, người chưa bao giờ loạng choạng, chưa bao giờ trượt chân, chưa bao giờ di chuyển thiếu duyên dáng. Tay anh đưa lên ôm lấy gương mặt cô; cô cảm nhận hơi ấm nơi đầu ngón tay, chỉ cách da cô vài milimet; biết mình phải gạt tay anh đi, nhưng cô đứng chết trân một chỗ, ngước mắt nhìn anh. “Em không hiểu,” anh nói. Giọng run rẩy. “Anh chưa bao giờ có cảm giác thế này với bất cứ ai. Anh cứ tưởng mình không thể. Anh nghĩ – theo cách anh lớn lên – cha anh…”
“Yêu thương là hủy hoại,” cô mụ mị nói. “Em nhớ.”
“Anh nghĩ cái phần yêu thương ấy trong trái tim anh đã vỡ rồi,” anh bảo, và vẻ mặt anh khi anh nói ra những lời này trông như thể chính anh cũng bất ngờ khi nghe thấy mình nói lên cụm từ trái tim anh ấy. “Mãi mãi. Nhưng em…”
“Jace. Đừng.” Cô đưa tay ôm lấy bàn tay anh, đan những ngón tay anh vào tay mình. “Vô ích thôi.”
“Không đúng.” Trong giọng anh chất chứa sự tuyệt vọng. “Nếu chúng ta có chung một cảm nhận về nhau…”
“Chúng ta cảm thấy thế nào chẳng là gì. Chúng ta không thể thay đổi định mệnh.” Cô nghe thấy giọng mình như một người lạ đang nói: xa xôi, khổ sở. “Chúng ta phải đi đến đâu mới được ở bên nhau đây? Rồi chúng ta sẽ sống thế nào?”
“Chúng ta có thể giữ kín.”
“Mọi người rồi cũng sẽ biết. Và em không muốn nói dối gia đình em, còn anh thì sao?”
Câu trả lời của anh thật chua xót. “Gia đình nào? Đằng nào nhà Lightwood cũng ghét anh.”
“Không, họ không ghét anh đâu. Còn em thì không thể nào nói cho chú Luke biết được. Rồi mẹ em nữa, khi mẹ tỉnh dậy, chúng ta sẽ nói gì với mẹ đây? Điều này, điều mà chúng ta muốn ấy, đối với mọi người chúng ta quan tâm là một điều ghê tởm…”
“Ghê tởm ư?” Anh buông tay như thể cô vừa đẩy anh ra. Anh nghe có vẻ choáng váng. “Điều chúng ta cảm nhận – anh cảm nhận – khiến em ghê tởm à?”
Cô nín thở vì vẻ mặt anh. “Có lẽ,” cô thì thào. “Em cũng không biết.”
“Vậy em nên nói điều đó ngay từ đầu chứ.”
“Jace…”
Nhưng anh đã tránh xa cô, trên mặt không còn một nét cảm xúc, giống như một cánh cửa đã bị khóa trái và niêm phong lại. Cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ nhìn cô theo cách khác. “Vậy anh xin lỗi em vì mọi lời anh nói.” Giọng anh cứng nhắc, nghiêm nghị. “Anh sẽ không hôn em nữa. Em cứ tin vậy đi.”
Trái tim Clary đập chậm lại, lộn nhào không chủ định vào thời khắc anh rời khỏi cô, rút chiếc khăn tắm khỏi tủ quần áo, đi trở lại phòng tắm. “Nhưng – Jace, anh làm gì vậy?”
“Tắm nốt. Và nếu nói chuyện lung tung với em làm nước nguội mất, anh sẽ rất bực đấy.” Cậu bước vào phòng tắm, đạp cửa đóng sầm lại sau lưng.
Clary nằm sụp xuống giường nhìn trân trối lên trần nhà. Trần nhà vô hồn như vẻ mặt Jace trước khi anh quay lưng với cô. Cô lăn người và nhận ra mình đang nằm lên trên áo phông xanh của anh, áo có mùi hương của anh, giống mùi xà bông, khói và mùi máu. Cô cuộn mình ôm lấy áo vào lòng như thời còn rất bé cô đã từng nằm cuộn tròn ôm lấy chiếc chăn yêu thích, rồi cô nhắm mắt lại.
