Vũ Động Càn Khôn

Chương 44: Đắc thủ


“Bịch bịch.”

Thân hình Lôi Lực phải chật vật lắm mới ổn định lại được, hắn ngẩng đầu dùng ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm vào Lâm Động đang ở phía trước, thất thanh kêu lên:

“Ngươi đã bước chân vào Địa Nguyên cảnh? Sao có thể chứ? !”

Tiếng kêu thất thanh sợ hãi của Lôi Lực giống như một tiếng sấm, nổ ầm ầm bên tai những người đang đứng ở khu đất này, ngay sau đó trong rừng vang lên những tiếng hít thở nặng nhọc.

“Ngươi có thể bước vào Địa Nguyên cảnh, ta chẳng nhẽ không thể sao?”

Thấy sắc mặt Lôi Lực như đang gặp quỷ, Lâm Động mỉm cười nói.

“Ngươi!”

Khuôn mặt Lôi Lực giật giật, bản thân hắn cũng có chút run rẩy, 3 năm trước hắn đã bắt đầu tu luyện, hơn nữa cộng với tài nguyên phong phú của Lôi gia, hai tháng trước hắn mới thành công bước vào Địa Nguyên cảnh, còn Lâm Động thì sao? Căn cứ theo những hắn biết, người này tu luyện hình như mới chỉ được 1 năm mà thôi!

Một năm vậy mà lại bằng 3 năm hắn tu luyện!

Đây là cái tốc độ gì? Loại tốc độ này ngay cả Lôi Lực cũng chưa từng nghe nói tới!

“Không có khả năng!”

Sắc mặt Lôi Lực không ngừng biến ảo, hắn tiến lên 2 bước, hắn không tin Lâm Động đã thực sự bước vào Địa Nguyên cảnh!

“Lôi Lực đại ca, bọn họ muốn cướp ấu tử Hỏa Mãng Hổ!”

Khi trong lòng Lôi Lực đang dậy sóng, Tạ Doanh Doanh đột nhiên đảo mắt nhìn lên vách núi, thấy có một thân ảnh đang lao lên đó, sắc mặt lập tức biển đổi, vội vàng nói.

“Hỗn đản!”

Nghe vậy, Lôi Lực đột nhiên phục hồi tinh thần lại, khi nhìn thấy Ngô Vân đang trèo lên vách núi thì sự giận dữ trong lòng hắn xông lên, Nguyên Lực từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, bên trong đó còn ẩn chứa hàn khí đang phiêu động.

Chứng kiến bộ dáng này, Lâm Động biết hình như Lôi Lực cũng đã dung hợp Âm Sát khí vào Nguyên Lực, nhưng mà hàn khí của hắn dung hợp chỉ là thiên địa sát khí phổ thông mà thôi.

“Lâm Động, cho dù ngươi tìm cách đề cao thực lực như thế nào, nhưng mà muốn đứng trên đầu ta, ngươi còn chưa đủ tư cách đâu!”

Nguyên Lực trong cơ thể Lôi Lực bắt đầu khởi động, khi Lôi Lực đã tích trữ đủ, hắn tiếp tục suy nghĩ, lần trước xuất thủ hắn không không ngờ thực lực Lâm Động lại đột nhiên tăng vọt như vậy, cho nên hắn mới phải chịu thiệt thòi, mà hiện giờ đã có chuẩn bị cho dù Lâm Động đã thực sự bước chân vào Địa Nguyên cảnh, cũng không có khả năng làm cho hắn chật vật như vậy nữa

Sau khi quát lớn, thân hình Lôi Lực lao ra như tên bắn, song chưởng hơi cong lại giống như ưng trảo sắc bén, kình phong ù ù trùm xuống đầu của Lâm Động.

“Doanh Doanh, cản Ngô Vân lại!”

Vừa xuất thủ với Lâm Động, Lôi Lực vừa quát to.

Thấy Lôi Lực quát, Tạ Doanh Doanh gật đầu, nhưng mới đi được vài bước thì Lâm Động đã thoát khỏi sự đeo bám của Lôi Lực, xuất hiện ở trước mặt nàng, chém ra một chưởng làm cho Tạ Doanh Doanh phải chật vật lui về phía sau.

“Toàn bộ các ngươi ra tay đi!”

Thấy Lâm Động không chính diện giao thủ với hắn mà lại dây dưa cuốn lấy Tạ Doanh Doanh, Lôi Lực tức giận đến mức sắc mặt tái xanh, đành phải quay đầu nhìn đám người phía sau quát lớn.

Thấy Lôi Lực quát lớn như vậy, đám người kia hơi chần chứ một chút nhưng cũng đành cắn răn chuyển mình, đột nhiên từ trong rừng lại truyền ra tiếng xé gió, những mũi tên lao vun vút tới, khiến cho bọn họ phải chật vật tránh né.

Khi Lâm Động và Mục Lăng Sa cầm chân đám người Lôi Lực, Ngô Vân đã bò lên được vách đá, lấy ra một cái túi vải to, tóm 3 con Hỏa Mãng Hổ ấu tử bỏ vào trong đó, rồi nhanh chóng nhảy xuống, huýt sáo một tiếng, sau đó biến mất ở trong rừng không còn nhìn thấy thân ảnh của hắn đâu nữa.

“Đi!”

