Vũ Động Càn Khôn

Chương 360: Hạ màn


Cả đấu trường, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc nổ ra như sấm, ngay những người đến xem cũng không kìm được mà gật đầu, mặt đầy vẻ kinh ngạc tán thưởng. Trận đại chiến kinh thiên động địa vừa rồi đúng là đã cho người ta cảm giác đã mắt.

Hai tuyệt thế thiên tài của Gia tộc Lâm Thị mỗi người đều trình diễn những tuyệt chiêu riêng của mình khiến người xem nhiệt huyết sục sôi, một vài thế lực cũng thầm ngưỡng mộ và ghen tỵ.

Nếu trong gia tộc tông phái của họ cũng có được những con người như thế thì chắc chắn sẽ có vị trí đứng trong Vương triều Đại Viêm. Nhưng đáng tiếc họ đâu có cái phúc có những nhân vật tuyệt thế như vậy?

Lần Tộc hội này đặc sắc hơn bất cứ lần Tộc hội nào trước đây, tuy rằng thắng thua cuối cùng vẫn còn mơ hồ do có sự can thiệp của Lâm Phạm nhưng để Lâm Động giành Quán quân cũng chẳng ai dị nghị điều gì, thậm chí ngay các đệ tử Nội tộc cũng không thể không thừa nhận thực lực của Lâm Động đủ để vượt qua Lâm Lang Thiên.

Họ đều hiểu, từ nay về sau, vầng hào quang của tuyệt đỉnh thiên tài Gia tộc Lâm Thị đã không còn phát sáng trên đầu Lâm Lang Thiên nữa rồi.

Địa vị của Lâm Lang Thiên từ giờ sẽ gặp phải uy hiếp rất lớn.

– Hừ!

Ở trên trời, khi nghe thấy lời của Lâm Phạm xong, sắc mặt Lâm Lang Thiên lập tức trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt tóe lên những tia nộ hỏa. Nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì, mặt tối sầm lại, giũ áo quay về chỗ sâu trong Gia tộc Lâm Thị.

Lâm Động lạnh lùng nhìn Lâm Lang Thiên từ xa bỏ, hắn có thể cảm thấy được ánh mắt Lâm Lang Thiên nhìn mình trước khi đi lạnh lẽo đến mức nào, nhưng hắn không hề run sợ.

Trong lượt giao đấu đầu tiên coi như hắn đã chiếm thế thượng phong. Hắn biết rằng sau này nhất định hai người sẽ lại gặp nhau. Đương nhiên tốt nhất đừng cho hắn cơ hội, nếu có, nhất định hắn sẽ không chút do dự hạ thủ giết chết đối thủ có tiềm lực cũng không nhỏ này.

Trưởng lão áo đen thấy Lâm Lang Thiên phẫn nộ rời đi, ánh mắt cũng âm u nhìn Lâm Động, nhưng cũng không nói gì. Có điều Lâm Động vẫn nhìn ra được sát ý trong ánh mắt ấy.

Trong nội bộ Gia tộc Lâm Thị cũng có sự phân biệt phái hệ, mà Lâm Lang Thiên lại thuộc phái hệ của Trưởng lão áo đen. Nay Lâm Động hắn gây uy hiếp cho Lâm Lang Thiên, đương nhiên các Trưởng lão đặt hết hy vọng vào Lâm Lang Thiên sẽ có địch ý với Lâm Động.

– Lâm Động, với thực lực của ngươi, giành chức Quán quân của Tộc hội lần này là hoàn toàn xứng đáng!

Lâm Phạm nhìn Lâm Động hàm tiếu nói.

– Đa tạ Tộc trưởng!

Lâm Động cười, thật ra hắn cũng không để tâm nhiều lắm tới chức Quán quân hữu danh vô thực này, nếu không phải muốn mượn cơ hội này làm giảm nhuệ khí và uy phong của Lâm Lang Thiên, cùng với trả thù cho phụ thân thì hắn cũng chẳng cần tham gia nó làm gì.

– Hà hà, Lâm Động, ngươi đừng nghĩ rằng Quán quân Tộc hội chỉ là hư danh. Theo quy định, Quán quân mỗi kỳ đều có cơ hội vào trong Tộc Tàng của Gia tộc Lâm Thị chúng ta. Tại đó ngươi có thể lựa chọn bất cứ thứ gì mình muốn.

Dường như nhìn ra được thái độ không nhiệt tình lắm của Lâm Động, Trưởng lão áo tím bật cười.

– Tộc Tàng của Gia tộc?

Lâm Động nhướng mày.

– Tộc Tàng là nơi có cất giữ vô số bảo bối của Gia tộc Lâm Thị chúng ta. Trong đó có vô số vũ kỹ, đan dược và kỳ bảo. Linh Luân Kính của Lâm Lang Thiên cũng là một trong số đó.

– Ồ?

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Động lóe lên dị quang, thì ra Linh bảo Địa cấp của Lâm Lang Thiên có được từ Tộc Tàng của Gia tộc Lâm Thị. Xem ra Gia tộc Lâm Thị quả nhiên không hổ là thế lực hàng đầu của Vương triều Đại Viêm. Nếu vậy thì mình có thể đến Tộc Tàng một chuyến rồi!