Trong giấc mơ, cô nhìn xuống mặt nước lấp lánh sáng, trải dài bên dưới như một tấm gương rộng mênh mang phản chiếu bầu trời đêm. Và giống một chiếc gương, mặt nước này đặc cứng, cô có thể bước đi trên đó. Cô bước đi, hít vào hương trời đêm cùng lá ướt và cả mùi của thành phố lấp lánh ánh đèn hoa lệ xa xa như lâu đài thần tiên tỏa ánh hào quang – và ở bất cứ nơi nào cô đặt chân xuống, những vết nứt hình mạng nhện lan rộng dần, rồi những mảnh gương bắn tung tóe như những tia nước.
Bầu trời bắt đầu rực sáng. Sáng lên bởi những điểm lửa, như những đầu diêm đang bốc cháy. Rồi chúng rơi xuống, một trận mưa than nóng cháy rơi xuống từ bầu trời, cô co rúm người lại, hai tay giơ lên cao. Một viên than rơi xuống trước mặt cô, một vạt lửa to lớn, rồi khi chạm đất nó lại biến thành một cậu thiếu niên: Là Jace, tỏa ánh vàng chói lọi với đôi mắt và mái tóc vàng, với đôi cánh bạch kim sải rộng kiêu hãnh sau lưng, rộng hơn và dày dặn hơn cánh bất cứ một loài chim nào.
Anh cười như một chú mèo và chỉ ra sau cô, Clary quay lại, thấy một cậu thiếu niên tóc đen khác – là Simon sao? – đang đứng đó, cũng với đôi cánh xòe rộng, nhưng là những sợi lông vũ đen tuyền như bầu trời nửa đêm, và mỗi sợi đều nhỏ máu.
Clary bừng tỉnh thở hổn hển, tay nắm chặt lấy chiếc áo của Jace. Phòng ngủ khá tối, ánh đèn đường bên ngoài hắt vào qua một khung cửa sổ hẹp bên cạnh giường. Cô ngồi dậy. Đầu cô nằng nặng còn gáy đau nhức. Cô chậm chạp nhìn quanh phòng và nhảy dựng lên khi đôi mắt sáng như mắt mèo trong bóng tối, lòe lòe nhìn về phía cô.
Jace đang ngồi trên chiếc ghế tựa cạnh giường. Anh mặc quần bò, áo len xám và mái tóc đã gần khô. Anh đang cầm thứ gì đó phản sáng trong tay như kim loại. Vũ khí chăng? Nhưng mà Jace đang canh chừng điều gì ở Học Viện thì Clary không tài nào đoán nổi.
“Em ngủ ngon chứ?”
Cô gật đầu. Miệng cô khô khốc. “Sao anh không gọi em dậy?”
“Anh nghĩ em nên nghỉ ngơi. Hơn nữa, em ngủ như chết rồi ấy. Em còn chảy nước miếng nữa,” anh nói thêm. “Lên áo anh.”
Clary vội đưa tay lên miệng. “Xin lỗi.”
“Có phải lúc nào cũng được thấy người ta nhỏ dãi đâu,” Jace nhận xét. “Đặc biệt là ngủ say như cún nữa chứ. Miệng mở rộng rồi ôi thôi đủ cả.”
“Ôi, im đi.” Cô lần tay quanh giường tới khi tìm thấy điện thoại và kiểm tra, dù cô biết kết quả sẽ là thế nào. KHÔNG CUỘC GỌI NHỠ. “Đã ba giờ sáng rồi,” cô thất vọng nói. “Anh nghĩ Simon có ổn không?”
“Thực ra anh nghĩ cậu ta quai quái,” Jace đáp. “Dù điều này chẳng liên quan gì đến giờ giấc cả.”
Cô nhét điện thoại vào túi quần. “Em đi thay đồ.”
Căn phòng tắm sơn trắng của Jace không lớn hơn phòng tắm của Isabelle, dù nó gọn gàng hơn nhiều. Giữa các căn phòng trong Học Viện không khác nhau nhiều lắm. Clary vừa nghĩ vừa đóng cửa lại sau lưng, nhưng ít nhất cũng có được chút ít riêng tư. Cô cởi chiếc áo ướt và treo trên mắc, té nước lên mặt rồi cào sơ qua mái tóc xoăn rối bù.