Nghe thấy tiếng huýt sao, trong lòng Lâm Động cũng vui vẻ, nhìn về vị trí của Mục Lăng Sa, quát lớn.

“Hưu hưu!”

Trong rừng rậm Mục Lăng Sa khẽ gật đầu, Thanh Mộc cung trong tay nhanh chóng bắn ra mấy mũi tên cuối cùng, sau đó quay đầu bỏ chạy.

“Ha ha, Lôi Lực, một lát nữa gặp lại ta sẽ cùng với ngươi đánh đấm, còn bây giờ thì không thể. . .”

Nhìn thấy Mục Lăng Sa thuận lợi rút lui, Lâm Động nhìn Lôi Lực hắng giọng, trong lòng vui sướng vô cùng, cười to một tiếng, đạp chân lên mặt đất một cái, thân hình lập tức bắn ra xa, vô số đá vụn từ trong tay áo hắn bắn ra, ngăn cản đám người Lôi Lực đang định đuổi theo lại.

Sau khi tránh khỏi đám đán vụn, đám người Lôi Lực đã thấy thân ảnh của Lâm Động biến mất, hắn tức giận tới mức gào lên một tiếng giận dữ.

“Lâm Động, ta nhất định phải giết ngươi!”

. . .

Lâm Động đang chạy trốn trong rừng, nghe thấy tiếng gầm phía sau, cũng chỉ cười nhạt, bây giờ hắn chẳng còn kiêng kị Lôi Lực chút nào nữa, hắn cũng không sợ đắc tội hai nhà Lôi Tạ, dù sao bọn họ đối với Lâm gia cũng chẳng tốt lành gì.

Thân hình Lâm Động giống như linh hầu luồn lách trong rừng, sau khoảng hơn chục phút đồng hồ thân hình hắn mới dừng lại, đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó xếp bằng dưới một gốc cây đại thụ.

Một lát sau, có tiếng động truyền tới, ngay sau đó, Ngô Vân cùng với Mục Lăng Sa đồng thời xuất hiện trước mặt Lâm Động.

“Ha ha, thật là thuận lợi!”

Ngô Vân vừa mới hạ mình xuống đã cười to, sau đó ánh mắt hơi có chút bội phục nhìn về phía Lâm Động, cười hắc hắc nói:

“Xem ra lần này ta đã tìm đúng người rồi, Lâm Động huynh đệ, tốc độ tu luyện của ngươi đúng là quá biến thái, mới chỉ có khoảng 4 tháng mà đã từ tầng 8 Thối Thể nhảy đến Địa Nguyên cảnh.”

“May mắn mà thôi.”

Lâm Động cười cười, hắn không muốn nói cái gì về chuyện này.

“Trước tiên chúng ta phân chia chiến lợi phẩm đã.”

Ngô Vân cười đem túi vải trên lưng cẩn thận từng li từng tý đặt xuống tảng đá, trong túi vải có ba con ấu tử Hỏa Mãng Hổ trên mình còn đang dính máu, chúng ta bò bò, nhìn bộ dáng nhỏ con của chúng thực làm cho người ta yêu thích. Thậm chí ngay cả hai mắt Mục Lăng Sa cũng tỏa sáng, là thiếu nữ yêu thích động vật đó là một thiên tính trời sinh.

“Công lao của Lâm Động huynh đệ lần này lớn nhất, huynh chọn trước đi.”

Ngô Vân cười nói, Mục Lăng Sa ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu, hiển nhiên là không có ý kiến.

Nghe vậy, Lâm Động cũng không chối từ, dùng tay phải nhẹ nhàng chạm vào ba con thú một cái, ba con thú cảm nhận thấy chúng nó bị người ta đụng vào nên cuộn mình lại.

Lâm Động suy nghĩ một lúc, sau đó bắn vươn tay đặt vào con tiểu thú nhỏ bé bên trái, trong mắt chợt lóe sáng, ôm lấy nó cười nói:

“Ta muốn con này.”

“Điều này. . . Lâm Động huynh đệ, con tiểu thú này hình như là con yếu nhất trong 3 con, sợ rằng muốn nó sống cũng có phần khó khăn, huynh có định đổi không?”

Nhìn thấy Lâm Động lựa chọn, Ngô Vân cùng Mục Lăng Sa đều ngẩn ra, nói.

“Không có chuyện gì, chính là nó.”

Lâm Động cười lắc đầu, hắn đương nhiên không tự ý chọn con này, mà khi tay phải chạm vào ba con thú, chỉ khi sờ tới con thú này thì Thạch Phù thần bí trong lòng bàn tay hắn mới hơi rung động một chút.

Thạch Phù bình thường cực kỳ an tĩnh, hiếm có chủ động phát sinh động tĩnh, mà mỗi lần xuất hiện động tĩnh thì luôn chứng minh, hắn phát hiện ra một thứ gì đó không tầm thường.

Lâm Động cúi đầu nhìn Hỏa Mãng Hổ ấu tử còn chưa mở mắt trong lòng, tuy rằng hắn không nhận ra con tiểu thú này có gì đặc thù, nhưng hắn tin tưởng vào sự lựa chọn của Thạch Phù.

“Tên tiểu tử này chắc là có một chút không giống những con thú bình thường khác?”

Lâm Động ôm tiểu thú, thì thào nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.