Trong cuộc giao chiến vừa rồi, Lâm Động cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của Linh bảo Địa cấp, nếu hắn có được một thứ như thế thì ưu thế của Lâm Lang Thiên sẽ giảm đi phần nào.

– Chức Quán quân của hắn giành được không rõ ràng, được vào Tộc Tàng có vẻ không thỏa đáng lắm!

Trưởng lão áo đen cau màu, đương nhiên hắn không muốn Lâm Động được vào vùng bảo địa như thế, nếu thật sự Lâm Động có được bảo bối gì từ đó thì không phải sau này sẽ khó xử lý sao?

– Hà hà, sao lại không rõ ràng? Qua trận chiến vừa rồi, có lẽ tất cả những người có mặt ở đây sẽ chẳng ai có dị nghị gì hết.

Trưởng lão áo tím cười nói.

– Ừm, Đại Trưởng lão nói đúng, Lâm Động đã giành Quán quân thì cũng phải có được đãi ngộ của Quán quân. Nếu không điều này mà truyền ra ngoài thì có phải sẽ gây trò cười không?

Lâm Phạm cười nói.

Thấy Lâm Phạm cũng không phản đối, tuy Trưởng lão áo đen rất bất mãn nhưng cũng đành gật đầu.

– Lâm Động, ngươi cứ về thu xếp nghỉ ngơi, lát nữa Đại Trưởng lão sẽ đích thân dẫn ngươi đến Khu nghị sự. Lúc đó chúng ta còn có đại sự cần trao đổi.

Lâm Phạm nhìn quanh một lượt rồi nói.

– Đại sự?

Nghe thế, Lâm Động hơi sững lại, nhìn thì thấy Lâm Phạm không có ý nói gì thêm, hắn cũng gật đầu, ôm quyền với Lâm Phạm rồi bay xuống chỗ của đám người Lâm Chấn Thiên.

– Đại sư? Tộc trưởng, lẽ nào ngài muốn để Lâm Động tham gia Cuộc chiến Hạt giống sao?

Nhìn Lâm Động đang hạ xuống đất, Trưởng lão áo tím bỗng nói.

– Thực lực của Lâm Động đã đủ tư cách tham gia rồi. Nếu hắn và Lâm Lang Thiên đều có thành tích thì với Gia tộc Lâm Thị chúng ta cũng là một tin tốt!

Lâm Phạm trầm ngâm nói.

– Tộc trưởng, chúng ta không hề biết nhiều về Lâm Động, cho hắn cơ duyên đó, vạn nhất hắn có ngấm ngầm làm phản thì không phải đã gây họa cho Gia tộc Lâm Thị rồi sao?

Sắc mặt Trưởng lão áo đen đã đen lại, nói.

– Cuộc chiến Hạt giống không phải tầm thường, những người có tư cách tham gia đều là thiên tài tuyệt thế. Lần này không chỉ Tứ đại Gia tộc có nhân vật hàng đầu ra trận, thậm chí Hoàng thất và các tông phái bá chủ của Vương triều Đại Viêm cũng sẽ phái các đệ tử tinh nhuệ nhất tham gia, không thể coi thường!

Nói đến đây, Lâm Phạm ngừng lại một chút, nhìn Trưởng lão áo đen, cười nói:

– Ngay cả thực lực của Lâm Lang Thiên cũng không thể chắc chắn tuyệt đối, lẽ nào ngươi cho rằng Lâm Động chắc chắn có cơ duyên sao?

– Nếu Lâm Lang Thiên cũng không được thì Lâm Động càng không thể!

Trưởng lão áo đen lập tức nói, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận Lâm Động có thể vượt qua Lâm Lang Thiên.

Lâm Phạm cười không nói gì thêm, bắt đầu dặn dò người dưới thu dọn chiến trường.

o0o

Lúc này Lâm Động đã đáp xuống đất dưới bao con mắt hiếu kỳ và kính sợ. Gương mặt vốn rất lạnh lùng, khi nhìn thấy Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu cũng không kìm được mà nở nụ cười nhẹ.

– Gia gia, cha!

– Hảo tiểu tử!

Lúc này Lâm Chấn Thiên mừng đến không khép miệng lại được. Năm xưa tuy là người của Nội tộc Lâm Thị nhưng địa vị của Lâm Chấn Thiên không hề cao, vinh dự này càng không có tư cách chạm vào. Nhưng không ngờ nay hắn lại có được một đứa cháu nổi trội thế này, thật sự khiến Lâm Chấn Thiên xúc động không nói nên lời.

– Hai năm nay vẫn tốt chứ? Mẹ con không có việc gì là lại càu nhàu, nhớ con lắm đấy!

Lâm Khiếu vỗ mạnh lên vai Lâm Động, mắt ánh lên niềm tự hào và vui mừng. Trong hai năm, một thiếu niên non nớt đã như lột xác trở nên vô cùng trưởng thành vững vàng.