Chiếc áo của Jace quá lớn so với cô, nhưng chất liệu khá mềm mại. Cô xắn ống tay áo và trở vào phòng ngủ, nơi Jace vẫn ngồi y như lúc trước, mắt nhìn đầy tâm trạng xuống cái vật sáng loáng trên tay. Cô ngồi dựa lưng trên chiếc ghế tựa. “Cái gì thế anh?”
Thay vì trả lời, anh quay nó sang cho cô nhìn được rõ. Là một mảnh kính vỡ nham nhở, nhưng thay vì phản chiếu chính gương mặt cô, nó chỉ cho cô thấy màu cỏ xanh rì, bầu trời xanh ngát và những nhánh cây trụi lủi đen sì.
“Em không nghĩ là anh giữ nó,” cô nói. “Đó là một mảnh Cổng Dịch Chuyển.”
“Đó là lý do anh muốn tới đây,” Jace bảo. “Để lấy cái này.” Giọng nói anh ngập tràn sự mong mỏi và lẫn ước ao. “Anh cứ nghĩ cõ lẽ anh sẽ thấy bố trong gương. Để biết bố định làm gì.”
“Nhưng ông ta không ở đó, đúng không? Em nghĩ ông ấy ở đâu đó gần đây. Trong thành phố này.”
Jace lắc đầu. “Magnus đã tìm kiếm ông nhưng chính anh ta cũng không nghĩ bố đang ở đây.”
“Magnus tìm Valentine sao? Em không biết chuyện này. Làm sao…”
“Magnus không phải tự dưng mà thành Đại Pháp Sư. Sức mạnh của anh ta bao trùm khắp trong và ngoài thành phố. Ở mức độ nào đó, anh ta có thể cảm nhận được chuyện xảy ra ngoài kia.”
Clary khụt khịt. “Anh ta có thể cảm nhận sự rối ren tại Force ư?”
Jace xoay mình trên ghế và cau mặt với cô. “Anh không đùa. Sau vụ tay pháp sư bị sát hại tại TriBeCa, Magnus bắt đầu điều tra chuyện này. Khi anh tới ở với Magnus, anh ta đã hỏi anh vài điều về bố để giúp vụ điều tra dễ dàng hơn. Anh đưa cho anh ta chiếc nhẫn nhà Morgenstern. Anh ta sẽ nói cho anh biết ngay khi nhận được dấu vết về sự hiện diện của Valentine trong thành phố này. Nhưng tới giờ vẫn chẳng có gì hết.”
“Có thể là Magnus muốn chiếc nhẫn của anh thôi,” Clary nói. “Anh ta rất thích đeo đồ trang sức mà.”
“Anh ta giữ luôn cũng được.” Tay Jace nắm chặt quanh mảnh gương vỡ. Clary giật mình thấy máu ứa ra từ vết cứa vào da thịt. “Nó chẳng là gì với anh cả.”
“Này,” cô nói và cúi xuống lấy mảnh gương khỏi tay anh. “Thả ra nào.” Cô nhét mảnh vỡ của Cổng Dịch Chuyển vào túi áo khoác của anh treo trên tường. Rìa kính đen lại vì máu, lòng bàn tay Jace đầy những đường máu đỏ. “Có lẽ chúng ta nên đưa anh trở về nhà Magnus,” cô nói nhẹ nhàng hết mức có thể. “Alec đã ở đó khá lâu rồi, và…”
“Nhưng không hiểu sao anh có cảm giác Alec không thấy phiền gì nhỉ,” Jace nói, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy với lấy thanh stele đang dựng cạnh tường. Khi vẽ chữ rune trị thương trên mu bàn tay phải đang chảy máu, anh nói, “Anh có điều muốn hỏi em.”
“Điều gì?”
“Khi em đưa anh ra khỏi xà lim tại Thành phố Câm Lặng, sao em làm được? Sao em mở cửa được?”
“À. Em chỉ viết chữ rune Mở bình thường, rồi…”
Những tiếng chuông dồn dập đổ liên hồi cắt đứt lời nói của Clary. Cô cho tay vào túi trước khi nhận ra âm thanh cô vừa nghe thấy nghe lớn hơn và rõ ràng hơn bất cứ tiếng chuông điện thoại nào của mình. Cô bối rối nhìn quanh.
“Chuông cửa Học Viện đấy,” Jace nói và vơ lấy áo khoác. “Đi nào.”
Họ đi được nửa đường tới tiền sảnh khi Isabelle ào ra khỏi phòng ngủ, mặc áo choàng tắm cô-tông, mặt nạ che mắt bằng lụa hồng kéo lên trán, cùng vẻ mặt ngái ngủ. “Mới ba giờ sáng thôi mà!” cô gắt gỏng, kiểu như muốn bảo đây là lỗi của Jace, hay có thể của Clary. “Ai lại đi ấn chuông cửa lúc ba giờ sáng chứ?”
“Có lẽ là Điều Tra Viên,” Clary nói, đột ngột thấy lạnh.
“Bà ta có thể tự mình đi vào,” Jace bảo. “Bất cứ một Thợ Săn Bóng Tối nào cũng có thể hết. Cánh cửa Học Viện chỉ cản chân người thường và các cư dân của Thế Giới Ngầm mà thôi.”
Clary thấy tim mình thắt lại. “Simon!” cô kêu lên. “Chắc chắn là cậu ấy!”
“Ôi, quỷ thần thiên địa ơi,” Isabelle ngáp dài, “cậu ta thật tình muốn đánh thức chúng ta vào giờ giời ơi đất hỡi này chỉ để chứng minh tình yêu dành cho cậu sao? Cậu ta gọi điện không được hả? Đàn ông người thường hâm cả rồi.” Họ tới tiền sảnh, giờ chẳng còn ai; hẳn Max đã tỉnh giấc và tự lết lên giường. Isabelle sầm sập băng ngang phòng để gạt công tắc nơi bức tường đầu kia. Một tiếng rình rõ ràng phát ra từ đâu đó trong nhà thờ. “Đó,” Isabelle nói. “Cầu thang máy đang lên.”
“Anh thật không thể tin là cái cậu này chẳng có lấy chút đầu óc hay tự trọng mà biết đường tìm chỗ uống cho say rồi lăn quay ra nơi cống rãnh nào ấy cho rồi,” Jace nói. “Phải nói chứ, anh thất vọng thằng nhóc này quá.”
Clary chẳng buồn nghe. Cảm giác sợ hãi dâng lên khiến máu cô đông lại. Cô nhớ lại giấc mơ: những thiên thần, băng giá, Simon với đôi cánh rỉ máu. Cô rùng mình.
Isabelle nhìn cô một cách cảm thông. “Ở đây lạnh mà,” cô nàng nhận xét. Isabelle với tay lấy chiếc áo nhung xanh trên mắc áo. “Này,” cô nàng nói. “Mặc vào đi.”
Clary khoác áo và kéo nó sát quanh mình. Áo quá dài, nhưng ấm áp. Áo lại có mũ được viền sa tanh nữa. Clary bỏ mũ xuống để nhìn cho rõ cửa thang máy đang mở ra.
Cửa mở ra khoảng không gian đóng hộp trống rỗng, bốn bên vách là gương phản chiếu khuôn mặt trắng xanh, run rẩy của chính mình. Không thèm ngừng lại suy nghĩ, cô bước vào trong.
Isabelle bối rối nhìn cô. “Cậu làm gì thế?”
“Simon ở dưới đó,” Clary nói. “Tớ biết cậu ấy ở dưới đó.”
“Nhưng…”
Đột nhiên, Jace đã ở bên Clary, giữ cửa mở cho Isabelle. “Đi nào, Izzy,” anh nói. Với tiếng thở dài rất kịch, cô nàng đi theo.