– Lâm Động ca ca thật giỏi!

Thanh Đàn cười nói, đôi mắt to tròn giờ đã híp lại thành hình lưỡi liềm, phấn khích đến đỏ ửng cả mặt mày.

Nhìn những gương mặt thân quen vô cùng thân thiết, trong lòng Lâm Động vô cùng ấm áp. Thời gian lịch luyện hai năm coi như hắn cũng đã biết được lòng người phức tạp khó lường nhường nào, ra ngoài lúc nào cũng phải cảnh giác, nhưng sự cảnh giác đó khi đối diện với người thân lại tự động tiêu tan.

Vì đây là những người thân thật sự của hắn, hắn đang phấn đấu vì họ, còn họ đang toàn tâm toàn lực ở phía sau ủng hộ hắn dù trong hoàn cảnh nào chăng nữa.

Lúc này, các Phân gia khác và cả những người trong Nội tộc coi như từng quen biết Lâm Chấn Thiên cứ chốc chốc lại đến chào hỏi.

Trước đây có lẽ họ đã quên mất rằng mình từng quen người này rồi, nhưng giờ họ lại không thể không lục lại trí nhớ để nhớ lại người bị đuổi khỏi Nội tộc mấy chục năm này, rồi tươi cười đến nịnh nọt lấy lòng.

Ai cũng hiểu thực lực hôm nay Lâm Động thể hiện ra chắc chắn sẽ khiến hắn có được địa vị rất cao trong Gia tộc Lâm Thị. Dù trong thời gian ngắn không thể sánh bằng Lâm Lang Thiên, nhưng chắc chắn cũng thuộc hàng nhân vật hàng đầu trong Gia tộc Lâm Thị. Lúc này không nịnh thì đợi đến bao giờ?

Đối mặt với những gương mặt tươi cười này, Lâm Động không thèm để ý, Lâm Khang biết cách giao tiếp, chủ động chặn những người kia lại, còn Lâm Động thì cùng Thanh Đàn, Lâm Hoành, Lâm Hà cười đùa, tận hưởng sự ấm áp của gia đình.

o0o

Trong khi Lâm Động được mọi người chú ý, bên trong Nội tộc Lâm Thị, sắc mặt Lâm Lang Thiên tối sầm lạnh lẽo đáp xuống đình viện, ánh mắt rừng rực cháy, cuối cùng không nhịn được đập một phát xuống khiến chiếc bàn vỡ vụn.

– Đồ tiểu tạp chủng! Ta thật hối hận năm đó ở Cổ mộ phủ không tát chết hắn luôn!

Lâm Lang Thiên nghiến răng nói, ngữ khí đầy sát ý.

– Tên tiểu tử đó cũng không tầm thường, trong hai năm qua nhất định hắn có kỳ ngộ gì đó, nếu không thì không thể tiến bộ nhường đó!

Đột nhiên một giọng nói khàn đặc vang lên, nó phát ra từ bên trong cơ thể Lâm Lang Thiên, vô cùng quỷ dị.

– Vũ kỹ Tạo Hóa Cấp của tên tiểu tạp chủng đó thực sự quá mạnh, e chính là bộ vũ kỹ mà lần đó ngươi cảm ứng được.

– Bi Hồn của Tạo Hóa Võ Bi đó ấn trốn quá sâu, hôm đó ta chỉ có thể cảm nhận được ở chỗ nào đó có vũ kỹ rất mạnh. Bộ vũ kỹ đó, chỉ khi nào câu thông được với Bi Hồn mới có thể lấy được. Có lẽ tên tiểu tử đó có kỳ bảo gì đó mới câu thông được với Bi Hồn lấy được bộ vũ kỹ thần kỳ đó!

Giọng nói khàn khàn đó nói tiếp.

– Hắn tạo ra sự uy hiếp quá lớn với ta, nhất thiết phải diệt trừ!

Sát ý trong mắt Lâm Lang Thiên trào dâng.

– Hai ta liên thủ giết hắn cũng không khó, nhưng ở Lâm Thành này thì thật không dễ dàng. Ta mà ra tay sẽ khiến các cường giả Niết Bàn Cảnh phát giác ra, đến lúc đó sẽ bị bại lộ thân phận mất.

Lâm Lang Thiên nhíu mày, định nói gì đó thì một tia sáng mờ bắn tới, bị hắn tóm lấy, một giọng nói được bao bọc bởi nguyên lực chui vào tai hắn.

Nghe xong, ánh mắt Lâm Lang Thiên lạnh băng, trầm mặc một lúc rồi sát ý một lần nữa lại sục sôi:

– Muốn để tên tiểu tử đó tham gia Cuộc chiến Hạt giống sao? Cũng được, đây cũng là cơ hội không tệ. Chỉ cần tên khốn này dám đi thì ta sẽ không cho hắn cơ hội quay về! Muốn đấu với ta sao, ngươi còn non nớt lắm!

Giọng nói lạnh lẽo trầm đục của Lâm Lang Thiên vang vọng trong đình viện…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.