Clary cố nhìn vào mắt Jace khi cả ba đi xuống trong im lặng – Isabelle ghim gọn lọn tóc dài cuối cùng – nhưng Jace không nhìn lại cô. Anh đang ngắm mình trong gương thang máy, khe khẽ huýt sáo như thói quen mỗi độ căng thẳng. Cô nhớ đến anh đã khẽ run khi ôm lấy cô trong Triều Đình Seelie. Cô nhớ tới vẻ mặt Simon – và rồi cậu ấy gần như chạy trốn cô, biến mất trong bóng tối ngoài công viên. Sự sợ hãi thắt thành từng nút thắt trong ngực cô mà cô cũng chẳng biết nguyên nhân do đâu.
Cửa thang máy mở ra gian giữa giáo đường, sống động với những ánh nến đang nhảy múa. Cô vội vàng lách qua Jace ra khỏi thang máy và tự động chạy qua khoảng hẹp giữa những hàng ghế. Cô dẫm phải vạt áo khoác dài lê thê và vội vã ôm lên trước khi lao qua cánh cửa đôi rộng. Ở bên trong những cánh cửa này được chốt lại bằng những then đồng to cỡ cánh tay Clary. Khi cô với tay lên then cài cao nhất, tiếng chuông lại vang lên lần nữa. Cô nghe tiếng Isabelle thì thầm với Jace, và rồi Clary đang kéo chốt xuống, cô cảm nhận thấy bàn tay Jace đặt lên tay cô, cho cô thêm sức lực đẩy mở cánh cửa nặng nề.
Không khí ban đêm ùa vào, khiến ánh nến có phần lay động. Không khí đượm mùi thành phố: mùi muối và khói bụi, mùi bê tông và rác rưởi đang nguội đi, và ẩn dưới những mùi quen thuộc đó còn thoang thoảng mùi đồng, giống như mùi đồng xu mới toanh.
Lúc đầu Clary cứ tưởng ngoài hiên không có người. Sau đó cô chớp mắt, thấy Raphael đứng đó, những lọn tóc xoăn hỗn độn vì gió đêm, chiếc áo sơ mi trắng mở cúc để lộ vết sẹo nơi hõm cổ. Gã đang bế một ai đó trên tay. Clary chỉ thấy được thế trong lúc chết trân nhìn gã ta, một thi thể. Một ai đó đã hoàn toàn lìa bỏ sự sống, chân tay lủng lẳng như những sợi dây thừng mềm oặt, đầu ngửa ra sau để lộ cần cổ bị xé toạc. Cô thấy bàn tay Jace nắm chặt lấy tay cô như gọng kìm, và chỉ khi đó cô mới nhìn kỹ hơn để rồi nhận ra chiếc áo khoác nhung đỏ quen thuộc nhưng cổ tay áo đã rách tung, chiếc áo phông xanh bên dưới lốm đốm máu. Cô hét lên.
Nhưng tiếng hét không thành tiếng. Clary thấy đầu gối không còn lực chống đỡ cả thân mình và cô sẽ trượt ngã xuống đất nếu không có Jace giữ. “Đừng nhìn,” anh thì thầm bên tai cô. “Vì Chúa, đừng nhìn.” Nhưng cô không thể không nhìn vào mái tóc nâu bết máu của Simon, cái cổ họng rách bươm, vết cắn trên cổ tay đang lủng lẳng. Những đốm đen nhảy múa trước mắt cô khi cô cố hít thở.
Chính Isabelle là người đã giật lấy một giá nến trống ở bên cửa và nhắm thẳng vào người Raphael như thể đó là một thanh giáo ba chia.
“Anh đã làm gì Simon?” Trong chốc lát, giọng cô nàng nghe rõ ràng và đầy quyền uy, hệt như bà mẹ.
“El no es muerto[1],” Raphael nói, giọng ngang phè, không biểu lộ cảm xúc, rồi đặt Simon nằm dưới đất gần sát chân Clary, với sự nhẹ nhàng đáng ngạc nhiên. Cô quên mất gã ta mạnh mẽ thế nào – gã sở hữu thứ sức mạnh phi thường của loài ma cà rồng dù thân hình lại mảnh khảnh.
[1] Tiếng Tây Ban Nha: Cậu ta chưa chết. (ND)
Dưới ánh nến lung linh chiếu qua khung cửa, Clary có thể thấy vạt trước áo Simon toàn máu là máu.
“Anh nói…” cô dợm lời.
“Cậu ta chưa chết,” Jace lên tiếng, giữ cô chặt hơn. “Cậu ta không chết.”
Cô vùng người lao khỏi vòng tay Jace rồi quỳ xuống nền bê tông. Cô không thấy ghê sợ gì khi chạm vào làn da dính máu của Simon khi đặt tay dưới đầu cậu, kéo cậu dựa vào lòng mình. Cô chỉ thấy lại nỗi kinh hoàng của hồi năm tuổi đã làm gãy chiếc đèn Liberty vô giá của mẹ. Không có gì, một giọng nói vang lên trong đầu cô, có thể hàn gắn những mảnh vỡ này.
“Simon à,” cô thì thào, chạm vào mặt cậu bạn. Chiếc kính đã biến đâu mất. “Simon ơi, mình đây.”
“Thằng bé không nghe thấy cô nói gì đâu,” Raphael nói. “Nó đang hấp hối.”
Đầu cô ngửng phắt lên. “Nhưng anh nói…”
“Tôi nói là cậu ta chưa chết,” Raphael đáp. “Nhưng chỉ trong vài phút nữa – có lẽ là mười phút chăng – trái tim sẽ đập chậm lại và dừng hẳn. Giờ cậu ta đã không thể nghe hay nhìn thấy gì nữa rồi.”
Tay cô vô thức ôm chặt lấy Simon. “Chúng ta phải đưa cậu ấy tới bệnh viện – hoặc gọi cho Magnus.”
“Họ không thể làm gì cho cậu ta đâu,” Raphael nói. “Cô không hiểu rồi.”
“Không,” Jace nói, giọng mềm như lụa nhưng mang âm điệu sắc nhọn như đầu kim. “Bọn tôi không hiểu thật. Nhưng có lẽ anh thì phải giải thích đấy. Vì nếu không tôi sẽ nghĩ chính anh là kẻ hút máu đểu cáng, và chính tôi sẽ móc tim anh ra. Giống như tôi nên làm vào lần cuối chúng ta chạm trán.”
Raphael cười nhạt. “Cậu đã thề không làm hại tôi rồi mà Thợ Săn Bóng Tối. Cậu quên rồi sao?”
“Thật ra thì tôi chưa thề xong,” Jace nhắc nhở.
“Còn tôi thì chưa thề thốt gì với anh cả,” Isabelle giơ giá nến lên.
Raphael lờ tít cô nàng đi. Gã ta vẫn nhìn xoáy vào Jace. “Tôi nhớ cái đêm cậu đột nhập vào khách sạn Dumort tìm bạn. Đó là lý do tôi mang cậu ta tới đây” – gã chỉ về phía Simon – “khi tôi thấy cậu ta trong khách sạn, thay vì để những kẻ khác hút cạn máu cậu ta. Cậu thấy đấy, cậu ta đột nhập vào, không xin phép ai, và vì thế bọn tôi làm vậy cũng chính đáng. Nhưng tôi để cậu ta sống, vì biết cậu ta là bạn cậu. Tôi không thích thú gây hấn với Nephilim.”
“Cậu ấy đột nhập à?” Clary không dám tin. “Simon không bao giờ làm điều gì ngu ngốc điên khùng như thế cả.”
“Nhưng cậu ta đã làm rồi đấy,” Raphael nói, với một thoáng cười nhạt, “vì cậu ta sợ rằng mình sẽ trở thành một trong số chúng tôi, và muốn biết có thể đảo ngược quá trình đó hay không. Cô nên nhớ khi cậu ta trong lốt chuột, và khi cô tới đón cậu ta từ chỗ chúng tôi, cậu ta đã cắn tôi.”
“Một hành động dũng cảm,” Jace nói. “Tôi nhiệt liệt hoan nghênh.”
“Có lẽ vậy,” Raphael nói. “Nhưng dù sao, cậu ta đã uống chút máu của tôi rồi. Cậu cũng thừa biết cách chúng tôi trao sức mạnh của ma cà rồng cho những kẻ khác như thế nào. Qua máu.”
Qua máu. Clary nhớ Simon đã bật dậy khi xem bộ phim ma cà rồng trên ti vi, nhăn mặt trước ánh nắng mặt trời tại Công viên McCarren. “Cậu ấy nghĩ mình đang biến thành một trong các anh,” cô nói. “Cậu ấy muốn tới khách sạn để kiểm chứng.”
“Đúng.” Raphael nói. “Đáng ra hiệu lực máu của tôi sẽ dần biến mất nếu cậu ta không làm gì. Nhưng giờ…” Gã ta chỉ vào thân xác èo uột của Simon đầy ngụ ý.
“Giờ thì sao?” Isabelle nghiêm giọng hỏi. “Giờ cậu ấy sẽ chết sao?”
“Và sống lại. Tới lúc đó cậu ta sẽ là ma cà rồng.”
Giá nến lại chúi về trước khi mắt Isabelle mở lớn vì sốc. “Hả?”
Jace bắt lấy thứ vũ khí tự tạo đó trước khi nó rơi xuống nền nhà. Đoạn anh quay sang Raphael, mắt lạnh tanh. “Anh nói dối.”
“Thì cứ chờ rồi xem,” Raphael bảo. “Cậu ta sẽ chết và sống dậy như một Đứa Con của Màn Đêm. Cũng chính vì thế mà tôi tới đây. Giờ Simon là một trong số thuộc hạ của tôi.” Giọng gã ta vô cảm, không buồn cũng chẳng vui, nhưng Clary đang thầm hỏi trong lòng rằng gã này đang thầm hân hoan đến mức nào khi may mắn có được một thế thương lượng lợi hại thế này.
“Không thể làm gì ư? Không có cách nào để đảo ngược à?” Isabelle hỏi, sự hoảng loạn dâng lên trong giọng nói. Clary lờ mờ nghĩ thật kỳ lạ làm sao khi hai người này, Jace và Isabelle, hai con người vốn không hề yêu quý Simon như cô, lại là những người mở miệng ra nói chuyện nãy giờ. Nhưng cũng có thể họ đang nói thay cô chỉ vì cô không thể thốt nên lời.
“Cô có thể cắt đầu cậu ta và nướng tim cậu ta trong lửa, nhưng tôi không nghĩ cô dám.”
“Không!” Clary ôm chặt Simon hơn. “Tôi cấm các người làm hại cậu ấy.”
“Tôi không cần làm vậy,” Raphael nói.
“Tôi không nói với anh,” Clary không nhìn lên. “Đừng hòng nghĩ về chuyện đó, Jace. Đừng nghĩ về chuyện đó.”
Im lặng. Cô có thể nghe thấy tiếng hít thở căng thẳng của Isabelle, còn Raphael thì tất nhiên chẳng hít thở gì hết. Jace ngần ngừ một lúc trước khi nói, “Clary, Simon muốn gì? Đây là điều chính cậu ta muốn sao?”
Cô giật ngẩng đầu lên. Jace đang nhìn xuống cô, chiếc giá nến ba ngạnh bằng kim loại vẫn nắm chắc trong tay, thế là đột nhiên cô nhìn thấy hình ảnh Jace đang đè Simon xuống và đâm mạnh vào ngực cậu, khiến máu phun lên như suối. “Tránh xa chúng tôi ra!” đột nhiên cô hét lên, lớn tiếng tới mức những người lạ đang đi trên đại lộ trước thềm nhà thờ đều quay lại nhìn, như thể bị giật mình.
Jace trắng bệch, trắng tới nỗi đôi mắt mở to của anh trong giống như chiếc đĩa vàng, không có tính người và kỳ lạ sao đó. Anh nói, “Clary, em không nghĩ là…”
Simon đột nhiên thở dốc, oằn mình trong vòng tay Clary. Cô lại hét lên và ôm lấy bạn, kéo bạn vào lòng. Mắt cậu ta mở to, mơ hồ và sợ hãi. Cậu với tay lên. Clary không biết Simon đang cố chạm hay cào cấu mặt cô, vì không biết cô là ai không.
“Mình đây,” cô nói, nhẹ nhàng đặt tay bạn mình lên ngực, những ngón tay họ đan vào nhau. “Simon, mình đây. Clary đây.” Những ngón tay cô trượt đi; khi cô nhìn xuống, cô thấy chúng ướt đầm máu từ vạt áo và từ những giọt nước mắt lăn dài trên má cô. “Simon, mình yêu cậu,” cô nói.
Tay Simon siết chặt lấy tay cô. Cậu thở hắt ra – gấp gáp, nghe khùng khục – và sau đó chẳng hít vào nữa.
Mình yêu cậu. Mình yêu cậu. Mình yêu cậu. Lời cuối nói với Simon dường như vang vẳng mãi trong tai Clary khi cô nhìn cậu bạn lạnh dần trong vòng tay. Isabelle đột nhiên ngồi xuống bên cô, nói gì đó vào tai cô, nhưng Clary không thể nghe thấy. Âm thanh tiếng nước chảy, như tiếng sóng đang xô tới, lấp đầy trong tai cô. Clary nhìn Isabelle nhẹ nhàng tách tay cô khỏi xác Simon, nhưng không thể. Clary ngạc nhiên. Cô không nghĩ mình đã ôm Simon chặt tới vậy.
Isabelle chịu thua, đứng dậy và giận dữ quay sang Raphael. Cô nàng đang la hét gì đó. Đến giữa chừng cao trào gào thét đó, chế độ nghe Clary được khởi động lại, giống như đài phát thanh đã dò ra đúng kênh. “…và giờ chúng ta sẽ làm gì đây?” Isabelle la hét.
“Chôn cậu ta đi,” Raphael đáp.
Cái giá nến lại vung lên trên tay Jace. “Không buồn cười đâu nhé.”
“Chuyện này đâu phải để cười,” ma cà rồng bình thản nói. “Chúng tôi được sinh ra như thế. Chúng tôi bị hút máu, bị chảy máu đầm đìa, bị chôn. Khi cậu ta tự đào mộ chui lên, đấy là lúc một ma cà rồng ra đời.”
Isabelle thốt lên tiếng kêu nho nhỏ tỏ ý kinh tởm. “Tôi nghĩ mình không thể làm được.”
“Một số không thể tự mình chui ra được,” Raphael nói. “Nếu không có ai ở đó giúp họ thoát, họ sẽ mãi như thế, bị mắc kẹt dưới lòng đất như những con chuột chũi vậy.”
Âm thanh vang lên như xé toạc cổ họng Clary. Tiếng nức nở sụt sùi nghe như tiếng hét. Cô nói, “Tôi sẽ không chôn cậu ấy đâu.”
“Vậy thì cậu ta sẽ mãi như thế này,” Raphael nói không thương tiếc. “Chết mà cũng chẳng phải chết. Chẳng bao giờ thức dậy được.”
Họ đang nhìn chằm chằm vào cô. Isabelle và Jace như đang nín thở, chờ đợi câu trả lời từ cô. Raphael có vẻ không thèm để ý, nếu không muốn nói là chán ốm.
“Anh không vào được Học Viện vì anh không thể, đúng không nhỉ?” Clary nói. “Vì đây là đất thánh còn anh là thứ bị nguyền rủa.”
“Không hẳn…” Jace mở miệng, nhưng Raphael phẩy tay cắt ngang lời anh.
“Tôi phải bảo cô thế này,” ma cà rồng nói, “rằng không còn nhiều thời gian đâu. Chúng ta càng dùng dằng không chịu chôn cậu ta, cậu ta càng khó tự mình chui ra khỏi lòng đất đấy.”
Clary nhìn xuống Simon. Nếu không có vết sẹo dài trên da, cô sẽ nghĩ rằng bạn mình đang bình yên chìm trong giấc ngủ. “Chúng ta có thể chôn cậu ấy,” cô nói. “Nhưng tôi muốn đưa cậu ấy tới nghĩa trang dành cho người Do Thái. Và tôi muốn ở đó khi cậu ấy thức dậy.”
Mắt Raphael sáng lên. “Sẽ không đẹp mắt lắm đâu.”
“Chẳng có gì còn đẹp mắt bao giờ.” Cô nghiến hàm. “Chúng ta phải làm thôi. Chỉ vài giờ nữa là bình minh lên rồi.”